Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 104: Kiêu Ngạo



Tốc độ của thú nhân rất nhanh cho dù là nửa thú hóa cũng không thể so với tầm thường, chẳng qua sừng tê giác thú bị mất ấu tể sắp nổi điên cũng không phải chỉ ngồi không, tứ chi dùng sức bước dài, tuyệt đối không đơn giản.


"Ta đi, cũng sắp đuổi kịp rồi." Oman quay đầu liếc mắt nhìn một cái thì bị dọa nhảy dựng, khoảng cách hiện tại theo bọn họ làm bất cẩn một cái là đuổi theo ngay, nhất thời lại càng vung chân chạy đi.


Hiện tại đã là đêm khuya, đúng là thời điểm sắc trời mờ tối, nhưng mà bởi vì tuyết nên tầm nhìn chung quanh vẫn rất cao, phỏng đoán khoảng cách với bầy sói, Allen mím môi: "Anh hóa thú hình đi trước, em đuổi theo phía sau."


Oman cho rằng Allen lại muốn một mình một người, vốn nghĩ không đồng ý, nhưng mà nhìn sắc mặt hắn lúc này cũng không phải thời điểm để từ chối, khẽ cắn môi rồi hóa thú trong một giây, mở ra cánh bay lên trời cao, bay đi rất nhanh tới phương hướng bầy sói.


Allen cầm lấy tiểu ấu tể sừng tê giác thú, vẫn để lại không ít hơi thở ở ven đường, nhưng mà đồng thời tốc độ cũng tăng lên, hắn không đến mức vì thế mà không cần mệnh của mình. Đợi cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, mà phía sau cảm xúc đại quân sừng tê giác thú cũng bị treo cao cao, có lẽ sẽ không gặp được chuyện gì ngoài ý muốn mà dừng lại, thế này hắn mới mở rộng một đôi cánh, nhưng mà bay đi sát đất. Cũng may ở vùng này cây cối trống trải, cũng không có bao nhiêu chướng ngại vật, hắn cẩn thận bay cũng không lo ngại.


Nhìn nhóc con trong tay, hắn không do dự liền dùng móng vuốt sắc bén xé rách một cái chân trước của nó, nhất thời máu tươi rơi ra, để lại một chuỗi giọt máu trên mặt tuyết. Trong không khí rét lạnh truyền đến mùi máu tươi sau đó nhóm sừng tê giác thú đuổi theo không ngừng trở nên táo bạo dị thường. Nhận được cái mình muốn, Allen không hề do dự mà tốc độ lại nhanh hơn, quăng một đám sừng tê giác thú ở sau người rất xa.


"Allen." Đợi đến mục đích của bọn họ, thì nhìn thấy Oman đã sớm đợi, Allen đảo qua hắn từ trên xuống dưới, thì phát hiện đã không thấy ấu tể hắn bắt.


"Anh ném vào trong bầy sói." Oman duy trì thú hình nói.


"..." Allen...: "Ừm, tốt, đợi em một chút, em cũng ném đi qua."


"Được, nhanh chút, vừa rồi tộc trưởng bên kia đang thúc dục."


Hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, đã xa cách Liễu Thư một ngày rồi, Allen thống khoái thừa nhận hắn nhớ cô, rất nhớ cô, nhất là từng bước tính kế sừng tê giác thú đi vào bẫy, thì càng nhớ.


Lúc này bầy sói cũng sôi trào, nói đến chúng nó cũng thực sự không hay ho, mùa đông này chẳng những bị tới sớm, lại còn dài hơn, mùa đông vốn đã không dễ chịu, huống chi lại như vậy. Đợi khi mùa đông qua hơn phân nửa, sau khi thật sự tìm không ra đồ ăn, mấy con sói đầu đàn tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị đánh chủ ý lên bộ lạc thú nhân. Cái ý tưởng này hay, hơn nữa bầy sói tụ tập đến cũng không phải là một số lượng nhỏ, đương nhiên, thú nhân cũng tuyệt đối không phải không có năng lực phản kháng, đến lúc đó cũng có thể là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng dưới nguy cơ sinh tồn đã không thể để ý nhiều như vậy.


Nghĩ xong hết, trước khi đi ra ngoài đánh một trận đánh ác liệt thì vui vẻ ăn no một bữa, cho dù tăng thêm bữa cơm cũng tốt. Cũng không nghĩ tới chính là vừa đi như vậy, thì toàn bộ tộc đàn lớn lâm thời đã sắp chôn vùi một nửa, nếu không phải mấy con sói đầu lĩnh nhận thấy được không đúng, chỉ sợ lúc này tổn thất còn muốn gia tăng lên thêm.


