Xuy Sầu

Chương 5



Chỉ cần, ngươi không từ bỏ ta.

Y cư nhiên trả lời như vậy? Lệnh Hồ Diêu sững người một chút, mới vừa rồi không có nhìn lầm trong ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thu Hàn cóđôi chút lạc tịch, ngực lại cuộn lên một nỗi u sầu.

Lê Nhi của ta lại như vậy khóc lóc quỳ rạp xuống trước mặt ta, dung nhan kiều tiếu kia với ta đột nhiên cảm thấy được có chút xa lạ.

Nàng khóc cầu ta buông tha cho nàng, cầu ta rời đi. Nàng nói lòng của nàng cùng thân mình đã trao cho người khác, không còn có thể trở về. Là tiểu sư muội ôn nhu của ta, là Lê Nhi từng nhỏ giọng nhuyễn ngữ nói yêu ta, muốn mỗi ngày ở bên cạnh ta sao?

Hắn giật mình, tựa hồ cảm nhận cóđôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy mình, chóp mũi ngửi thấy lãnh hương thản nhiên vây quanh. Nhiều năm trước, hắn nhớ mang máng cũng có một đôi bàn tay ấm áp như vậy bảo vệ hắn, lại nhớ không rõ ràng lắm bộ dáng người nọ. Trong ánh mắt chỉ có trận đại hỏa cuồng hiêu thiêu hủy gia viên nhà hắn.

Người nọôm lấy hắn, vì hắn không thể khóc mà rơi lệ thay hắn, tựa hồ kề vào bên tai hắn nói gìđó. Năm tháng qua nhanh, khi nhớ lại hình ảnh người đó cũng đã mờ nhạt đi, không lưu một tia dấu vết, hiện tại nghĩđến cũng có thể làm gì? Lệnh Hồ Diêu nhắm mắt, trong đầu chợt lóe qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng cuồng ngạo vô cùng lại y hi mang theo sầu quyện tươi cười của Nhạc Thu Hàn.

Người này sẽ không rời bỏ hắn.

Sẽ không giống như nữ tử kia ở trước mặt hắn ân ân khóc mà lãnh tâm tuyệt tình. Nghĩđến, trong lòng hắn lại đau xót, thì thào mở miệng, ”Lê Nhi.”

Thân hình Nhạc Thu Hàn khẽ run lên, đưa mắt nhìn nam nhân mình đang ôm trong lòng, cười khổ hỏi, ”Ngươi đem ta đặt ở nơi nào?”

Lệnh Hồ Diêu không trả lời, chỉ tựa đầu vào vai Nhạc Thu Hàn, nhắm mắt mà ngủ say đi……

*

Ngoài thành tiếng chuông cắt ngang không gian tĩnh lặng như nước, giấc mộng sơn thủy, xa xăm……

Lặng yên cảm nhận được tiếng hô hấp giữa ban đêm, ngửi được mùi bùn đất phương thuần.

Bên tai là một chuỗi nhạc khúc lưu chuyển. Mưa, không biết từ khi nào rơi xuống, khơi lên mùi rượu bên bàn. Khối hỗn độn trên bàn lại gợi lên những tưởng niệm đạm bạc.

Nhạc Thu Hàn ngồi ở bên bàn cười nhìn nam nhân say rượu nằm ở trên giường. Ánh mắt cương nghị lạnh lùng hạ xuống, dung nhan lạnh lùng vô tình lại toát ra vẻôn nhu có chút không nói nên lời.

Cuộc lữ trình không có một điểm chung này, ta có thể lựa chọn rời đi, lựa chọn buông tha, lựa chọn chấm dứt, lựa chọn một lần nữa bắt đầu. Nhưng lời thề vĩnh viễn cũng thực hiện không được này, thâm tình thủ trú nội tâm này, tuy có một chút cô tịch, nhưng y nhiên tràn ngập hy vọng. Cho nên, ta không từ bỏđược……

“ Tiểu Hàn.” Nhâm Viên, vốn đãđứng phía sau y một hồi lâu, thở dài thấp giọng, ”Hắn đã ngủ, có rảnh theo ta đi ra ngoài không?”

