Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 18: 18: Lại Làm Huyện Lệnh




Như đã nói trước kia, Lương Thiên Minh là một người thông minh có tài, hắn chỉ thiếu kinh nghiệm, cơ hội cùng động lực mà thôi.
Hiện tại ngoại phóng ban sai, làm quan phụ mẫu một phương, hắn từ ban đầu lóng ngóng tay chân đến chậm rãi thượng thủ.

Sau khi đã nắm bắt được bí quyết trong công tác lập tức chẳng mấy chốc hoàn thành giải quyết một vài chuyện lặt vặt mà tiền nhiệm để tồn đọng lại, còn là làm việc gọn gàng xinh đẹp.
Hiểu việc rồi thì dễ làm, thời gian công tác cũng chậm rãi ngắn lại, hắn bắt đầu có thời gian rảnh cùng ta thường xuyên tâm tình qua thư đất khách đường dài.
Chúng ta từ ban đầu cách một hai tháng một phong thư, đến hiện tại gần như là nửa tháng một phong.
Dường như thư ta vừa đưa đi, hắn ở đầu kia đã bắt đầu viết hồi âm gửi lại.
Thư ta viết luôn đơn giản sáng tỏ, đều là chuyện thú vị về các con ta, còn kèm theo tranh họa bọn chúng sinh hoạt hằng ngày.
Thư Lương Thiên Minh viết lại luôn là dài dòng lê thê, buồn nôn đến vô biên điểm cuối, khiến ta chỉ nhìn một lần không muốn xem lần thứ hai.
Thời gian thấm thoát trôi đi, lần này ta sinh đôi, là một đôi long phượng thai, cũng đều đồng dạng khỏe mạnh kháu khỉnh.
Nam nhi đặt tên Lương Minh Văn, nữ nhi gọi là Lương Nhu Tú.
Tên con trai vẫn là lão gia lấy, còn nữ nhi được trao lại cho ta quyền làm chủ.
Ta viết thư hỏi Lương Thiên Minh muốn đặt tên con là gì? Hắn dùng thời gian ba ngày chuyên tâm đi lật toàn bộ sách kinh thi, sử thi,… cuối cùng lấy cái tên trên.
Nghe nói hắn biết ta sinh đôi còn là long phượng trình trường thì lập tức vung tay lên phát chẩn, thi cháo cho người nghèo trong vùng suốt một tuần.
Chúng ta vẫn tiếp tục trò chuyện qua thư, thông qua các lá thư vô cơ này, ấy thế mà có thể khiến cho quan hệ xa cách mỗi người một nơi của chúng ta không những không trở nên la xạ đi, mà ngược lại, càng thêm thắm thiết thăng ôn như chúng ta vẫn ở cạnh nhau chứ không phải cách xa vạn dặm vậy.
Chậm rãi, Lương Thiên Minh ngoại phóng cũng đã đến kỳ, hắn lần này làm được rất khá, tuy không có đại công tích gì, nhưng hồ sơ so đi lên bình quân vẫn rất khả quan, xinh đẹp.
Lương lão gia rất hài lòng với kết quả trả bài thi lần này của hắn.

Ông nhìn đứa con trai ba năm không gặp đã trưởng thành lên thành thục và ổn trọng không ít thì vui lắm, liền dùng bàn tay to vỗ lên vai hắn mấy cái miệng không ngừng nói ba chữ ‘tốt’.
Trong mấy năm qua hắn ở bên ngoài, chúng ta vẫn duy trì viết thư qua lại, khi ta ở cữ không tiện viết thì Minh Thần thay ta viết.

Thằng bé chữ viết tiến bộ rất nhanh, cũng ghi nhớ được rất nhiều chữ cùng thành ngữ ca dao và thơ từ.
Viết viết, cuối cùng con giỏi hơn mẹ nó, hắn viết thư so với ta viết càng thêm giống thư, càng thêm mượt mà trau chuốt (màu mè) mười phần.
Hoàn toàn là kết hợp cái ta dạy cùng cái hắn học được, trích lọc ra lấy tinh hoa bên trong mà phát huy.
Đôi long phượng thai sinh ra khi phụ thân chúng không ở bên, ta sợ hắn đối với chúng mới lại liền thường xuyên vẽ lại một số hình ảnh tiêu biểu hành động mỗi ngày của chúng và hai người anh hỗ động với nhau vào một trang giấy.

Sau đó, ta ngựa quen đường cũ, đem in dấu tay hoặc chân của chúng lên bên cạnh những dòng chữ ghi chú câu nói, cử chỉ do Minh Thần đại diện các em viết xuống.
Cứ như vậy chậm rãi tiệm tiến khiến Lương Thiên Minh trong vô thức đem các con của ta ghi tạc vào lòng, để lại một dấu ấn không nhỏ.

