Vào thời điểm Lệnh Hồ Diêu đi xuống lâu, trong khách *** tràn ngập không khí mát lạnh.
Bên ngoài tuy không mưa nhưng sắc trời như trước vẫn thật âm trầm, cách cửa khách *** không xa có hai tên khất cái một già một trẻ ngồi đó, nam lão một thân đen bẩn râu tóc bạc trắng, nữ hài tửước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn dựa vào trong lòng ngực nam lão, anh anh khóc.
Nhạc Thu Hàn ngồi ở bên cạnh Nhâm Viên, không biết nói mà Nhâm Viên đột nhiên cười to ra tiếng, Nhạc Thu Hàn cũng cười tuy không giống Nhâm Viên như vậy khoa trương, nhưng con ngươi thu thủy mang ý cười cực kỳ hiếm thấy kia lại thật khiến say lòng người.
Thấy hắn đi xuống, Nhâm Viên ngoắc tay, ”Lệnh Hồ huynh, chúng ta vừa nói đến ngươi.”
Lệnh Hồ Diêu liếc mắt Nhạc Thu Hàn một cái, thấy yvẻ mặt lạnh lùng quay đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy giận dữ, một ngữ không nói, đi đến ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng dọn thức ăn rồi lập tức liền vọt qua một bên nhìn.
Lão khất cái ở cửa kia nghĩ Lệnh Hồ Diêu là người thiện tâm, muốn đưa nữ hài tử kia vào ***, chưa kịp bước chân qua cửa đã bị tiểu nhị ngăn lại, ”Đi đi đi, xin cơm thìđi nơi khác.”
Tiểu cô nương kia bị tiểu nhị làm cho hoảng sợ, núp ở phía sau lão khất cái, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn Nhạc Thu Hàn, nước mắt đã rơi xuống nơi khóe môi.
Tiểu nhịđịnh đẩy bọn họ ra ngoài, cũng không nghĩ lão khất cái kia bị tiểu nhị nhẹ nhàng đẩy một cái lại bùm một tiếng ngã vào trong ***, sắc mặt nguyên bản đã xám xịt lại tự nhiên có chút dọa người, tay chân run run nói lắp bắp không thành câu.
“Cầu…… các vịđại gia…… cho…… cho chút cơm ăn……”
Nói còn chưa xong, lại một trận kịch liệt ho khan, liền như ngất đi. Tiểu cô nương lo lắng nhìn, quỳ trên mặt đất cúi đầu không ngừng lạy, lên tiếng cầu xin, trên khuôn mặt như ngọc như hoa lại có một vết máu.
Tiểu nhị tay chân có chút phát hoảng, gia tôn hai người đáng thương như vậy, đuổi không nỡ cho ở lại cũng không xong, thật là khó xử, đành phải xem khách quan trong *** có ai cho họ chúng bạc vụn rồi đuổi bọn họđi.
Nhạc Thu Hàn cùng Nhâm Viên nhìn nhau liếc mắt một cái, lạnh lùng cười, vẫn như không mà bưng chén rượu trên bàn mà uống.
Tiểu cô nương thấy Nhạc Thu Hàn không đểý tới, đi đến trước mặt Lệnh Hồ Diêu, thanh âm trĩ nộn mang theo ý khóc, ”Đại gia, xin ngài thiện tâm cứu ông nội, chúng ta đã lâu không có gìăn……”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vết máu cùng nước mắt, có một đôi mắt khiếp nọa trong suốt, long lanh tựa hồ muốn rơi lệ.
Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày, mới vừa định đưa tay vào ngực áo lấy bạc, cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn lạnh lãnh mở miệng, ”Ngươi hảo tâm như vậy không sợ bị người lừa sao?”
“Chuyện của ta có liên quan gìđến ngươi.”
Lệnh Hồ Diêu hừ lạnh một tiếng, nói tuy không nhiều lắm cũng đem quan hệ hai người phân định rõ ràng. Mâu quang Nhạc Thu Hàn khẽ biến, cúi đầu một chút, ”Cùng ta không quan hệ.”
Lệnh Hồ Diêu nghe ra ngữ khí tự giễu của y, nhíu nhíu mày lại rồi quay đầu nhìn về phía lão khất cái hơi thở khó nhọc. Tuy bình thường hắn lạnh lùng nhưng cũng không đến mức không có nhân tình, cho nên khom người ngồi xổm xuống trước mặt lão khất cái, đưa tay xem mạch rồi lại đưa tay vào ngực áo lấy ra hai thỏi bạc đặt đến trước mặt tiểu cô nương, ”Dẫn hắn đi xem bệnh.”
Tiểu cô nương đột nhiên tràn ra ý tươi cười, khái đầu hai cái đưa hai tay tiếp nhận, mới vừa chuẩn bịđứng dậy cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn đột nhiên đứng lên, cầm lấy trường kiếm bên hông Nhâm Viên!
Đôi mắt cô gái xẹt qua tia sợ hãi, còn không lên tiếng thì máu đã tuôn ra, bàn tay nhỏ bé buông lỏng thả ra ngân trán cốt màu lục xuống cạnh chân Lệnh Hồ Diêu.