“ Hảo.” Nhạc Thu Hàn đứng lên liếc nhìn Lệnh Hồ Diêu một cái, xoay người đóng lại cửa sổùa vào hơi lạnh. Động tác cẩn trọng lại khiến Nhâm Viên trong lòng đau xót, nhíu mày nói, ”Một Nhạc Thu Hàn như vậy, còn là danh chấn giang hồ Tuyết……”

“Nhâm Viên!” Nhạc Thu Hàn cau mày, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng tóe lên nét giận, ”Chớ có nhiều lời, bằng không chớ trách ta vô tình”

“ Ngươi cũng thật nhẫn tâm.”, Nhâm Viên cười hì hì nắm lấy vai Nhạc Thu Hàn lại bị y tránh ra, hướng cửa bước đi, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Diêu liếc mắt một cái, trong ánh mắt tối đen có sát khí tàn nhẫn, ”Lệnh Hồ Diêu, nếu có một ngày ngươi tổn thương hắn, dùđi khắp chân trời góc biển ta cũng không buông tha ngươi.”

Người trên giường chỉ khẽ cục cựa, xoay người hướng mặt vào vách tường tiếp tục ngủ say.

Mưa phùn liên tiếp vài ngày, đêm đến lại y hi phát ra mùi vị phóng tình. Nhạc Thu Hàn theo Nhâm Viên cước bộ chậm rãi. Ra khỏi cửa thành, theo hướng nam đi không xa lắm có một mảnh rừng trúc thanh u, trong rừng có một tòa tiểu trúc đình, tuy đơn giản, lại có toát ra một phen vận vị thanh nhã.

“Ngươi cũng tìm đến một nơi như vậy.”

“Không thích sao?”

Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười, nhắm mắt cảm thụ không khí lạnh lẽo lại nhẹ nhàng khoan khoái trúc hương. Trong tất cả các loài thực vật, trúc là loài y thích nhất, nhất làĐường trúc,” Bất tạđông quân ý, Đan thanh độc lập danh,Mạc hiềm cô diệp đạm, Chung cửu bất điêu linh.” (*)

Nghe y ngâm, Nhâm Viên ngây ngốc. Hình ảnh trường bạch bao phủ, dung nhan thanh định tuấn nhã, như có thể thấy Nhạc Thu Hàn của nhiều năm trước.

Buông chén rượu đào trong tay, ” Tiểu Hàn, nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

Nhạc Thu Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một chút, tựa hồ nhưđang hồi tưởng, ”Không rõ ràng lắm.”

“Là lúc ngươi được Thượng Quan Vu mang đến Tiệt Vân Lĩnh đó?”

“ Ân.”

“Hối hận không?”

Nhạc Thu Hàn tựa vào cột đình, không quay đầu lại, sau một lúc lâu mới mở miệng,” Muốn sống đã là bản năng, ta không thể kháng cự.”

Nhâm Viên biết, Nhạc Thu Hàn so với hắn càng hiểu rõ cảm tình tâm tâm niệm niệm đến tột cùng là thế nào, có thể khiến cho một kẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ chí cực bất chấp tất cảđuổi theo hình bóng vô vọng kia?!

Ta thật sự không hiểu ngươi, Nhạc Thu Hàn.

Sau một hồi im lặng, u nhiên truyền đến một tiếng tiêu, chấn động thúc giục mưa phùn rơi như tơ. Đó là tấu khúc Nhạc Thu Hàn thích nhất, “Thiên nhai”, ở Tiêu Diêu Lâu đến giờ chỉ nghe chút ít. Mỗi lần thấy người đến, y liền dừng lại. Ít có người nghe hết khúc Thiên nhai tịch mịch này.

Thanh âm xuyên thấu qua sơn thủy, thuần túy mà hàm súc, thẳng thắn màôn tồn, uyển chuyển thấp hồi, oanh tràng nhiễu hồn. Rồi đột nhiên, máu như ngưng trệ, tình vút tận mây xanh, hơi dồn nén lại? Nếu không thì vì sao bầu trời đêm cao lớn như vậy cũng nhỏ xuống thiên lệ?