Vì thế, dù là lần đầu gặp mặt song bào thai và lâu ngày mới gặp lại hai con trai của ta, hắn đối với chúng vẫn rất có một bộ tình thương của cha lai láng.
Ta không trông mong gì nhiều hơn, như vậy là đã đủ rồi.
Lần này trở về, Lương Thiên Minh không vội nhậm tân chức ngay mà nghe theo phụ thân phân phó nghỉ ngơi vài ngày.
Trở về không mấy hôm, Thúy Ngân bị tra ra có thai, ta biết được liền không khỏi thay nàng vui vẻ.
Phải biết ở thời đại này không có con, về già đều sẽ rất khổ sở.
Sau khi ta sinh long phượng thai, địa vị của ta trong phủ dường như lại tăng lên trông thấy, điển hình biểu hiện ra bên ngoài chính là mỗi khi có khách nữ đến thăm, bà bà thường hay kêu lên ta cùng ra ngoài tiếp khách.
Bà rất kiêu ngạo mà đem ta giới thiệu cho mọi người, nhất là các quý phu nhân đang mong ngóng có mụn con trai.
Vì nghe nói ta mệnh cách vượng phu vượng tử, sinh ba lần được ba trai một gái, lần thứ ba còn là long phượng thai, là điềm tốt, các con của ta sinh ra đều khỏe mạnh thật sự, ai nhìn vào đều tấm tắc hâm mộ không thôi.
Các nàng tin rằng cùng ta tiếp xúc nhiều sẽ dính chút phúc khí như nguyện được đứa con trai.
Ta nghe được chính là vô ngữ không thôi.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Lương Thiên Minh bị lão gia gọi vào thư phòng, không biết hai cha cọn bọn nó gì đó là lúc về hắn có vẻ nghiêm túc lạ.
Ta đem chén trà đưa cho hắn làm hắn ngồi xuống nghỉ chân, một bên giúp hắn mát sa bả vai, hỏi:
- Chàng làm sao vậy? Có chuyện gì thiếp có thể giúp chia sẽ hay không?
Hắn uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, đặt chén trà trở lại khay trên bàn, hắn nâng lên tay phải một tay nắm lấy tay ta kéo vòng ta về phía trước đặt ta ngồi xuống đối diện, hắn nói:
- Phụ thân nói với ta, lần này tranh thủ được hai vị trí.

Một cái là từ ngũ phẩm quan viên làm việc tại kinh thành, là một chức tước nhàn tản, nhưng nếu chậm rãi thâu tóm nhân mạch kinh doanh từ từ cũng không tồi.
Một cái khác là huyện lệnh, giống như trước ngoại phóng, kỳ hạn ba năm, chỉ là nơi này điều kiện địa lý và chất lượng sinh hoạt dân cư so với trước chỉ có kém chứ không khá hơn nơi nào.
Ta tính toán càng thiên hướng ngoại phóng, nhưng lại do dự không chừng, Tuyết nhi, nàng nói xem ta nên chọn lựa cái nào?
Ta hơi kinh ngạc khi nghe hắn nói, nhưng trong lòng là thật sự vui mừng, chuyện quan trọng như vậy, liên quan đến tương lai của hắn, hắn lại lại nguyện ý cùng ta thân là nữ tắc nhân gia nói lên, còn hỏi ý kiến.
Ta hồi nắm lấy tay hắn, ánh mắt chuyên chú nhìn vào mắt hắn nói:
- Tướng công là người chính trực thẳng thắng, không yêu luồn cúi, lại tài hoa hơn người.

Bản thân chàng cũng có kinh nghiệm quản hạt một huyện rồi và còn làm được rất tốt.

Phụ thân đều khen.
Chàng lại có thể chịu được cực khổ, cũng không quan tâm chuyện thiệt hơn nơi quan trường.


Như vậy, đi ra bên ngoài cũng càng thêm tự do tự tại.

Gặp được nhiều sự, tầm nhìn cũng càng thêm phóng khoáng rộng lớn.

Mỗi địa phương là không giống nhau, đi ra ngoài nhiều, mở mang kiến thức sẽ có ích cho con đường thăng tiến sau này.
Hắn cười òa ôm lấy ta nói:
- Ha ha, ta liền biết chúng ta phu thê nhất thể đồng lòng, ta và nàng nghĩ đến cùng giống nhau.

Chỉ là sợ khổ cho nàng, ta dự tính muốn lần này toàn gia chúng ta cùng đi.

Nhưng ta lại có chút lo lắng, nói sao đi nữa bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không được thoải mái như trong nhà…
Ta lập tức ngăn hắn nói tiếp:
- Chàng nói gì vậy, thiếp sao có thể không cùng chàng đi cho được.

