Xuy Sầu

Chương 10



“Tiểu Hàn?”

Thình lình nghe thấy thanh âm quen thuộc từ một nơi cách đó không xa truyền đến, Lệnh Hồ Diêu hơi hơi quay đầu, nhìn thấy sắc lam trường bào – là Nhâm Viên!

Nhạc Thu Hàn quay đầu đi, gương mặt tuấn mỹ hiện lên nét cười thản nhiên, thanh thanh nhợt nhạt, trong nháy mắt khiến tâm Lệnh Hồ Diêu băng lạnh, ngươi cũng đã từng tươi cười như vậy với ta……

“Viên? Không phải ngươi nói ở dưới chân núi chờ ta sao?”

“Ta chờ hồi lâu vẫn không thấy ngươi xuống núi, cho nên mới lên xem có kẻ nào muốn tìm ngươi quấy phá.”

“Bọn hắn?”, Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười tra kiếm vào vỏ, không chút quay lại nhìn về phía Lệnh Hồ Diêu, ”Đã sớm cút xuống núi, e là cũng không dám quay lại.”

Lệnh Hồ Diêu một ngữ không nói mà chỉ nhìn con ngươi điềm đạm ngạo nghễ của Nhạc Thu Hàn, trong ***g ngực lại là một trận quặn đau, kết cục như vậy, xem ra cũng không tồi, chíít với hắn mà nói, không gì có thể so sánh với việc bị y quên lãng……

Nhâm Viên ngạc nhiên nhìn thân người đầy máu của Lệnh Hồ Diêu tựa bên phiến đá, quay đầu nhìn Nhạc Thu Hàn thản nhiên xuống núi, thấp giọng thở dài, đi đến bên người Lệnh Hồ Diêu.

“Ngươi……”

Lệnh Hồ Diêu mở mắt, lạnh lùng nhìn Nhâm Viên thật lâu, mới mở ra bàn tay phải, ”Cái này, giúp ta giao người các ngươi gọi là Thượng Quan Vu, nói với hắn nghĩ mọi biện pháp trừđi độc tính Vong Xuyên trong cơ thể Hàn, nhưng đừng khiến y nhớ ra trong thiên hạ từng có một kẻ tên gọi Lệnh Hồ Diêu……”

Nhâm Viên cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu của hắn, Mộc HồĐiệp đỏ sẩm hiện rõ trong lòng bày tay, sắc mặt biến đổi, đem tay bắt mạch nhưng không nghĩ hắn lại lạnh lùng rút tay lại, ”Không cần, Lệnh Hồ Diêu tự biết nội công đã hủy. Các hạ cũng không cần làm điều thừa……”

Quay đầu lại lẳng lặng nhìn bóng lam y ở xa xa, ”Cầu Nhâm huynh nể tình quen biết, chấp thuận yêu cầu của ta, cóđược không?”

Nhâm Viên nhìn gương mặt tái nhợt của Lệnh Hồ Diêu, thấp giọng thở dài, ”Các ngươi sao lại khổ sởđến vậy?!”

“Chết dưới kiếm của y, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Thấy Nhâm Viên đem Mộc HồĐiệp kia bỏ vào ngực áo, Lệnh Hồ Diêu cuối cùng thở dài, cảnh vật trước mắt cũng càng ngày càng mông lung, bóng trắng xa xa cũng không còn nhìn rõ.

Chất lỏng kia trong miệng lại trào ra, nhiều tới mức hắn dùng tay cũng không thể ngăn được nên đành để mặc.

Nhưng mà… nhưng mà

Cũng không kịp nói với y rằng ta thật sự yêu……

Như vậy chết đi, thật……

Thật không cam lòng……

Khi hắn tỉnh lại đã là sau giờ ngọ ba ngày sau. Vết thương trên người cũng đãđược băng bó, cũng đã dùng thuốc thượng hạng trị thương, nếu không sẽđau đớn cực kì. Ánh mặt trời cũng không quá chói mắt – lan tỏa một thứ sắc vàng sáng lạng như song lan, Nhạc Thu Hàn một mình ngồi bên cửa sổ trầm tư không nói, ánh sáng rơi trên gương mặt thanh nhuận lại mỹ lệđến động lòng người.