Tiểu nhị miệng há to, mấy tiếng muốn kinh hô lại nghẹn lại nơi yết hầu. Hai người ngồi ở góc khách *** cũng bị dọa cho mặt tái bệch!
”Làm gì!”, Lệnh Hồ Diêu thốt nhiên giận dữ, đã thấy ánh mắt băng lãnh vô tình của Nhạc Thu Hàn mang theo sát khí nhìn lão khất cái nằm ờ cách đó không xa, sát khí càng tăng lên! Đang tính hướng Nhạc Thu Hàn đưa tay ngăn y lại, cũng không nghĩ lại bị Nhâm Viên che chắn!
Hai người vốn không phân hơn kém, Lệnh Hồ Diêu nóng lòng cứu người xuất ra tám phần công lực, đưa hắn đẩy lui hai bước. Tiếp chưởng của Lệnh Hồ Diêu, Nhâm Viên trước giờ luôn giữ nét cười hì hì trên mặt đột nhiên trở nên ngoan lệ dị thường, lạnh lùng mở miệng, ”Ngươi liền như vậy tổn thương hắn?”
Nhạc Thu Hàn quay đầu nhìn Lệnh Hồ Diêu hồi lâu, tay rút thanh kiếm từ ngực cô gái, máu chảy ròng trên thân kiém, nghiêng mặt ngửa đầu khinh miệt cười, thanh âm thanh mang theo lơđãng tự giễu, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi lại như vậy đối với ta?!”
Những lọn tóc dài bị chưởng phong đánh xơ xác phi tán ở giáp biên hơi hơi phiêu động, cặp con ngươi kia trong trẻo nhưng lạnh lùng trên mặt nạ nhân bì mang theo rất nhiều cảm xúc nói không rõ ngưng nhìn hắn, là phẫn nộ bất đắc dĩ hay là nồng hậu bi lương?
Đảo mắt, nhìn cô gái chết không nhắm mắt nằm ở bên chân, hắn hừ lạnh một tiếng mở miệng, ”Ngươi cho mình là ai?!”
“Ngươi!”, Nhâm Viên nắm chặt quyền mới vừa mở miệng lại bị Nhạc Thu Hàn chắn hạ.
“Ta không cho mình là ai.”, đem kiếm sáp nhập vào vỏ kiếm bên hông Nhâm Viên, không hề nhìn về phía Lệnh Hồ Diêu chậm rãi đi đến lão tên khất cái trước mặt tồn định, xuy một tiếng cười lạnh, lên tiếng, “Mộc Mộc Ngôn, ngươi thật muốn làđịch nhân của bổn tọa?”
Nhạc Thu Hàn thanh âm không lớn, nhưng tất cả người cò mặt trong *** nghe thấy đều thất kinh.
Bổn tọa?
Lệnh Hồ Diêu cả kinh chấn động, Nhạc Thu Hàn rốt cuộc có thân phận gì!
Mộc Mộc Ngôn ở trên giang hồ coi như cũng là nhân vật có máu mặt. Người này giảo trá vô cùng lại dùng thuật dịch dung nên ở trên giang hồ không người có thể nhận ra, thường xuyên cùng một người gọi làĐộc Thủ Khổ bà bà hành tẩu giang hồ, tuy võ công bình bình, nhưng dựa vào dịch dung thuật cao siêu cùng độc thủ vô giải chi độc, khiến người trong giang hồ không người nào không đối hai kẻ này kiêng kị ba phần.
Đồn đãi vài năm trước hai kẻ này bị Mạc Kỳ Phong đánh bị thương, quyết ý rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ.
Tình thế như thếđột biến, Lệnh Hồ Diêu trong lòng cũng cả kinh! Ngay khi tất cả mọi người nghĩ lão tên khất cái sẽ không trả lời, người nọ lại đột nhiên ngồi dậy!
Lão khất cái đem Nhạc Thu Hàn cao thấp cẩn thận đánh giá một phen, đột nhiên sắc mặt biến đổi quỳ trên mặt đất, ”Thiếu chủ, tại hạ thật không biết hắn là bằng hữu của ngài, cho nên……”
“Chịu ai chỉ sử?!”
“Ta……”, Mộc Mộc Ngôn kia con mắt chuyển chuyển, thừa dịp Nhạc Thu Hàn chưa chuẩn bịđột nhiên tay trái run lên, từ trong tay áo hoạt ra một thanh đoản đao, hướng đến trước mặt y!
“Tiểu Hàn!”
“!!”
Nhạc Thu Hàn nghiêng người sang một bên, sắc mặt nghiêm lại, bắt trụ bàn tay trái xương xẩu của hắn, đoạt lấy lưỡi dao sắc bén, ”Mộc Mộc Ngôn, ngươi hảo to gan!”
Mộc Mộc Ngôn sắc mặt xám trắng, thân thể run lẩy bẩy, liên tục khái đầu xin tha mạng, cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn giơ tay đem chủy thủ kia đâm xuống, ghim chặt bàn tay hắn lên nền đất!
“Ta hỏi lại một lần, kẻ nào chỉ sử?!”
Mộc Mộc Ngôn mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra, tiếng kêu thảm thiết cơ hồ bật lên, lại như trước ngậm miệng không nói.