Lần trước chia lìa ba năm thiếp thật không khi nào không hối hận khi đó không cùng chàng cùng đi, mỗi ngày tỉnh dậy nhìn không thấy chàng, không được nghe âm thanh của chàng, làm tâm thiếp vẫn luôn thấp thỏm buồn lo không thôi.

Không biết chàng bên ngoài ăn có được tốt, ngủ có được yên giấc, sức khỏe như thế nào,…
Các con thường thường hỏi thiếp ‘phụ thân khi nào trở về’ làm lòng thiếp xót xa lắm.
Lần này, dù có thế nào đi chăng nữa cả gia đình chúng ta đều phải chỉnh chỉnh tề tề ở bên nhau mới được.

Thiếp không sợ khổ, chỉ cần là nơi đó có chàng thiếp đều có thể chịu đựng tất cả.
Lại nói, các con tuy còn nhỏ, Đại Bảo và Nhị bảo vẫn là đang tuổi đọc sách, nhưng có nơi nào tốt hơn là khi chúng trưởng thành trên đường có phụ thân bên cạnh cơ chứ.
Việc học chàng cũng không cần lo lắng, không có tiên sinh chẳng phải còn có chàng đó sao?
Tài học của chàng nào có thua các tiên sinh cơ chứ? Đồng thời, hiện tại việc học của các con cũng còn không nặng, chỉ là nhập môn và cơ sở, tìm tiên sinh có thể dạy những thứ này không khó.

Thêm nữa có phụ thân bên cạnh làm tấm gương mẫu mực cho con, như vậy còn có việc nào tốt hơn.

Tại đây phụ thân và đại bá đều bận rội, sao có thể thường xuyên giúp chúng ta quản giáo con cái cho được? Lỡ chẳng may bên cạnh không có phụ thân, chúng học phải cái xấu thì biết làm sao đây?
Ta nói nhiều như vậy, chủ yếu là lần này ta thật sự muốn cùng hắn đi ra ngoài.
Thứ nhất, là vì muốn nhìn xem, chiêm ngưỡng cảnh sắc ngoài kinh thành ra sao? Thứ hai, là vì thời gian gần đây, bên đại phòng càng lúc càng thêm kỳ cục.
Bọn họ tuy chẳng làm chuyện gì khác người, cũng không trực tiếp ở mặt ngoài làm cái gì chân tay.

Nhưng là lại khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
Vì thế, so với lưu lại ăn sung mặc sướng hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, lại phải ngày ngày đối mặt với cái bộ dạng ‘phòng lang phòng cướp’ của bọn họ dành cho mình.

Còn đối với ta và các con biểu lộ sự ganh ghét, khó chịu, thường xuyên gặp mặt sẽ không thiếu âm dương quái khí nói này nói kia.

Cứ như vậy mãi, ta sợ các con ta không ít thì nhiều, cũng sẽ bị bọn họ ảnh hưởng, dẫn đếm tâm lý không thoải mái.

Nhưng muốn đem bọn họ thế nào lại cũng khó khăn, và cũng không đến mức phải làm đến trình độ ấy.
Như thế, biện pháp tốt nhất là tránh mặt đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngày ngày có thể được cái thanh tịnh thoải mái tâm thần, liên đới sức khỏe lẫn đầu óc đều được thăng hoa.
Tuy nói bên ngoài điều kiện sinh hoạt ắt sẽ không thể bằng trong nhà, nhưng ta không lo lắng điều đó.

Ta trong tay có đủ tiền, trên đời này không có gì liên quan đến việc nhu cầu sinh hoạt vật chất thoải mái mà không có tiền không thể làm được cả.

Chỉ là ta có muốn hay không thôi.
Lại nói, con ta cũng đã bắt đầu hiểu biết nhiều hơn, đem con cùng đi ra ngoài cho chúng học hỏi, nhìn xem thế giới rộng lớn cũng là một phương pháp dạy học kiêm thực hành vô cùng hiệu quả cao.
Một phần khác nữa cũng là một trong những lý do ta dùng để nói chuyện với Lương Thiên Minh.

Con cái, đặt biệt là nam đinh, dù là ở thời đại nào, nếu trong quá trình lớn lên mà có một người nam tính trưởng thành tựa như phụ thân ở bên cạnh cũng sẽ giúp ít rất nhiều cho sự phát triển vững vàng toàn diện về tâm lý cũng như lý tính của trẻ.
Một mũi tên trúng ba con nhạn, chuyện có lợi như vậy cớ sao ta không làm cơ chứ?
Lương Thiên Minh xúc động nghe ta nói, hai mắt hắn hồng hồng, đôi tay ôm lấy ta càng thêm siết chặt hơn một chút.
Hắn thổn thức gọi tên ta:
- Tuyết nhi! Cảm ơn nàng…
…MUALARUNG91…
Sự tình rất nhanh liền định xuống dưới, Lương Thiên Minh đối ngoại ta đối nội, chúng ta hai tay chuẩn bị thu dọn hành lý không nhanh không chậm thu dọn xong đâu vào đấy trước ngày xuất phát.
Do Thúy Ngân mới thụ thai không lâu, tháng chưa ổn định, lại mới từ nơi xa trở về, ta lo thân thể nàng không chịu nổi nên quyết định tạm để nàng lưu lại.