“Hàn?”, Lệnh Hồ Diêu có chút vui mừng, mới vừa mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình khàn khàn nghe thật có chút đáng sợ.

Nhạc Thu Hàn không nghĩ nghe thấy tiếng động kia truyền lại, lạnh lùng quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, ”Không phải bổn tọa muốn cứu ngươi, nếu không phải Viên đột nhiên thiện tâm đem ngươi mang xuống núi, ngươi có thế nào cũng không ai thèm quản! Cho nên ngươi tốt nhất nằm yên ởđó, nếu nhưđể cho bổn tọa phát hiện ngươi có hành động gì, đừng trách kiếm hạ vô tình! Còn có, ngươi không có tư cách gọi tục danh bổn tọa! Tốt nhất nên biết giới hạn!”

Lệnh Hồ Diêu cười cười, quay đầu đi không lên tiếng. Từ trong bụng một cổ nhiệt lưu trực tiến yết hầu, muốn kìm xuống cũng đã không kịp, hắn xoay đầu, tay phải miễn cưỡng kéo áo ngủ bằng gấm che miệng……

Nhìn qua, hắn lại phát hiện Nhạc Thu Hàn biểu tình có chút kì quái đứng trước mặt mình, thật vất vả mới lộ vẻ tươi cười nói, Ta không có gìđáng ngại.”

“Kiện lam y trên người ngươi là bộ y trang Viên thích nhất. Ngươi chớ làm bẩn nó!”

“Nga.”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng đau xót, lại như trước cười cười nâng tay lam y kéo ra, ”Ta không cần mặc cũng được.”

“……”, Nhạc Thu Hàn đưa tay tiếp nhận, quả nhiên đối Lệnh Hồ Diêu không nghe cũng không hỏi, đem lam y bước ra khỏi cửa……

Lệnh Hồ Diêu liếc mắt nhìn thân ảnh y, nhẹ nhàng khép mắt lại.

Như vậy lại khiến hắn nổi lòng tham. Nhiều lần nhìn dung nhan mà cảđời hắn sẽ không bao giờ quên. Chỉ sợ ngày sau sẽ không tái gặp mặt.

Trên đường trở về Trung Nguyên, Nhâm Viên dùng nội lực của mình giúp Lệnh Hồ Diêu khửđộc chữa thương, Lệnh Hồ Diêu không ham thích cũng không từ chối, mỗi ngày cũng như những năm tháng còn ở Lạc Dương, lẳng lặng tựa vào cửa sổ uống rượu hoặc nhìn Nhạc Thu Hàn một cách xuất thần, đến khi nội lực tổn hao hết, dưđộc cũng chưa trừ xong, chưa đến hai tháng, mái tóc đen dài của Lệnh Hồ Diêu cũng đã xám xịt như người già……

Nhạc Thu Hàn ngoài nói chuyện với Nhâm Viên thì vô luận đối bất luận kẻ nào cũng đều lạnh lùng, lập tức trương cuồng.

Mấy ngày trước Nhâm Viên ra ngoài tìm dược, không biết phát sinh chuyện gì khiến thật lâu vẫn chưa về. Lệnh Hô Diêu biết mỗi tháng đến ngày mười lăm, Nhâm Viên sẽở cạnh Nhạc Thu Hàn giúp y vận công áp chếđau đớn của Vong Xuyên, nhưng hôm nay mắt thấy sắc trời đã tối, Nhâm Viên vẫn chưa quay lại, nhất thời lo lắng.

Bởi vì Linh Hoa Thảo, nội lực của chính hắn cũng bị hao tổn không còn bao nhiêu, đừng nói đến một cao thủđứng đầu như Nhạc Thu Hàn, sợ là bọn tam lưu mao tặc trên giang hồ cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn…..