Tâm ngươi chấp nhất như vậy, có từng nói cho hắn biết? Mối thâm tình dứt khoát không oán không hối kia. Thê lương như vậy, côđộc đến tịch mịch như vậy, thiên có lệ, chúc(**) có lệ; thiên lệ có thanh, chúc lệ có hình, duy chỉ có lệ trong lòng ngươi chảy xuống lại là hồng lệ vô thanh, vô hình……

“Ngươi sao lại khổ như vậy?”

Nhạc Thu Hàn buông ngọc tiêu trong tay quay đầu lại, im lặng đưa mắt nhìn Nhâm Viên một hồi lâu mới mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong bóng đêm lại mờ nhạt như khói.”Có muốn nghe chuyện xưa không?”

“ Xin rửa tai lắng nghe.”

“ Ta xuất thân từ Thiên Sơn kiếm phái, sư phụ là Mạc Kỳ Phong.”

Mạc Kỳ Phong?!!

Nhâm Viên thần sắc biến đổi, từng nghe thấy ngày đó sơn cô lão Mạc Kỳ Phong tính cách quái dị cô tích, làm việc ngoan trương vừa tà vừa chính, võ công lại cao thâm không lường! Theo như giang hồđồn đại, người này cảđời chưa từng thu nhận đồđệ, nhưng Tiểu Hàn nếu nói như vậy, nghĩ là khi đó sơn cô lão cố tình che dấu chuyện Nhạc Thu Hàn để tránh chuyện thị phi.

Từ sau khi Mạc Kỳ Phong chết, người người khắp giang hồđều ra sức truy tìm thiên cổ thần binh ‘Hàn Băng Nộ Long Tiêu’ kia, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không kết quả.

Thẳng đến bảy năm trước, Thượng Quan Vu đem Hàn một thân thương tích trở về, bọn hắn mới chân chính lần đầu tiên nhìn thấy binh khí trong truyền thuyết.

Thấy biểu tình giật mình của hắn, Nhạc Thu Hàn mỉm cười, quay đầu, ”Ta vốn là con của một quan nhân ở kinh thành, thuở nhỏ kiều sinh quán dưỡng cẩm y ngọc thực. Năm bảy tuổi, sư phụđến nhà ta, thấy ta có cốt kì giai tiện quyết phải thu ta làm đồđệ. Mẫu thân nghĩ ta chịu không được vất vả, cho nên vô luận phụ thân cùng sư phụ như thế nào khuyên bảo, nhất quyết không muốn ta theo sư phụ rời đi. Bất đắc dĩ, sư phụđem quản ngọc tiêu này tặng ta, trước khi đi liền dặn ta trước khi thành niên, trừ phi có người cực kì quan trọng trong đời, quyết không đem chuyện liên quan đến tiêu này mà nói ra.

Năm mười tuổi, phụ thân ở trong triều bị gian nhân làm hại ngay cả nam đinh trong cửu tộc Nhạc gia từ năm đến mười lăm tuổi tất cả toàn bộ tru sát, nam nữ già trẻ vi nô vi tì. Ta bị kinh thành cự cổ Trương gia nhị công tử mua về làm thưđồng.”

“ Trương Lộc?”

Nhâm Viên im lặng một chút, hắn từ thuở nhỏđã lớn lên ở kinh thành đương nhiên biết đến các đại thương gia cự cổ kinh thành, Trương Lộc kia tướng mạo đáng khinh không nói, lại ỷ thân phận trượng quốc cữu khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm. Nghe đồn hắn hỉ hảo nam sủng, nhất là những thiếu niên tuấn tú chưa trưởng thành……

Nhạc Thu Hàn mỉm cười, ”Không hổ là tiểu vương gia, đối chuyện tình kinh thành như thế rành mạch. Ta ở dưới tay Trương Lộc là thưđồng của hắn suốt bốn năm.”

Nhâm Viên trong lòng chấn động, con ngươi tràn đầy lửa giận nhìn phía thần thái thanh u của Nhạc Thu Hàn, ”Hắn, có từng khi dễ ngươi?”