Đến khi ba tháng đủ, thai ổn, đại phu nói có thể xuất hành ta mới cho phép nàng cùng đi theo đến sau.
Tất nhiên, ta cũng kêu Thúy Bình cũng ở lại thay ta chăm sóc cho nàng (Thúy Ngân), dù sao Thúy Bình từng sinh sản, có kinh nghiệm trong người.

Cả hai lại sống chung với nhau từ nhỏ đến giờ, tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Có Thúy Bình coi sóc cho Thúy Ngân, ta cũng an tâm rời đi trước xem tình hình địa phương mới mà chúng ta sẽ sinh hoạt ba năm như thế nào.
Nếu bình thường, có thể y theo dự tính, ba tháng sau đón các nàng qua đi.

Ngược lại, tình hình thật sự quá không xong, ta sẽ không những không kêu các nàng đến, mà còn đem các con ta gửi trở lại nhờ bà bà chăm và để các nàng (Thúy Bình và Thúy Ngân) cũng trông chừng giúp trong ba năm tới.
Nhưng ta nghĩ sẽ không đến mức như thế.

Dù sao Lương lão gia cũng sẽ không đem sai sự cũng chính là tương lai của con trai mình ra đùa bỡn, đúng không?
Trần thị lại có thai, nghe nói lần này xác định thật sự là nam hài, nàng hiện tại quý giá thật sự, cằm đều hướng lên trên bốn mươi lăm độ, mỗi lần xem ta đều là cái mắt không phải cái mắt, mũi không phải mũi, tựa như con khổng tước đang trương dương xòe đuôi thị uy vậy.
Ta hiện bận thật sự, lười đến cùng nàng chấp nhặt.
Nếu nói đến buôn bán làm ăn ta còn hiểu biết có thể cho Lương Thiên Minh ra chủ ý, nhưng làm quan thì ta chịu.
Xuyên đến nơi này cái ta được học thêm chỉ có quản gia làm chủ mẫu, quản lý hậu cung, lung lạc nhân tâm, đặc biệt là tâm nam nhân.
Tất cả những cái ta học đều là của nữ tính dùng, cộng việc của nam giới ta không được tiếp xúc nên cũng không hiểu.
Vì thế, ta cũng không hề có ý định hạt trộn lẫn vào chuyện công tác của Lương Thiên Minh làm gì.

Ta chỉ cần lo quản lý tốt hậu viện, xã giao trong giới quý phụ nhân, giúp hắn không có nỗi lo đằng sau, an tâm xử lý công vụ là được.
Nơi hắn và chúng ta sắp đi lần này không như cái trước là địa phương quê nhà, có gia tộc làm bọn rắn độc được phụ thân hắn an bài người thân tín cho hắn hỗ trợ.
Địa phương lần này đi nghe nói rất khổ cực, cũng khó khăn hơn rất nhiều, tương đương, nếu làm tốt cũng sẽ đạt được công tích rất khả quan, có thể nhảy thăng một bậc.
Lần này không có người nhà hỗ trợ một bên, nên lão gia và hắn tìm một vị sư gia về cho hắn trợ giúp.
Lương Thiên Minh có đủ thông minh tài trí, nhưng hắn cũng có khuyết điểm đó là quá không biết đưa đẩy.
Người như vậy muốn trở nên khéo léo là cần kinh nghiệm nhiều chút, vấp ngã vài lần liền sẽ có.
Hắn làm huyện lệnh ở nhiệm kỳ trước do có hỗ trợ tận tình của thân tín trong gia tộc tại địa phương, nên dù có vấp chút trắc trở cũng không đáng nhắc đến.

Hiện tại đến vùng đất mới, đây mới thật sự là bắt đầu làm người thực việc thực đấy.
Nơi hắn đến nhậm chức lần này gọi là huyện Xuyên Mộc, nói là vùng xa xôi, kham khổ nhưng thực tế cũng không phải hoàn toàn như thế.
Nếu không cần cứng nhắc đem so với điều kiện ở kinh thành, thì điều kiện sống nơi đây vẫn khá ổn.
Dù sao Lương lão gia là muốn đưa con trai đi rèn luyện mạ vàng rồi trờ về mà không phải đem hắn đày đi biệt tích nơi biên cương hoang tàn chịu khổ chịu cực, không phải sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.