Mắt nhìn trăng sáng nhô lên cao, Nhâm Viên như trước không có xuất hiện, Lệnh Hồ Diêu cuối cùng không thể ngồi yên màđẩy cửa phòng Nhạc Thu Hàn.

“Cút ra ngoài!”

Nhạc Thu Hàn nằm ở bên giường, một đầu tóc mềm mại bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán ở hai bên, miệng dĩ nhiên bị cắn phá, nơi tay áo hiện ra nhiều điểm hồng ngân.

Lệnh Hồ Diêu không nói một lời liền bước về phía trước ôm y vào lòng, không đểýđến bàn tay lạnh như băng của y chống trả tựa hồ như cào nát tay hắn, mười ngón cào xé, lòng bàn tay cũng thành……

“A!”, Đau đớn quá mức, giống như theo tứ chi xé rách lý trí của Nhạc Thu Hàn, cơn đau từng đợt từng đợt cơ hồ khiến y phát cuồng muốn hủy diệt hết thảy……

Y mơ hồ, mơ hồ cảm nhận có người đem y gắt gao ôm vào trong ngực, vô luận y như thế nào cắn xéđánh đập, đôi cánh tay khoan hậu ôn nhu kia thủy chung không chịu buông ra. Y mơ hồ, có thứ chất lỏng ấm áp rơi xuống má mình, mang theo mùi vị nồng đậm theo vạt áo thảng nhập vào ***g ngực……

Hàn……

Hàn……

Hàn……

Thực xin lỗi……

Giống như có thứ thanh âm thực quen thuộc, mang theo ôn nhu cùng đau lòng ở bên tai thấp thấp gọi tên y, lại nói thực xin lỗi……

Vừa tỉnh lại, quần áo trên người đãđược thay đổi, trong phòng cũng không có gì khác biệt với hôm qua. Lệnh Hồ Diêu đẩy cửa tiến vào, thấy Nhạc Thu Hàn đã tỉnh dậy, đem bồn đặt ở một bên, ”Nước……”

“Đi ra ngoài!”

Sắc mặt Lệnh Hồ Diêu nguyên bản đã có chút tái nhợt lại trở nên càng thêm tái nhợt, thân hình cao lớn kinh hoảng một chút, không lên tiếng liền quay đầu lui ra.

Nhạc Thu Hàn không biết vì sao nhìn thấy sắc mặt tái nhợt kia của hắn, trong lòng đột nhiên đau xót, đầu cũng thoáng đau lên.

Cảm giác đau đớn này, mỗi lần nhìn thấy Lệnh Hồ Diêu mới phát tác, khiến cho Nhạc Thu Hàn càng thêm bài xích sự hiện diện của Lệnh Hồ Diêu.

Bẳng qua một thời gian, Nhâm Viên rốt cục cũng vội vàng xuất hiện, thấy Nhạc Thu Hàn không việc gì mới nói, “Ngươi không có việc gì.”

“Ngươi mong ta bị gì?”, Nhạc Thu Hàn thản nhiên mở miệng, ”Như thế nào hôm nay mới trở về?”

“Bên kia Thương xảy ra chuyện, trở về chậm trễ, thật may là ngươi không có việc gì.”

“Hắn có khỏe không.”

“Không tốt lắm, trở về Tiệt Vân Lĩnh chúng ta nói sau.”

“Ngô……”

Nhâm Viên quay đầu nhìn về Lệnh Hồ Diêu đang uống rượu bên cửa sổ, bước nhanh đến trước nắm lấy tay hắn. Lệnh Hồ Diêu muốn rút tay lại, nhưng vì không phải đối thủ của Nhâm Viên nên đành để mặc.

Nhâm Viên xem mạch, quay đầu liếc mắt nhìn Nhạc Thu Hàn đang ngồi cạnh bàn không xa, lúc này mới nhìn về phía Lệnh Hồ Diêu, ”Ngươi muốn chết sao?”

Lệnh Hồ Diêu biết hắn đang nói gì, nhưng lại nói, ”Bao lâu nữa vào đến Trung Nguyên?”