Nhạc Thu Hàn không có cau mặt, trả lời, như trước lạc mịch cười, ”Ở Trương gia ta danh gọi ‘Tiểu Thất’, là sủng nhân thứ bảy của Trương Lộc. Ta từng hướng rất nhiều người cầu cứu, bọn hắn chỉ là lẳng lặng đứng nhìn, ta nhìn ra sựđồng tình trong ánh mắt bọn hắn, nhưng cuối cùng không có một người hướng ta giúp đỡ. Ta giết Trương Lộc thất bại, làm tay phải hắn bị thương, hắn tức giận đánh gãy chân ta trói vào cửa. Ngày đó tuyết rơi nhiều, có người kỵ mã theo phương xa đi đến, ta nghĩ cũng không nghĩ rằng ngã ngay dưới vó ngựa. Thoáng nghĩ vậy là có thể giải thoát thìđược một người bay đến kéo tay, cùng ta ngã xuống tuyết.”

“Lệnh Hồ Diêu?”

“ Ân. Hắn năm ấy chỉ mới mười một tuổi, nghĩđến khi ấy bởi chịu lăng nhục ở Trương gia, ta khi ấy mười bốn tiểu lại nhỏ hơn hắn rất nhiều. Ngày ấy hắn vừa mới theo phụ thân du ngoạn đi qua nơi đó, vô tình cứu được ta. Lạc Dương Lệnh Hồ gia vốn là nhân vật có mặt mày, cho nên khi hắn mở miệng yêu cầu Trương Lộc thả ta, Trương Lộc cũng vui vẻđể ta đi, xem như thuận thủy nhân tình.

Vì ta, hắn nửa đường rời khỏi phụ thân, mang ta trở về Lạc Dương, hắn thật cẩn thận nắm cánh tay tàn phế của ta mà chữa thương, tự mình ôm ta đi y quán khám bệnh. Bởi vì nhiễm phong hàn, chưa tới Lạc Dương ta liền phát sốt, bất tỉnh nhân sự, hắn không đểý người hầu khuyên can, thoát quần áo đem ta ôm vào trong ngực, suốt đêm không ngủ. Đến khi tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt hắn vì mình mà lo lắng như vậy, tựa hồ có dòng chất lỏng ấm áp chảy trên mặt ta. Ta biết là hắn khóc, tuy nhiên thần chí vẫn như trước mơ hồ, nhưng ta lại thật sự thật sự hoan hỉ.

Hắn nói hắn sẽ bảo vệ ta, không để cho bất kì kẻ nào mảy may thương tổn ta.

Đảo mắt hai năm đã qua, hắn tuy bướng bỉnh nhưng lại rất thông minh, mỗi khi đi ra ngoài đều bắt ta bồi bên người. Phu nhân tính thu ta làm nghĩa tử, muốn ta bồi hắn đọc sách tập võ, hắn tự nhiên thực vui vẻ, mỗi ngày đều ở bên cạnh ta.

Một đêm mười năm trước, một đám người mặc y phục dạ hành đến. Phu nhân đem ta cùng hắn giấu ởđám cây cối trong hậu viện, hắn không nghe, muốn đi theo phu nhân, phu nhân bất đắc dĩđiểm nguyệt đạo của hắn còn dặn dò ta hảo chiếu cố hắn. Chúng ta nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng khóc thê lương, hắn chỉ chăm chăm mở to mắt nhìn bầu trời đêm, không rơi xuống một giọt nước mắt. Ta sợ, vội vàng khe khẽ gọi tên hắn, cũng không thấy hắn phản ứng, mới vừa đưa tay lên cũng không nghĩ bị hắn hung hăng cắn lấy, bì phá thịt bong.”