Thú chính là thú, chúng nó không có biện pháp tiến hóa thành sinh vật cao cấp như thú nhân này, cho nên chúng nó cũng không cách nào nghĩ thông suốt hết thảy. Không biết thú nhân lại xuất hiện từ đâu, một chút hơi thở cũng không cảm giác được, xuất quỷ nhập thần, còn có những thứ cạm bẫy xa lạ làm cho bầy sói sợ hãi. Đúng, sợ hãi, cho dù chống lại thú nhân chúng nó cũng dám là sói hung ác, chúng nó sợ thứ có thể nói đơn giản là cạm bẫy này.


Bầy sói vẫn tập trung ở tại lãnh địa lâm thời, vốn có bốn con sói đầu đàn hiện tại chỉ còn lại có ba con, trong đó còn có một con què một chân, trên cái đùi kia còn kéo theo một sợi dây, đó là cạm bẫy của các thú nhân. Hiện tại một đầu dây khác buộc thật chặt vào trong máu thịt chân trái phía sau của con sói màu rám nắng. Cái chân kia vết máu loang lổ, có thể thấy được xương trắng dày đặc, hiển nhiên sức chiến đấu giảm xuống thẳng tắp.


Bốn con đầu đàn trực tiếp mất hai, đả kích đối với bầy sói không thể nói là không lớn, sói đầu đàn đều là tồn tại mạnh nhất trong bầy sói, dù sao trong đám thú bọn nó càng thi hành lực lượng vi tôn, sẽ không giống tộc trưởng Lôi Đức tìm kiếm người lãnh đạo liếc mắt một cái thì các phương diện đều thích hợp.


Lúc này thì càng thể hiện ra chênh lệch giữa thú thuần túy và thú nhân, bầy sói vốn là tụ tập lâm thời, mà ràng buộc giữa chúng nó chính là bốn con sói đầu đàn, hiện tại đã chết một con, bầy sói của con sói đó hiện tại rục rịch, muốn chọn ra một con sói đầu đàn khác. Con sói què chân thì càng không cần phải nói, nội bộ nhà mình mâu thuẫn, đám sói đều đã nhìn chăm chú muốn trong quyết đấu cướp đoạt địa vị thủ lĩnh.


Bầy sói căn bản không để ý hiện tại có phải lúc có thích hợp hay không, bọn nó chính là dựa theo bản năng đến hành động. Lập tức trong tộc quần con sói đầu đàn màu rám nắng bị thương liền có con không an phận nhảy ra quyết đấu với nó. Đây là không thể tránh né, cũng không có cách nào trốn tránh, con sói đầu đàn bị thương chỉ có thể ứng chiến, tuyệt không lùi bước.


Sói khác rất ăn ý nhường ra khoảnh đất trống, ngay cả hai con sói đầu đàn bầy sói khác cũng lui đi, nhường ra sân chiến đấu. Chẳng qua con sói đầu đàn chính là sói đầu đàn, cho dù là bị thương vẫn có thể đánh một trận. Chỉ là chờ sau khi đánh bại hai con thì cũng vô lực tiếp tục, bị một con nổi giận giống vậy, lại hơi lớn hơn một chút bổ nhào ngã xuống đất. Con bị thương chân ngã thật mạnh trên mặt đất, muốn đứng cũng đứng dậy không nổi, sau khi thử vài lần đều phí công vô lực, đàn sói phát ra một tiếng tru, hoàn toàn kết thúc thời đại của nó.


Thời điểm Oman đuổi tới, đúng là khi con sói đầu đàn đó nhận hoan hô của tộc quần, hắn không hề nghĩ ngợi, một móng vuốt liền ném ấu tể trong tay đi qua, sau đó đập cánh một cái bay đi, vòng qua bầy sói bay đi một cái phương hướng khác, nửa điểm cũng không dừng lại.


Con sói đầu đàn mới còn đang nhận hoan hô, còn chưa có làm rõ ràng tình huống, thì có một vật nặng nện xuống vào đầu, không nghiêng lệch chính là vừa vặn nện ở trên đầu nó, đập một cái nó đứng thẳng không xong mà trực tiếp nằm bò, mất hết hình tượng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng nhanh chóng bò dậy thì thấy, ngay tại chỗ vừa rồi nó ngã xuống hiện tại có một ấu tể sừng tê giác thú đang nằm. Hơn nữa tên nhóc này còn hôn mê bất tỉnh, hiện tại vẫn đang nằm không nhúc nhích giống như đã chết đi, trong lúc nhất thời nó mộng rồi.


—— đó là tình huống gì?!