“Ngày mai xuất phát sớm, đại khái ba ngày là có thểđến. Ngươi không theo chúng ta hồi Tiệt Vân Lĩnh? Vu có lẽ có biện pháp giúp ngươi trừđộc, khôi phục công lực.”

“Không cần.”

Lệnh Hồ Diêu đứng dậy nắm trường đao hướng lên lầu, đi được hai bước liền lạnh lùng mở miệng, ”Chớ quên lời ta nói ở Thiên Sơn!”

Ba ngày sau, một sáng Lệnh Hồ Diêu đứng ở trước cửa phòng Nhạc Thu Hàn hồi lâu, cuối cùng khiên mã quay đầu rời đi……

Nhâm Viên đứng ở cửa sổ, nhìn thân ảnh cao lớn của hắn càng đi càng xa, sờ Mộc HồĐiệp đỏ sậm trong ngực, trầm mặc thật lâu mới thấp thở dài hạ giọng, ”Nghiệt duyên.”

Chuyện thiếu chủ Thiên Sơn kiếm phái danh chấn giang hồ nguyên lai lại chính là Xuy Sầu của Tiêu Diêu Lâu từng khiến giang hồ huyên náo một thời gian. Cũng có kẻ muốn tụ tập kì hào tiến lên thảo phạt Thiên Sơn kiếm phái, cũng không nghĩ chưa đến nửa tháng liền thân thủ dị chỗ, bạo tử tha hương.

Cuồng Đao theo lưu truyền có quan hệám muội với Xuy Sầu cũng không thấy lộ diện trên giang hồ, cũng có lời đồn đãi rằng, Cuồng Đao bị Xuy Sầu giết chết. Vì thế mà mỗi người trên giang hồ cũng không dám đề cập đến quan hệ của Thiên Sơn kiếm phái cùng Tiêu Diêu Lâu, và kiện tin tức oanh động một thời này cũng liền biến thành lời đồn đãi vô chứng khả khảo trên chốn võ lâm.

– Bốn năm sau ở một nơi gần Lạc Dương –

“Phụ thân.”, một hài đồng tướng mạo thanh tú giơ ra mảnh giấy viết chữ, bính bính nhảy nhảy chạy đến người nam nhân đang trầm tư ngồi ở trúc đình, ”Tiêu đã viết được tên của mình a, tiên sinh còn khen ta thông minh.”

Nam nhân sủng nịnh ôm lấy nam hài, tiếp nhận mảnh giấy từ trong tay hắn mở ra, ”Ân, Tiêu thực thông minh, khụ khụ……”

“Phụ thân, thân thể người vẫn không khỏe sao? Tiên sinh nói, bệnh của phụ thân chỉ có một thần y có thể chữa được, phụ thân vì sao không đi tìm vị thần y kia?”

Nam nhân mỉm cười, ”Phụ thân chờ Tiêu lớn lên, làm thần y giúp phụ thân chữa bệnh a.”

“Ân!”, hài đồng mở to con ngươi long lanh nhìn nam nhân, ”Tiêu nhất định chữa được bệnh của phụ thân, còn muốn làm tóc phụ thân biến thành màu đen như của tiên sinh……”

Nam nhân cười cười không nói, ý bảo người hầu bên người mang hài đồng đi, hơi hơi nhắm mắt lại.

Đảo mắt một cái, Lệnh Hồ Diêu tuy võ công không còn như trước nhưng bằng hảo thương cổ thuật, xây dựng nên trang viên ở gần Lạc Dương này, thu nạp một hài đồng có tướng mạo giống Nhạc Thu Hàn, đặt tên là Tiêu.

Hắn đem bình sinh sở học truyền thụ cho Tiêu, cũng dặn hắn cảđời không được cùng Tiêu Diêu Lâu đối địch.

Có lẽ vì trải qua nhiều điều, tất cả tài phú, địa vị thậm chí sinh mệnh đối với hắn mà nói bất quáđều là mây khói thoáng qua, hắn chỉ sống rồi thám thính chuyện Tiêu Diêu Lâu, tin tức Xuy Sầu……

Nếu dùng một câu để diễn tả thì phải nói rằng hắn giờ thật thỏa mãn.