Nói tới đây, Nhạc Thu Hàn hơi hơi dừng một chút, quay đầu lại xem vẻ mặt căm phẫn đau lòng của Nhâm Viên,” Lần đó, ta khóc.” y thấp thấp cười hạp nhãn, ”Ta ở Trương phủ chịu đày đọa cũng không có lưu quá một giọt nước mắt, cũng không muốn nhưng lại vì hắn rơi lệ. Không phải đau, mà là vì hắn màđau lòng, tuổi nhỏ như hắn lại cũng phải như ta chịu nỗi thống khổ chia lìa thân nhân, hắn lại ngay cả quyền khóc cũng không có, có phải hay không thật sự thực sựđáng thương? Rồi bọn người đến tập kích Lệnh Hồ gia tựa hồ phát hiện thiếu một người, liền tìm kiếm xung quanh. Mắt nhìn đến hậu viện……”

Nhâm Viên vừa thấy y không nói tiếp, chậm rãi mở miệng, ”Ngươi đi ra ngoài đánh lạc hướng những người đó, đúng không?”

“ Ân.” hơi hơi ngưỡng cao mặt, con ngươi tế dài lạnh như băng tựa hồ thoáng qua nhàn nhạt bi thương, ”Ta nhìn thấy trong ánh mắt hắn thuần khiến ngoài phẫn hận căn bản ra không dung hạ bất kì thứ gì. Ta vốn làđược hắn cứu, đương nhiên mạng này thuộc về hắn.”

“ Trước khi đi, ta kề bên tai hắn nói muốn hắn thay ta sống. Hắn ngây người, giống nhưđứa nhỏ bị người ruồng bỏ mà kinh hoàng nhìn ta, biểu tình bất lực như vậy khiến tâm ta đau xót. Ta hôn lên miệng hắn, muốn hắn vĩnh viễn chớ quên ta, hảo hảo sống sót. Khi đi ra, ta không có một lần quay đầu lại, nhào đến đánh tên cầm đầu đám người bịt mặt……. Bầu trời như trước, tuyết rơi đầy, ta bị y một kiếm xuyên hung phác ngã xuống đất, nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy con ngươi tuyệt vọng của hắn, ánh lửa lấp lánh đỏ giữa bầu trời đêm, cũng khiến mi nhãn hắn đỏửng. Ta nghĩ ta sẽ như vậy mà chết, cũng không cảm thấy hối hận hay tiếc nuối, ta như vậy, thật sự quá ngu ngốc phải không?”

“ Sau đó……”

“ Sau đó sư phụ tìm thấy ta, thấy ta tuy toàn thân lạnh như băng lại như trước có chút hơi thở, liền đem ta mang về Thiên Sơn, cho ta tiếp bác gân mạch rồi đem tất cả sở học của người truyền thụ cho ta. Ba năm sau, trước khi sư phụđi về cõi tiên, người đem toàn bộ công lực truyền lại cho ta, lại dạy ta Tác Hồn ma âm, khiến ta trở thành đệ tử duy nhất hành tẩu trên thiên hạ. Sau khi mai tang cho sư phụ, ta liền đi Lạc Dương tìm hắn, cũng bặt vôâm tín. Rồi sau đó lại qua hai năm, ta tra được hung thủ diệt Lệnh Hồ môn, hướng đến Thiên Đường trại, lại bị tiểu nhân ám toán, vô tình Vu cùng Tiểu Kình ngang qua, đem ta mang về Tiêu Diêu lĩnh.

“ Còn Trương Lộc kia……”

“ Hừ.” Nhạc Thu Hàn nhíu mày, tà mị cuồng ngạo thoáng như Xuy Sầu trong quá khứ khiến mỗi người sợ hãi,” Ta vốn là là tiểu nhân có thù tất báo, ngươi lại không phải hôm nay mới biết.”

Nhâm Viên rốt cục thư hoãn quá mi nhãn cười lên,”Tiểu Hàn, ta thích ngươi như vậy. Giống nhưđóa mai nhiễm huyết, mang theo lãnh lệ cô phương tự thưởng.”

Nhạc Thu Hàn cũng không nói gì, chính là nhẹ nhàng nghiêng đầu, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, ”Giúp ta một việc.”

Nhâm Viên nhíu nhíu mày, ”Khó được ngươi mở miệng nhờ ta.”