“Hảo cốt khí!”, ánh tàn nhẫn xẹt qua đôi mắt tế dài trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nhạc Thu Hàn, ”Nếu như vậy ta cũng không miễn cưỡng, đi bồi Khổ bà bàđi!”
“Chờđã!”, mắt thấy y ngưng khí chưởng chụp lên trán Mộc Mộc Ngôn, Mộc Mộc Ngôn kinh hô mở miệng, “Là một nữ nhân! Chúng ta không có thấy rõ bộ dạng của ả!!”
“Nữ nhân??”
“Là một nữ nhân, ảđáp ứng dùng một con Mộc HồĐiệp đổi lấy đầu Lệnh Hồ Diêu!”
Nhạc Thu Hàn xoay người liếc mắt nhìn Nhâm Viên một cái, đối phương lại chỉ nhíu mày.
“Cút.”
Mộc Mộc Ngôn giống nhưđược đại xá, tay phải rút ra chủy thủ xuyên qua lòng bàn tay, nhạ nhạ chuyển qua bên người Lệnh Hồ Diêu ôm lấy nữ tửđã chết liền chuẩn bị xuất môn, cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn lại mở miệng, ”Chờđã.”
“Thiếu chủ còn cóđiều gì phân phó?”
“Ngươi quên để lại một thứ”, Nhạc Thu Hàn cười xoay người, ”Còn muốn ta nhắc nhở ngươi sao?”
Mộc Mộc Ngôn sững người một chút, trầm mặc hồi lâu mới ánh mắt hàm phẫn đem Khổ bà bà kia đặt ở trên mặt đất, cuồng tiếu đứng lên, ”Nhạc Thu Hàn, ngươi quả nhiên thông minh, không hổ làđồđệ Mạc Kỳ Phong! Người khác sợ ngươi, đừng cho là ta cũng sợ ngươi! Ngươi giết lão bà nhà ta thì tiểu tử kia cũng phải chết! Một mạng đền…… một……”
Lời nói chưa xong, thanh âm đã im bặt!
Nơi y phục trước ngực mơ hồ có thể thấy một lỗ nhỏ bằng đầu đũa, máu đỏ từđó chảy ra ngoài. Trên bức tường không xa ở phía sau ghim một thanh đũa trúc, còn rĩ sắc đỏ.
Tất cả người nơi đó nín thở, ai cũng không thấy rõ Nhạc Thu Hàn khi nào nắm lấy chiếc đũa, cũng không biết y động thủ ra sao. Chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên bạch quang, khi tinh thần phục hồi thì Mộc Mộc Ngôn kia đã bị thanh đũa xuyên qua!
Tiểu nhị cùng chưởng quầy ngay cả khóe mắt cũng không dám hướng sang đánh giá Nhạc Thu Hàn. Vịđại gia này tuy thường ít lời, nhưng cũng coi như cùng thiện minh lí. Cũng không nghĩ một con người văn chất ưu nhã này lại cư nhiên tàn nhẫn vô tình đến vậy!
“ Ngươi……”, yết hầu Mộc Mộc Ngôn cô lỗ vài tiếng liền suy sụp ngã xuống mặt đấy, tuyệt khí.
Nhạc Thu Hàn sắc mặt không chút thay đổi ngồi xuống, lấy mạt tử trong ngực áo bao lấy tay rồi đưa tay dò xét trong ***g ngực kẻ kia.
Lệnh Hồ Diêu yên lặng chăm chăm nhìn nhất cử nhất động của Nhạc Thu Hàn, tuy nghi hoặc nhưng cũng rõ ràng hai kẻ giả dạng khất cái này đến làám sát mình, mà Nhạc Thu Hàn là vì hắn màđộng thủ hạ sát hai kẻ giả trang này, hắn quả nhiên lại ủy khuất y.
Nghĩ đến đây, mới đột nhiên cảm thấy tay phải có chút đau đớn, cúi đầu nhìn, cả bàn tay đã muốn trở nên đen đúa, kéo ống tay áo lên rõ ràng có thể thấy được một đường hắc tuyến theo kinh mạch nghịch hành tiến lên!
Độc!
Khó trách Nhạc Thu Hàn lấy bạch bố che lại, vậy ra Mộc Mộc Ngôn đem độc hạ trên da hắn, mà chính hắn mới vừa rồi sờ mạch tượng của tên kia, này độc tiện thông qua da rót vào huyết mạch, quả nhiên thật sự giảo trá!
Định thần thì Nhạc Thu Hàn đã tìm được một cái tiểu từ bình hoa lan, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt, một phen kéo lấy tay phải đã biến đen của hắn, rút từ tay áo ra một thanh tiểu đao màu bạc, hướng lòng bàn tay hắn mà rạch–
Mắt thấy huyết đen theo lòng bàn tay trào ra, nhưng tơ hồng lại không có chút dấu hiệu nào biến mất. Nhạc Thu Hàn xoay người đem miệng hướng đến tay Lệnh Hồ Diêu, kề vào hút mấy lần cho đến khi máu không còn sắc đen, lúc này mới cầm dược bình trong tay lấy ra viên thuốc, một lạp nhét vào trong miệng Lệnh Hồ Diêu, một lạp khác bóp nát phủ lên miệng vết thương.