Chẳng những con sói mới thượng vị đầu lĩnh mộng, sói khác cũng không hiểu, từ trên trời giáng xuống một con ấu tể sừng tê giác thú, cái này rốt cuộc là cái tiết tấu gì.


Chẳng qua đây cũng không để chúng nó lại lo lắng cân nhắc, cả vùng đất chấn động mạnh, tuyết đọng trên núi đá cỏ cây đổ xuống rào rào, nháy mắt làm cho cả bầy sói đều bắt đầu cảnh giác. Ba con sói đầu đàn bắt đầu nhanh chóng tập kết tộc quần của mình, để ứng phó tình huống không rõ hiện tại, còn lại một đám không có đầu lĩnh chỉ có thể tán loạn.


Còn không có đợi chúng nó ổn định lại, thì Allen đuổi tới, trực tiếp bay qua giữa đàn sói, sau đó từ trên trời lại rơi xuống một vật nặng, thực bất hạnh lại nện ở trên người sói đầu đàn mới ra lò, 囧...


Lại một ấu tể, còn bị thương, máu chảy không ngừng.


Tộc đàn sừng tê giác thú chưa từng có phẫn nộ qua như hôm nay, chẳng qua là đi ra ngoài kiếm thức ăn, mới rời đi thì lập tức biết được hai ấu tể mới có thêm đã không còn. Không ngờ, lập tức đuổi theo mùi còn để lại, càng đuổi càng tức giận, dọc đường, khắp nơi nơi đều là hơi thở của bầy sói, còn có mùi của ấu tể, cái này cho thấy là bầy sói làm. Chúng nó không biết cái đám kia khi nào thì có lá gan dám tìm chúng nó xuống tay, gần như là mỗi một sừng tê giác thú đều quyết định tìm được ấu tể của chúng nó rồi thì nhất định phải hung hăng báo thù, nhất định.


Bầy sói đều bị dọa choáng váng, thật sự, thế nào cũng thật không ngờ đầu tiên là từ trên trời giáng xuống hai ấu tể sừng tê giác thú, còn chưa có làm rõ ràng tình huống, thì một đám sừng tê giác thú điên cuồng chạy vội tới. Hơn nữa xem cái tư thế điên cuồng mạnh mẽ kia tuyệt đối là tiết tấu san bằng chúng nó, ni mã! (ni mã: chửi tục = mẹ kiếp = f.u.c.k = má nó ...)


Đối mặt với một đám quái vật khổng lồ chẳng hiểu sao xông tới như vậy, bầy sói căn bản không dậy nổi tinh thần đi đón đánh. Cho dù chống lại thú nhân chúng nó cũng là dùng số lượng để chiến đấu, nhưng mà chống lại mấy hung thần này, một hai con thì chúng nó có thể đối phó, đến một đám còn không phải đơn thuần đọ sức như vậy, tuyệt đối là nghiêng về một bên.


"Ngao ngao..." sói đầu đàn nhanh chóng phản ứng kịp, tru lên hai tiếng, đánh thức chúng sói, chúng nó truyền xuống một cái mệnh lệnh chính là trốn, đúng, nhanh chóng chạy ra bốn phía, tụ tập cùng một chỗ chẳng lẽ muốn tập thể bị giẫm thành bánh thịt, hoặc là bùn nhão sao...


Nhưng mà đến lúc này cho dù có nhanh chân, trừ phi ngươi có thể giống thú nhân mà mọc ra hai cánh bay lên trời, nếu không căn bản không thể nào nhảy đi.


Nhóm sừng tê giác thú ngửi thấy được hương vị ấu tể nhà mình, ngay ở phía trước, mà một đoàn sói ở phía trước trực tiếp bị xem nhẹ. Nếu như là thời điểm thanh tỉnh chúng nó còn có thể né qua, nhưng hiện tại thù hận đã thiêu đốt chúng nó, trong này còn có sừng tê giác thú mẹ của hai ấu tể thì hận càng sâu, máu tươi trên đất tuyết hoàn toàn làm cho nó mất đi lý trí, đối mặt với bầy sói thì trực tiếp vượt qua đầu lĩnh, nhanh chóng xông lên.


Kế tiếp chính là tình huống nghiêng về một bên, sừng tê giác thú hình thể cực lớn, bốn cái chân khổng ồ lúc này chính là đại hung khí, nhảy vào trong bầy sói quả thực không thể tưởng tượng được. Có sói không kịp chạy trốn đi đã bị trực tiếp một chân đạp chết, tiếng máu thịt xương cốt gãy vỡ làm cho người ta nghe mà ghê răng. Nhất là tiếng kêu thê lương bi ai cuối cùng đó, vô cùng thê thảm, đây chỉ là con đầu tiên, sau đó tiếp tục một con lại một con...