“Nửa tháng trước, Thương cùng Vô Thương đến tìm ta, có người đến Tiêu Diêu Lâu thuê sát Lệnh Hồ Diêu, phải không?”

“ Ân.”

“Người nọ là ai?”

Nhâm Viên hơi hơi mị nhãn, dừng ở Nhạc Thu Hàn một hồi lâu mới mở miệng,” Kết cục của kẻ phạm lâu quy, ngươi còn không rõ?”

“Ta biết.”

“Nếu đã như vậy ngươi còn muốn biết?”

“……”, Nhạc Thu Hàn trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời thâm trầm thấp thở dài mở miệng, ”Trở về thôi.”

(Còn tiếp)

(*)

Truyền thuyết nói rằng, sau khi Lưu, Quan, Trương bị bại binh ở Tiểu Bái, Quan Vũ vì bảo vệ hoàng tẩu nên phải ở lại doanh trại Tào Tháo. Tào Tháo thấy Quan Vũ là người trung nghĩa, biết lễ nên sinh lòng kính trọng. Một hôm, Tào Tháo lại mời Quan Vũ tới phó yến. Giữa bữa tiệc, Tào Tháo gọi người mang đến một cẩm bào mới để cho Quan Vũ thay. Quan Vũ không tiện từ chối bèn mặc cẩm bào vào, song ông vẫn khoác lục bào của mình bên ngoài cẩm bào. Có một tối hàn đông vào cuối năm, tuyết bay mù trời, Quan Vũđi dự tiệc bên doanh Tào Tháo trở về. Ông nhớ tới Lưu Bị, Trương Phi không biết hiện giờởđâu, muốn đi tìm nhưng cứ bị Tào Tháo cầm cốở lại. Quá buồn bực, ông bèn xách Thanh Long Yển Nguyệt đao đến bên khóm trúc trong sân đội gió, đạp tuyết mà múa. Quan Vũ múa được một hồi cảm thấy hào khí hừng hực, liền thu đao đứng lặng thinh, ngưng thần nhìn khóm trúc. Chỉ thấy trong hoa tuyết bay, thân trúc ngang nhiên sừng sững, cành xỏa thẳng như trường thường, lá như tên bén đón gió thách tuyết, xanh tươi rờn rợn. Quan Vũ vô cùng thán phục trúc xanh cao phong Lượng tiết, và rồi ông liên tưởng đến hoàn cảnh của mình mà cảm khái vạn phần. Ông bèn xách đao trở vô phòng, trải giấy mài mực, vẫy bút múa cuồng.

Lúc này Quan Vũ lặng khí im hơi, bút theo tay múa, những đường nét đi theo tâm ý, và một bức mặc trúc đồ bỗng dưng đã thành. Chỉ thấy trên bức họa mấy gốc trúc xanh từ phía dưới xéđất đâm thẳng lên, nhánh cành như sắt, lá mực tựa gươm. Hôm sau, Quan Vũ sai thủ hạ mang bức họa tặng cho Tào Tháo. Tào Tháo mở ra xem, luôn miệng khen đẹp, song ngắm kỹ lại, bất giác ông thở dài không thôi. Thì ra trên bức họa, lá mực sắc bén như tên ấy lại hợp thành một bài thơ ngũ ngôn:

Bất tạđông quân ý,

Đan thanh độc lập danh

Mạc hiềm cô diệp đạm,

Chung cửu bất điêu linh.

Tạm dịch:

Không đáp đuợc ýông,

Đan thanh đứng riêng cõi

Đừng hiềm láđơn nhạt,

Mãi mãi chẳng tiêu điều.