“Mới rồi có bị thương?”, nhìn Nhạc Thu Hàn băng bó miệng vết thương cho mình, mi nhãn như trước tĩnh lặng, dung nhan như trước lạnh lùng, Lệnh Hồ Diêu trong lòng khẽ nhói.
Mới vừa rồi, lại tổn thương y?
Lời nói đạm như mây khói vừa thốt ra, ta không biết lời nói đó là ai đã thốt ra. Thanh tuyến trong trẻo, thế nhưng mang theo tang thương cùng mệt mỏi, trong lòng hoảng hốt. Nên nói xin lỗi sao? Kỳ thật rất muốn mở miệng hỏi y vì cái gì yêu mình, vì cái gì như vậy chấp nhất, chẳng sợ bị cự tuyệt, bị thương tổn, như trước không hận không oán.
Không thể phủ nhận, hắn đã quen với sự tồn tại của y, tự nhiên như không khí.
Là yêu sao?
Nhưng cảm giác này so sánh với cảm tình đối Lê Nhi ít nhiều có chút bất đồng. Không giống như cảm giác nhu tình ấm áp bảo hộ trong lòng bàn tay, không giống khi nhìn thấy thân ảnh kia, máu toàn thân đều nhiệt liệt sôi trào……
Cảm xúc đối với y là một loại tâm tình phân phồn phức tạp.
Hy vọng nhìn thấy y rồi lại sợ trông thấy đôi mắt y lược mang khinh sầu. Nghĩ muốn quan tâm y rồi lại sợ bị y một thân lạnh như băng thương tổn. Nghĩ muốn cùng y trò chuyện lại sợ nghe thấy trong lời y tình ý cùng yêu luyến không che dấu.
Không thể giải thích được nỗi vui sướng khi nghe thấy y nói yêu mình, không thể nói rõ loại cảm giác đau lòng khi thấy y lạc tịch, không thể hiểu được loại cảm xúc cuồng bạo cùng phẫn muộn khi trông thấy y vì người khác mở miệng cười, hết thảy, đều không thể nói rõ.
Đó là một loại cảm xúc vừa nhẹ nhàng, vừa chậm rãi, vừa xa lạ cuốn lấy lòng người. Giống như một loại cỏ sinh sôi bện chặt, đem tim hắn chặt chẽ cuốn lấy, đè nén đến mức khó thở.
Cho nên, tâm của y, là một mảnh đầm lầy khôn cùng, sẽ là mộđịa trầm luân của ta.
Ta, không thể trồi dậy.
Nhạc Thu Hàn đem tay hắn băng bó lại rồi lạnh lùng ngẩng đầu, ”Là ta nhiều chuyện, ngươi không cần đểý.”
Tiểu nhị cùng bọn người vây bốn phía xung quanh nhìn, nín thở không nói, trong *** tràn ngập huyết tinh khí, không khí u ẩn, làm cho người ta có chút ghê tởm. Đã sớm có người đến nha môn báo án, người ở xa xa nhìn, cũng không dám tới gần tiểu *** nửa bước.
Nhạc Thu Hàn nhìn quanh bốn phía, hơi hơi nhíu mi tu lệ, con ngươi thu thủy trong suốt xẹt qua một mạt ngạo nghễ khinh thường, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn đưa lưng về phía chủ quán lạnh lùng mở miệng, ”Tiểu nhị ca, phiền ngươi đem hai kẻ kia mai táng, nếu như có người tìm, bảo bọn hắn tìm đến ‘Tuyết Y Kiếm’ Nhạc Thu Hàn!”
“Ân ân, tiểu nhân sẽ làm theo.”
Tuyết Y Kiếm?! Lệnh Hồ Diêu sắc mặt biến đổi, nhìn phía bóng dáng gầy yếu cách đó không xa, đây là lần đầu tiên Nhạc Thu Hàn báo xuất danh hào ở trên giang hồ.
Y bất triêm trần, thủ bất nhiễm huyết. Bạch sam thúy địch, ngọc diện tuyết đề.
‘Tuyết Y Kiếm’, trong chốn giang hồ là một nhân vật vang danh. Thanh danh thước khởi cực nhanh, năm mươi dặm trong giang hồ không người sánh kịp, chính hắn cũng là nhiều năm trước nghe sư phụ nói đến nhân vật này giống như trong truyền thuyết, cũng không nghĩ lại ở ngay trước mắt!
Tuy người trong giang hồđã nhiều lần nghe qua danh hào của Tuyết Y Kiếm, lại ít có người thật sự nhìn thấy. Đồn đãi Tuyết Y Kiếm khách là chủ nhân Thiên Sơn kiếm phái, ít khi động thủ nhưng một khi đã ra chiêu tất sẽ thấy hồng! Người này hành tung khó lường, người nhận ra hắn lại không nhiều, vài năm trước đột nhiên không biết tung tích, không người biết rõ.
Hắn tuy cũng biết Nhạc Thu Hàn không phải phàm nhân, cũng không nghĩ y chính là kia nhân vật phong thần tuấn lãng trong truyền thuyết trên giang hồ!
“Làm sao liên hệ Thương hoặc Vô Thương?”, Nhạc Thu Hàn cầm trong tay mạt tử trắng hướng tay chỉ vào nữ tử bên chân Lệnh Hồ Diêu, che đi cặp mắt u tối kia, thản nhiên mở miệng hỏi.