Mắt nhìn mùa thu đã qua, khắp núi tràn ngặp sắc hoàng kim, thân thể hắn cũng dần trở nên suy yếu. Phu tử của Tiêu vốn là cao nhân lánh đời, tinh thông văn chương cùng y thuật. Hắn hiểu được thần y mà phu tử nói là ai, nhưng là hắn không muốn, cũng không nghĩ muốn, lại bước đến nơi chốn của người nam tử luôn khiến hắn bận tâm kia…

“Khụ khụ……”

“Phụ thân……”, Thanh âm trĩ nộn của Tiêu lại kêu lên, mơ hồ mang theo ý khóc.

Hài tử này tâm như kính thủy, sợ là sớm biết tình trạng thân thể của hắn, chỉ là cốđè nén để hắn không phải lo lắng.

“Tiêu.”

“Ân?”

“Nhớ rõđiều phụ thân muốn Tiêu đáp ứng không?”

“Nhớ rõ.”, đứa nhỏ rất nhanh cúi đầu, rầu rĩ mở miệng, ”Tiêu đáp ứng khi phụ thân hạ thế, đem phụ thân mai táng ở rừng trúc ngoài trang viên……”

“Tốt lắm.”, Lệnh Hồ Diêu khẽ mỉm cười cúi mắt nhìn rừng trúc nho nhỏ kia, nhớ lại những kíức đẹp đẽ cùng Hàn……

“Trang chủ.”, quản gia vội vàng chạy vào, tựa hồ có chút bất chấp lễ tiết.

Lệnh Hồ Diêu chậm rãi mở mắt, ”Nói.”

“Ngoài cửa có một gã nam tử vừa đến, nói ngài thiếu nợ hắn còn chưa trả.”

“Đòi nợ?”, Lệnh Hồ Diêu đứng dậy, trước mắt chợt tối sầm lại, bám vào đình lan một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ”Người nọ nói như thế nào?”

“Hắn nói, ngài nợ hắn nửa đời hồng đậu, nửa đời hắc đậu.”

“Hoang đường, ta như thế nào lại không nhớ rõ chuyện này. Tên nam tử kia hình dáng thế nào?”, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên cảm thấy một trận buồn cười, lại là chuyện gìđây?

“Ách, chính là hắn.”, quản gia lấy tay chỉ hướng hành lang thủy tạ, cung cẩn trả lời, ”Ta ngăn hắn không được, cho nên mới vội vàng hướng trang chủ bẩm cáo.”

Lệnh Hồ Diêu nheo mắt lại nhìn, nơi hành lang bên kia, thân ảnh lam y cùng ý cười quen thuộc, mái tóc dài tung bay theo ngọn gió thu.

Hàn?

Thật là y sao?

Người nọ mỉm cười điểm nhẹ rơi xuống trước mặt hắn, đang lúc mọi người còn ngửa đầu liền hôn lên miệng hắn, không chút đểý tới bốn phía truyền đến thanh âm trừu khí, con ngươi thanh trong như nước mang ý cười ôn nhu chăm chú gắt gao nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy vui sướng cùng ngạc nhiên……

“Rốt cuộc, đã tìm được ngươi……”

“……”

Nhạc Thu Hàn cười rồi nhìn mái tóc xám dài của hắn, đưa tay nâng lên áp vào mặt mình, nhẹ nhàng mở miệng, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi thiếu nợ ta, sao còn chưa trả?”

Thiếu nợ? Nửa đời hồng đậu, nửa đời hắc đậu? Tương tưđậu là một nửa đỏ một nửa đen, mà nửa đời hồng đậu thêm nửa đời hắc đậu, chính là một đời……

Mờ mịt nhìn đôi con ngươi thuần tịnh kia, nhìn thấy bên trong tràn ngập tình ý nồng đậm.

Đột nhiên giật mình hiểu ra…… Nguyên lai, ta thiếu y chính là một đời tương tư……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.