Trong lòng Tào Tháo đã rõ, đây là Quan Vũ mượn trúc nói rõ cái chí khí của mình. Dù là Tào Tháo có làm gìđi nữa cũng không thể lưu giữông ta lại được! Không lâu sau, Viên Thiệu tiến công Tào Tháo, Quan Vũ chém Nhan Lương, giết Văn Sú và khi đã nghe được tin tức của Lưu Bị, ông lập tức bảo vẹ hoàng tẩu, ngày đêm rời khỏi Hứa Xương, qua năm cửa, chém sáu tướng, và anh em ba người đãđược gặp lại. Tào Tháo nghe nói Quan Vũ đoạt cửa chém tướng mà chạy, ông chẳng những càng thêm kính phục ông trung can nghĩa khí của Quan Vũ, mà còn lệnh cho nguười đem bức họa của Quan Vũ tặng khắc trên bia đá, hiện nay bia đá này vẫn còn trong rừng bia trong chùa Thiếu Lâm ở Trung Nhạc Tung Sơn, trên bia còn có khắc thêm ấn chương “Quan ThọĐình Hầu chi ấn”!

(**) chúc: ngọn đuốc hay lửa gìđó

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Diêu tĩnh mắt nhìn thấy Nhạc Thu Hàn đứng ở cửa sổ trầm tư. Mi nhãn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhíu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thu sáng sớm trong sương mù hỗn loạn đập vào mặt, thổi tiến thất nội, sợi tóc phất phơ mềm mại. Nghe thấy vang động phía sau, y quay đầu lại, ”Tỉnh rồi?”

Như trước cười thản nhiên, có chút tịch liêu.

“Ngô.” Lệnh Hồ Diêu đứng dậy khoác qua một kiện ngoại y, đi đến bên người Nhạc Thu Hàn, ”Đứng ở cửa sổ làm gì, không thấy lạnh sao?”

“Hoàn hảo.” Nhạc Thu Hàn cười chỉ tay sang một bên, ”Mới vừa rồi tiểu nhịđưa tới đồăn sáng, ta thấy ngươi ngủ liền phân phó hắn đem xuống, giờ ta đi xuống bảo hắn hâm lại rồi đưa lên, thuận tiện bảo hắn chuẩn bị nước ấm cho ngươi tắm rửa.”

Vừa mới chuyển thân, đột nhiên bị người xả trụống tay áo, lảo đảo một chút rơi vào một cái ôm ấm áp, phía sau truyền đến hơi thở thản nhiên của Lệnh Hồ Diêu, ”Không cần đi.”

“Như thế nào, say còn chưa tỉnh sao?” Nhạc Thu Hàn tự giễu cười, ”Ta không phải nữ nhân, lại càng không là của ngươi Lê…… Ngô……”, đột nhiên bị một bàn tay to lớn nâng cằm lên khiến đầu ngưỡng cao, khuôn miệng lạnh như băng tiện thể ngăn chặn lời nói tiếp theo.

Lần đầu tiên chủđộng hôn, cũng như thế mãnh liệt. Nhạc Thu Hàn cười nhắm mắt lại, thôi, cho dù chỉ chút tình ái như vậy, cũng thấy tự thỏa mãn.

Bang!

Cửa bịđẩy ra, Nhâm Viên cười hì hì mang theo một vật thật to đi vào, đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt thay đổi một chút, rồi lại dùng tốc độ nhanh nhất lui ra ngoài cửa, ”Phiền hai vị vào những lúc như vậy cần phải xem lại cửa nẻo.”

Gương mặt Nhạc Thu Hàn lạnh lùng dù có hơi hơi đỏ một chút cũng bình thản giống như không có sự tình gì phát sinh, nghiêng đầu nhìn nam tử phía sau, ”Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi?”

Vì cái gì thực xin lỗi? Lệnh Hồ Diêu trứu mi nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình, nâng tay lùa vào tóc. Từ khi quen y mấy tháng nay, y đều là khiêm cung như vậy đứng ở bên cạnh mình, từ khi đi cùng với y đến bây giờ y cũng không nhiều lời.

Nhạc Thu Hàn khi mới gặp mặt, một gã nam tử tự phụ, ngạo nghễ tỉ nghễ thiên hạ.

Mà hiện giờ, y lại dùng vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ như vậy đối chính hắn nói thật xin lỗi.

Đến tột cùng cóđiều gì sai lầm?

Bởi vì ta sao? Ta thật sự không hiểu.