Nhâm Viên ngẩn ngơ, ghé mắt căm tức liếc mắt Lệnh Hồ Diêu một cái, không lên tiếng liền trở về chỗ ngồi tiếp tục uống rượu.
Nhạc Thu Hàn lại gọi hắn một tiếng, ngữ khí lại rõ ràng sắc bén rất nhiều, ”Ta biết!”
Nhâm Viên thở dài, đứng lên thân hướng ngoài cửa đi đến, đi ngang bên người Lệnh Hồ Diêu nhẹ nhàng mở miệng, ”Hắn sớm muộn gì cũng vì ngươi mà bị tổn hại!”
Nhạc Thu Hàn không quay đầu lại, thậm chí không có nhìn Lệnh Hồ Diêu, theo Nhâm Viên phiêu nhiên rời đi. Lời nói thản nhiên theo gió bay vào trong tai Lệnh Hồ Diêu, ”Lệnh Hồ Diêu, từ nay về sau, ngươi cùng ta không thể chung đụng.”
Các gì mà không thể chung đụng?!
Có ý tứ gì! Ngươi cũng phải rời khỏi ta sao?
“Chậm đã!”, hắn không suy nghĩ liền cầm lấy cổ tay có chút lạnh như băng của y.
Hảo gầy.
Cho tới bây giờ không biết cổ tay y lại mỏng manh như thế, giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ liền chiết đoạn. Mỗi ngày mỗi ngày, y dùng thân thểđan bạc như vậy chiếu cố mình, bưng tràđưa nước chưa từng một câu oán hận. Gì mà kiêu ngạo Tuyết Y Kiếm, gì mà kiêu ngạo Nhạc Thu Hàn. Lại vì một kẻ như hắn mà vứt bỏ lòng kiêu ngạo.
Cuối cùng ngươi cũng phải đi sao? Rời bỏ ta, tái không trở lại?
Trong lòng như cứng lại, nhớ ra dưđộc vừa rồi chưa giải, trong yết hầu lại dâng lên một cổ tinh ngọt.
Không biết từ khi nào thì trời mưa, trên đường lộ mọi người tản đi, tiếng mưa trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đã là cuối thu.
Trong lòng trống rỗng, phảng phất như có cái gì cắt qua, so với thời điểm Lê Nhi nói phải rời đi còn đau lòng hơn.
Thân ảnh gầy yếu trước mặt dừng lại, thản nhiên quay đầu, từng sợi tóc mềm mại theo động tác phi tán ở giáp biên, theo gió thu nhè nhẹ từng đợt từng đợt phất động, lại bị mưa thấm ướt, dán tại giáp biên. Con ngươi thanh liệt lạnh như băng nhìn Lệnh Hồ Diêu có chút tiêu chước vô thố, lại như trước tuấn dật phi phàm, lãnh mị cười, ”Ngươi muốn lưu ta lại là cóý gì?”
“……”, có ý gì? Ta chính là không muốn để ngươi đi, chỉ vậy mà thôi!
“Miễn cưỡng vốn là không thể, Lệnh Hồ Diêu.” Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười, ý cười tuyệt mỹ lại lộ vẻ bi ai, ”Đây là lần thứ tư ngươi đối ta ra tay, có nhớ không? Lần đầu tiên, vì Dương Lê. Ngươi trách ta cốý trì hoãn hành trình, khiến ngươi tận mắt thấy nàng gả cho người khác, ta nghĩ ngươi đau lòng không còn lòng dạ nào, cho nên không oán ngươi; lần thứ hai, cũng là vì Dương Lê. Ngươi nói ngươi vẫn yêu nàng, ta cuồng táo thất thố hôn ngươi, ngươi đánh ta tổn thương cũng không trách ngươi; lần thứ ba, vẫn là vì Dương Lê, ngươi nghĩ rằng ta hội đối với nàng bất lợi, là ta chưa cùng ngươi thương nghị, hành động trước báo sau, ta như trước không thể trách ngươi. Lần này, vì một kẻ xa lạ không quen biết, ngươi vẫn có thể như vậy không chút do dự đối ta hạ thủ, nếu như không phải Viên thế ta chắn hạ, ta sẽ như thế nào?”
“ Ta……”
“Lệnh Hồ Diêu, ngươi chung quy không lừa được tâm của ngươi.”, y nhẹ nhàng huy khai cánh tay bị hắn cầm lấy, ”Ngươi tâm tâm niệm niệm vẫn nhớđến tiểu sư muội của ngươi.”
“……”
“Tương thức vi duyến, tương tri định phân; tương luyến thành nhân, tương bạn thành quả. Vô luận như thế nào, ta và ngươi chung quy chỉ có tình duyên mang họa sát thân.”
Y trang tung bay, sợi dây hắn buổi sáng vì y cột tóc rơi ra, mái tóc đen phi tán vương những hạt nước mưa, nhưng chủ nhân của chúng rốt cuộc cũng không hề quay đầu lại……
Nhìn bóng dáng tuyệt quyết của y, mang theo cô tịch cùng thê lãnh, giống như liền như vậy sẽ biến mất. Trong lòng hắn đột nhiên một trận đau nhức, ôm ngực ói ra một ngụm huyết, thì thào, ”Ta chỉ không hiểu, chỉ là không hiểu mà thôi a.”
