Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 330: Mối lo ngại



Mọi người trong nhóm chat không nói gì nữa, bọn họ chỉ thả icon cho tin nhắn của Hàn Phong. Vì tâm linh tương thông nên bọn họ hiểu người hắn nhắc tới là ai. Mà còn đương sự thì ngủ quên mất tiêu.

Sáng sớm hôm sau, đánh thức Mộc Hạ là tiếng gọi ngoài cửa của

anh Trí Khanh. Cậu nhanh chóng đáp lời trong vô thức, tay mò mò xung quanh để tìm điện thoại. Từ tin nhắn của Hàn Phong tối qua thì chẳng còn thêm tin nhắn nào của mọi người nữa.

Mộc Hạ dần tỉnh táo, cậu ngáp ngắn ngáp dài mà ngồi dậy. Sau khi tỉnh hẳn thì cậu cũng bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Hôm nay lại là một ngày mới đầy bất ngờ và phấn khích.

Mộc Hạ nhanh chóng đi xuống dưới nhà ăn sáng cùng gia đình, trong bữa ăn ấm áp chợt Trí Khanh nhìn cậu nhẹ nhàng hỏi:

"Anh nghe nói, cậu ta xuất hiện rồi"

"Da"

Cả nhà nghe vậy cũng nhanh chóng dừng đũa, mọi động tác đều trở nên cứng đờ. Trên khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ sự lo lắng khó có thể che giấu được.

"Cậu ta....ý còn là cái người đã chiếm xác Hạ Hạ nhà chúng ta sao"-Hải Đường


"Vâng"- Trí Khanh

"Con lấy thông tin từ đâu vậy? Đã tra rõ tung tích của cậu ta chưa?"-Bắc Hải



"Thông tin chính xác đã có ạ, lúc đầu con còn ngờ vực nhưng khi sai người đi điều tra thì...."-Trí Khanh

"Cậu ta quay lại vậy còn Hạ Hạ thì sao, em ấy sẽ gặp nguy hiểm mất"-Thảo Anh

"Chị hai bình tĩnh nào, từ từ thôi. Em không sao, từ bây giờ không có bất kỳ ai có thể chiếm lấy thân xác này một lần nào nữa. Nên cả nhà đừng lo lắng nữa ạ, nếu cậu ta động vào con hay mọi người còn sẽ chính bay mình bỏ tù cậu ta"

Cả nhà nghe vậy tuy vẫn còn lo lắng nhưng cũng hoà hoãn hơn, trước mắt bọn họ cứ quan sát nhất cử nhất động của cậu ta đã. Sau bữa sáng Trí Khanh nhất quyết muốn chở cậu đến phòng tập, nhưng rất nhanh đã bị cậu từ chối.

Lời qua tiếng lại hồi lâu thì Trí Khanh cũng phải đầu hàng mà chấp nhận ký kết hiệp định thoả hiệp với cậu. Nhưng vì anh không an tâm nên đã phái người âm thầm bảo vệ cậu trong bóng tối.

Khi thuộc hạ của anh đang theo chân cậu thì lại đụng độ với một kẻ khả nghi khác, cả hai đối mắt nhìn nhau trên cành cây. Chợt rắc một tiếng, cành cây không chứa nổi trọng lượng quá cỡ của hai người trưởng thành bèn từ trần. Cả hai ngã đau nhưng cũng không quên nhiệm vụ mà boss giao cho mình liền đuổi theo phía sau lưng Mộc Hạ.

Đấu đấu đá đá một hồi cho đến khi thấy Mộc Hạ an toàn tới phòng tập riêng do nhà họ Lý quản lý mấy năm gần đây. Phòng tập chia làm ba tầng, tầng 1 bể bơi, tầng 2 phòng gym, tầng ba phòng tập tự do.

Cả hai nhanh chóng gọi điện báo cáo với boss của mình về mọi chuyện đã diễn ra trừ khúc hai người ngã chổng vó mông lên trời ra. Kể làm gì, bọn họ cũng cần mặt mũi. Sau hồi báo cáo xong thì hai người qua lời boss biết được cả hai là đồng minh nên cũng thân thiện với nhau hơn.

Mộc Hạ trong phòng tập tự do đang khởi động, vì nhiệm vụ lần này của cậu là màn trình diễn múa ballet nên cậu phải khởi động mất nửa tiếng để cho xương cốt mềm ra mới tập được.

Hoàng Nhạc vừa đúng lúc đó cũng bước vào, cả hai chào hỏi nhau rồi cũng bắt tay vào nghiêm túc tập luyện cho màn trình diễn cuối cùng cả hai đứng chung trên một sân khấu thực tập sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.