Lệnh Hồ Diêu tiến đến cầm lấy tay y, lại bị y rụt tay lại, mái tóc mềm mại phi tán như thác nước, ”Ngươi lộng làm rối tóc ta.”, Nhạc Thu Hàn quay đầu cười.

Nhìn thấy nụ cười ôn nhu kia, trong lòng chấn động, nắm lấy sợi dây thủy sắc trong tay Nhạc Thu Hàn, giúp y buộc lấy những lọn tóc đãđược chải qua ở phía sau ót, bàn tay nắm lấy dải tóc dài nửa ngày cũng không buông ra.

Lãnh hương thanh đạm vây quanh, nắm lọn tóc dài mát lạnh, trong lòng hắn đột nhiên một trận mờ mịt.

Lê Nhi bây giờ như thế nào? Tiểu sư muội thảo hỉ khóc nháo luôn ở bên người kia, tiểu sư muội duy nhất đối hắn ấm áp, nhưng cũng lại rời đi.

Y cũng sẽ rời mình đi sao?

Y chỉ là một nam nhân mới gặp mặt. Vì cái gì mà không thích nhìn thấy y nhíu mày, không muốn nhìn thấy mi nhãn y u buồn. Mỗi khi thấy ý cười lạc mịch của y, tâm liền khẽ nhói đau.

Thật sự là yêu y rồi sao?

Dường như phải mà cũng dường như không phải. Hình bóng chôn giấu sâu thẫm trong lòng là một người không ai biết, cũng đã thuộc về kíức xa xôi. Người thiếu niên nhỏ gầy, ôn nhu lại quật cường, lại giống như không khí tĩnh lặng……

Đã quên mất tiếng cười của hắn, nhưng trong đầu lại luôn nhớđến nụ hôn cuối cùng kia, mêđắm mà lại ôn nhu.

Hắn, cũng rời đi.

Nghĩ muốn bắt lấy bàn tay hắn, thì hắn đãđi rồi. Giữa không gian đầy tuyết trắng lạnh như băng ngân trên mặt đất, ánh lửa hồng diễm huyết sắc, ta thấy lệ của hắn, mắt của hắn, nét tươi cười thống khổ lại an tâm của hắn. Ánh mắt ôn nhu mà không muốn xa rời, thật giống Nhạc Thu Hàn.

Đau lòng một chút, hơi hơi thấp đầu nhíu mày, ”Vì sao lại yêu ta?”

“Không biết.” Nhạc Thu Hàn nhìn ra mê hoặc trong mắt hắn, lại vờ như không thấy gì. Hì hì cười mở miệng, ”Có yêu ta không?”

“Ta chỉ không muốn nhìn thấy ánh mắt u buồn của ngươi, nếu ngươi thật sự muốn, vậy ở lại bên cạnh ta. Ta sẽ hảo hảo đối với ngươi.”

Nhạc Thu Hàn khẽđộng một chút, ở khóe miệng khơi mào một mạt tươi cười, khinh miệt mà lạnh như băng. Chậm rãi đi đến mở cửa, biểu tình lạnh lùng lướt qua mặt,”Ta khinh thường lòng thương hại của kẻ khác, ngươi cũng đã biết. Nếu như lần sau còn để ta thấy biểu tình thương hại của ngươi……”

Ống tay áo vung lên, bức ra một đạo kình phong đánh úp về phía kỷán–

Ba!

Chén trà trên bàn đột ngột vỡ thành mấy mảnh rơi xuống mặt đất, mảnh sứ rơi tung tóe khắp nơi. Quay đầu lại, tuyệt sắc dung nhan mang theo vài phần tà mị cùng lãnh lệ,”Nhạc Thu Hàn không cần thứ tình ái hư tình giảý!”

Như trước kiêu ngạo tỉ nghễ thiên hạ!

Lệnh Hồ Diêu ngây người một chút, trong lòng giận dữ rồi lại không biết nên nói gì, đánh một quyền thật mạnh vào cửa sổ, ”Đây đã là giới hạn của ta, ngươi còn muốn như thế nào!”

Nhạc Thu Hàn xuy một tiếng, xoay người phất tay áo bỏđi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.