Mưa tích lịch rơi, bóng trắng dần đi xa bởi vì mưa mà trở nên mơ hồ, nhìn lại có chút quen thuộc. Giống như vào đêm lạc tuyết hơn mười năm trước, trong ánh lửa, bóng dáng người thiếu niên nhỏ gầy đưa lưng về phía hắn, bóng dáng cũng như vậy quyết tuyệt thê lãnh……
Thiếu niên tên gọi là Tiểu Thất.
Trầm Lực Phương chết, Trầm Long điên loạn, sự việc xảy ra trên đường họ rời khỏi Lạc Dương chỉ vừa mấy dặm.
Giang hồồn ào huyên náo, có kẻ vui mừng có kẻ sầu bi. Kẻ vui mừng vì có cơ hội kế nhiệm chức vị võ lâm minh chủ, kẻ sầu muộn chính là không biết ngày nào thìđến phiên mình thượng tây thiên.
Trầm Lực Phương là bị giết chết, người giết hắn cũng chính là‘Xuy Sầu’ của Tiêu Diêu Lâu. Theo lời tiêu sư dưới Trầm Lực Phương, ngày ấy đến giết Trầm Đại đương gia có hai người, một người mặc lam y bào, không cóđộng thủ, nhưng lại ở bên cạnh mắt lạnh quan khán. Kẻđộng thủ là một nam tử toàn thân hắc phục, mặt đều lấy khăn che lại. Bất quá nhớ rõ cặp ánh mắt kia, lạnh lẽo tà mị, giống như Diêm La lấy mạng khiến cho người ta không lạnh mà run. ‘Xuy Sầu’ kia không đến mười chiêu, Nguyệt Kiếm liền đâm xuyên qua cổ họng Trầm Đại đương gia, động tác nhanh đến nỗi ngay cả người bên ngoài cũng không nhìn rõ!
Còn có người nói, Xuy Sầu kia hỏi đến tung tích của Nhị thiếu phu nhân, đem Trầm Long trước nay ung dung sợ tới mức niệu ra quần, lại trùng hợp ngày ấy Trầm gia Nhị thiếu phu nhân xuống xe nên không ở trong xe, may mắn giữđược mạng. Lại nghĩ Xuy Sầu nhìn thấy bảo bối nữ nhân của tiền nhiệm minh chủ dung mạo như hoa như ngọc, tính toán đoạt về nhà làm vợ.
Còn có người nói, ngày ấy nguyên bản Nhị thiếu phu nhân trở lại một chuyến, vừa nghe Tiêu Diêu Lâu sát thủ tìm nàng, không nói gì vội vàng rời đi, lúc đi sắc mặt trắng bệch giống như người chết, sau đó liền mất tích.
Tóm lại loạn thất bát tao, lời này ý nọđều có.
Nhưng tổng ra cũng cóđiều đúng, Xuy Sầu giết chết Trầm Lực Phương, cũng mong chóng tìm kiếm Dương Lê.
Lệnh Hồ Diêu ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nữ tửđang nằm ngủ trên giường, mày nhíu lại giống như ngủ không mấy an ổn. Không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên buổi tối kia cùng Nhạc Thu Hàn lần đầu gặp mặt, ánh trăng chiếu rọi xuống dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, tâm không khỏi hơi hơi đau xót.
Y đi đâu? Không biết có hảo không.
“Diêu ca ca.”
Người trên giường lên tiếng, khiến hắn đang suy nghĩ phục hồi tinh thần lại. Đứng dậy cầm chén nước, đi đến bên giường ngồi xuống, ôm lấy bờ vai nhỏ gầy đem nước đưa đến miệng nàng, ”Lê Nhi, cảm giác hảo không?”
“Hảo.” Dương Lê hướng mắt xuống, biểu tình ngập ngừng, nhỏ giọng mở miệng, ”Diêu ca ca, huynh thật không trách Lê Nhi sao?”
“Nha đầu ngốc, huynh có thể trách muội điều gì? Chớ suy nghĩ miên man, hảo hảo nghỉ ngơi, đến giờ dùng bữa huynh sẽ gọi muội.”
Lệnh Hồ Diêu ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, mới vừa định bước đi cũng không nghĩ bị nàng nắm lấy ống tay áo không muốn buông ra, lại mở miệng nói, ”Huynh chỉ làđi sang phòng kế bên, sẽ không đi xa.”
“Không phải.” Dương Lê cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nửa ngày mới nâng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, từng giọt từng giọt như thủy tinh trong suốt, ”Không phải, Diêu ca ca đã thay đổi. Diêu ca ca không còn là của Lê Nhi.”
“Đừng nói bậy.”