Sừng của sừng tê giác thú cũng không phải để nhìn, bọn nó chỉ có một cái sừng, lại sắc bén bén nhọn, đầu sừng uốn cong hướng về phía trước, một sừng hất lên là quật ngã một con sói. Cái sừng sắc bén bén nhọn trực tiếp cắt qua bụng sói, nội tạng chảy đầy trên mặt đất, trường hợp hỗn loạn, mùi máu tươi càng lúc càng nặng ở chỗ này.


Bầy sói ở lúc ban đầu thì bối rối, lớp chết lớp chạy, đợi khi trấn định lại, chỉ còn hai con sói đầu đàn gian nan tụ tập lại tộc quần bắt đầu phản kích. Còn con sói đầu đàn mới hả? Ừm, thực ngượng ngùng, ở ngay vòng đầu tiên bị đánh sâu vào thì chết dưới chân to của một sừng tê giác thú, bi ai ——!


Cho dù bầy sừng tê giác thú có mạnh hơn nữa thì chúng nó chỉ có mấy chục con, bầy sói tổn thất có lớn đi nữa, nhưng mà còn lại cũng có vài trăm, lúc ban đầu hỗn loạn sau đó bắt đầu phản kích đâu vào đấy, chúng nó cũng không muốn bị diệt tộc.


Hết thảy hết thảy đều bị các thú nhân nhìn ở trong mắt, khi bọn họ ở đây chỉ đảm đương làm một người xem, mấy trăm nhân khẩu, mỗi người đều che giấu hơi thở của mình, núp ở xa xa đang xem cuộc chiến, trong lòng hưng phấn mà thật cẩn thận, mà kết quả thực sự làm cho bọn họ vừa lòng.


"Quá tuyệt vời."


Allen và Oman vừa trở về thì nhận được Noah nhiệt tình nghênh đón, mấy người hiểu trong lòng mà không khỏi cười.


"Ha ha ha, cái này đúng là không uổng phí lực." Ngẫm lại bầy sói đó, hiện tại tứ phân ngũ liệt tuyệt đối sẽ không là đối thủ của thú nhân, trước không nói chúng nó có thể lại công kích bộ lạc hay không, cho dù đến thì cũng sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy.


"Tộc trưởng." Hai đại công thần trở về báo cáo.


"Allen, tốt, rất tốt." Tộc trưởng cười tủm tỉm.


Đột nhiên Allen cảm thấy hơi lạnh, ừm, hình như không phải ảo giác, tộc trưởng có vẻ có chút không thích hợp, hắn lập tức nhìn về phía bạn tốt.


Phách Nhĩ cho hắn ánh mắt tự cầu nhiều phúc, rồi lập tức thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bất động thanh sắc.


Trong lòng mắng to một câu Phách Nhĩ lừa đảo cũng không nói gì bày tỏ nhắc nhở, Allen biểu hiện ra vẻ cung kính: "Tộc trưởng, lần này thành công như thế, ít nhiều nhờ ngài chỉ huy thích đáng."


Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên (nịnh nọt là rất hiệu quả), quả nhiên, tộc trưởng thu liễm một chút ngoài cười nhưng trong không cười làm cho người ta rùng mình, chẳng qua cũng chỉ một chút này...


"Ta có cho anh cái gì cũng không xin phép mà đi bắt ấu tể sao?" Được rồi bây giờ đến tính sổ đây.


Allen cười gượng, cũng không ngay mặt đáp lời: "Còn không phải không kịp sao."


"Hừ..." Tộc trưởng mắt trợn trắng: "Việc này phỏng chừng các anh đã sớm tính kế xong rồi, lại nói cuối cùng mới nói ra, lá gan không nhỏ ha."


Tộc trưởng ngài kiêu ngạo được không, kỳ thực ngài bất mãn nhất vẫn là bị gạt đi, nói đến nói đi ngài vẫn là ngạo! kiều! rồi.


"Tộc trưởng, con sai rồi, lần sau nhất định phải tìm ngài thương lượng kỹ càng." Tiểu Thư nói đúng, tộc trưởng cũng phải dỗ dành.


"Ừm." Từ trong lỗ mũi hừ một cái, nể mặt lần này cũng là lập công lớn, tộc trưởng liền quyết định không so đo mà "Trở về phải thao luyện kỹ một chút, thu thập mấy đứa Oman và Carmen bị ngứa da này ngay."


Còn không biết bị tộc trưởng nhớ thương tới, mấy người Allen liếc mắt nhìn nhau một cái thở ra một hơi, đều tĩnh tâm để xem tình huống bầy sói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.