“Diêu ca ca, Lê Nhi trở vềđi bên cạnh huynh, huynh vẫn còn giận sao?”, Dương Lê nói xong, cánh tay tế bạch ôn nhu ôm lấy thân hình khôi vĩ của Lệnh Hồ Diêu, tựa đầu lên vai hắn, ”Như chúng ta đã nói trước đây, Lê Nhi cùng Diêu ca ca, vì huynh sinh thật nhiều, thật nhiều oa nhi……”
“Lê Nhi!”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng một trận phiền muộn, kéo tay nàng ra, đứng dậy, lại nhìn biểu tình bi thương sợ hãi trên mặt nàng lại nhuyễn hạ thanh âm, ”Muội thân thể còn suy yếu, việc này về sau hãy nói. Huống chi thật vất vảđợi ‘Xuy Sầu’ xuất hiện, huynh nhất định phải hỏi cho rõ, năm đóđến tột cùng người nào thuê Tiêu Diêu Lâu sát thủ dồn sư phụ vào chỗ chết! Vì lão nhân gia báo thù tuyết hận!”
Dương Lê hơi hơi thay đổi sắc mặt nâng đầu, “Diêu ca ca, ‘Xuy Sầu’ của Tiêu Diêu Lâu tựa hồ cũng đang tìm muội, chúng ta không cần đi tìm hắn được không, Lê Nhi rất sợ. Phụ thân đã hạ thế lâu như vậy, chúng ta cũng quên đi. Chớđi tìm người trả thùđược không?”
“Nói bậy bạ gìđó!”, Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy nữ tử cúi đầu rơi lệ, lại mềm lòng dùng hảo ngôn khuyên nhủ, ”Lê Nhi, sư phụđối với huynh ân trọng như núi, thị nhược kỉ xuất. Huynh hối hận đã không bảo hộ sư phụ chu toàn, mở to mắt nhìn ‘Xuy Sầu’đem sư phụ giết chết, nếu không đem việc này tra rõ, bảo huynh như thế nào đối mặt người trong thiên hạ?”
“Diêu ca ca……”
“Không cần nói, Lê Nhi nghỉ ngơi một hồi, huynh đi ra ngoài xem sự tình sẽ trở lại!” không quay lại nhìn biểu tình của Dương Lê, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Ba ngày trước Dương Lê một thân bẩn ô nghiêng ngả lảo đảo đi vào khách ***, thấy hắn liền gọi một tiếng Diêu ca ca, liền ngất đi, dung nhan nguyên bản thanh tú diễm mĩ kia lộ vẻ kinh hoàng cùng vô thố, làm cho hắn thật đau lòng.
Xuy Sầu, rốt cục xuất hiện.
Lê Nhi, người nữ tử tâm tâm niệm niệm, rốt cục đã trở lại bên hắn, miệng nói sẽ không rời đi.
Nhưng hắn lại không thấy hân hoan vui vẻ. Còn cái người đãđi theo hắn truy tìm Xuy Sầu kia? Rời đi chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, lại giống nhưđã lâu lắm. Vô luận như thế nào cũng không quên được hình ảnh y khi sắp rời đi, đôi mắt u buồn, miệng cười thản nhiên, tâm y như hạt lưu ly không thể nhìn thấu, thật sâu che giấu.
Nếu nói Tuyết Y Kiếm cuồng vọng tự phụ mang sắc bạc, thì Nhạc Thu Hàn ngạo cốt nội liễm trước mắt hắn lại vô cấu trong suốt. Không có quang hoa đẹp mắt, không có dục niệm tham lam, thuần thuần tịnh tịnh lạnh lùng thanh thanh, y chính là dùng cặp con ngươi kia trừng triệt lẳng lặng nhìn, tình không một tiếng động, không hối không oán ở bên cạnh mình.
Nhạc Thu Hàn đạm bạc như gió, chỉ dùng vẻ tươi cười tỉnh lặng truyền đi tình ý thâm sâu. Mà Tuyết Y Kiếm cuồng phóng, lại dụng vẻ mặt kiêu ngạo không kềm chếđược kia cười nói khinh thường thứ tình yêu bố thí. Khúc Thiên nhai u uyển giữa mưa gió kia, lại bình sinh giống như y, mang theo tang thương lạc mịch rồi lại ngạo cốt tranh tranh!
Chính hắn, cuối cùng lại để cho y đi.
Thua không hềđường lui.
Tình hắn tuy không dao động nhưng quay lại lúc khởi đầu lại mang theo đau lòng vô tận.
“ Diêu ca ca”, nữ tửđứng ở ngoài cửa, bồn chồn nhìn Lệnh Hồ Diêu nắm chén rượu trầm tư. Một thân hoàng sam bao phủ lấy khiến nàng trông giống như thủy phù dung, kiều diễm ướt át.
“Lê Nhi à? Vào đi.”
“Đang suy nghĩ điều gì?”
“Không có gì”, Lệnh Hồ Diêu ngửa đầu uống rượu, rồi quay đầu tinh tế nhìn Dương Lê. Tuyết tai phấn diện, đại mi vi tảo, con ngươi lung linh mang theo nụ cười nhìn hắn. ”Thân thểđã khỏe hơn chưa?”
“Ân.” Dương Lê có chút thẹn thùng cúi đầu, ”Tốt hơn nhiều.”
“Nga”, hắn nhàn nhạt lên tiếng, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy hắn thần sắc không yên lòng, trong ánh mắt Dương Lê hiện lên một tia u oán, rồi lại không biết nên như thế nào mở miệng, đành cúi đầu đùa nghịch khăn lụa trong tay, trong chốc lát không ngờ rơi lệ.
Lệnh Hồ Diêu nhìn thấy, không khỏi một trận đau lòng, vươn tay đem thân thểđan bạc kia ôm vào lòng, thấp giọng thở dài, ”Lê Nhi đừng khóc, là huynh không đúng, không cẩn thận chăm sóc muội. Đừng khóc được không?”
“Diêu ca ca, những lời huynh nói trước kia đều là thật?” Dương Lê nâng đầu lên, những giọt mĩ lệ dọc theo khuôn mặt chảy xuống, như mưa trân châu.
“Huynh có khi nào lừa gạt muội?” Lệnh Hồ Diêu lãm nhanh cánh tay, chóp mũi truyền đến hinh hương của nữ tử, tình không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở kia……
“Diêu ca ca……”
Xoát!
Một thanh tụ kiếm từ ngoài cửa sổ phóng vào trực trực cắm trên cửa sổ.
Lệnh Hồ Diêu đột nhiên quay đầu, đẩy Dương Lê về phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ–
Nhạc. Thu. Hàn!!
Tàn dương như huyết, kia thân ảnh lam y đứng ở trên nóc nhàđối diện lẳng lặng nhìn hắn, ánh trời lửng lờ một màu sáng mờ. Có lẽ là bởi tà dương nên thấy không rõ biểu tình của y. Nhưng Lệnh Hồ Diêu biết, y nhất định nhìn thấy một màn vừa rồi, thực thực thiết thiết. Hé mở môi, lại không biết nên như thế nào mở miệng.
Người đối diện tựa hồ cười cười, xoay người hướng bóng người ở phía sau đi đến, không có chút lưu luyến.
“ Nhạc Thu Hàn!”, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên lên tiếng gọi, bổ nhào vào cửa sổ phía trước muốn nhảy ra, cũng không ngờ bị nữ tử phía sau chặt chẽ bám trụ cổ tay, ”Diêu ca ca, đừng rời Lê Nhi, muội rất sợ……”
Sững người một chút, cúi đầu nhìn về nữ tửôm lấy mình, hắn thở dài, quay đầu lại thấy hai thân ảnh bay đi, biến mất ở xa xa.
Đưa tay rút thanh tụ kiếm ghim nơi cửa sổ, mở ra miếng bố y quấn quanh, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên kinh hỉ: Tối nay giờ tý, rừng trúc ở phía đông cửa thành. Nhạc Thu Hàn.
“Diêu ca ca, người nọ là ai?”, Dương Lê có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
Lệnh Hồ Diêu lại giống như không có nghe thấy, đem bạch bố tinh tếđiệp hảo kia nhét vào trong ngực áo.
Dương Lê trong mắt hiện lên một mạt u oán, rồi lại không cam lòng nghiêm mặt mở miệng, ”Diêu ca ca, hắn là bằng hữu của ngươi sao? Nhìn ánh mắt của Diêu ca ca, hắn tựa hồ cùng Diêu ca ca cảm tình tốt lắm, nhưng mới vừa rồi, mới vừa rồi bọn họ……đã thấy chúng ta như vậy thì bảo Lê Nhi sau này gặp người khác phải như thế nào.”
Nghe Dương Lê nói như vậy, Lệnh Hồ Diêu trong lòng lại cảm thấy căng thẳng. Mình tại sao lại như vậy?! Nữ nhân thâm yêu ở ngay bên cạnh, vì cái gì mà mọi ý niệm đều nghĩđến y?!
Không đúng! Như vậy không phải là hắn, không phải là Lệnh Hồ Diêu!
Buồn bã dùng một tay ôm lấy Dương Lê, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên mở miệng, ”Không sao, đợi ta báo thù cho sư phụ xong, chúng ta liền thành thân. Chúng ta trở về Nhạc Dương Sơn, viễn li ân oán giang hồ, được không?”
“Ân.” Dương Lêôn nhu tựa đầu vào lòng ngực rộng lớn của hắn, trong mắt tuy xẹt qua một tia sầu vân, cũng rất mau biến thành ý cười hạnh phúc ngọt ngào.
“Tiểu Hàn.”
“Sao?”
“ Hối hận không?”, thân ảnh đứng nơi bóng râm của ánh chiều ta, Nhâm Viên hít một hơi thật dài, ”Ngươi vì hắn không tiếc phạm vào lâu quy, đuổi giết cố chủ. Nếu để cho đại ca biết, ngươi cũng biết hậu quả sẽ như thế nào?”
“Xuy Sầu chỉ có một lần sinh mệnh, một thân công phu.”, ánh mắt cùng mâu quang trong suốt, trầm tĩnh ngưng trọng chuyên chú mà cô tịch nhìn về phía trước, thản nhiên cười, ”Không cần quan tâm.”
“Hối hận không?”
“Ngươi có hối hận đã yêu ta không?”
“Vĩnh không hối hận.”
“Ta cũng vậy.”
Gió thổi những sợi tóc dài như tơ, phiêu tán dưới ánh hoàng hôn, giống như nhiễm huyết, mang sắc đỏ ngưng trọng. Trên mặt nạ nhân bì, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chăm chăm nhìn, vẫn như trước không phảng phút chút bi thương tuyệt vọng, khiến cho Nhâm Viên một trận đau lòng.