Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 122: Quyển 2 - Chương 26: Hạt tiêu




Editor: ChieuNinh_dd.

Ánh mắt của Liễu Thư làm cho Abby có chút khẩn trương tim cũng đập nhanh, nhưng mà quả thật là oan uổng hắn, thú nhân cũng là thực ngây thơ, mặc dù có thời điểm cũng nhiệt tình dọa người. Tối hôm qua ăn cơm xong thì Abby đưa Kathy trở về, nhìn ánh trăng trên bầu trời rất đẹp nên đề nghị đi dạo một chút ở trong bộ lạc, tản bộ gì đó, coi như là tiêu hóa thức ăn. Cũng là đang lúc tình đến chỗ nồng, Kathy thực ngượng ngùng đồng ý. Sau đó hai người liền tay cầm tay đi ra ngoài, đợi khi trở về thì sắc trời đã khuya, lúc ấy Abby vỗ bộ ngực cam đoan buổi sáng nhất định sẽ đến sớm kêu Kathy dậy, để cho cô yên tâm ngủ. Ai biết chính hắn cũng ngủ quên luôn, lúc này trời sáng bừng hai người đều ngủ quên mới vội vội vàng vàng chạy tới.

Cô nàng bất mãn kéo tay Abby bụm miệng mình xuống, cô rất tức giận, thiếu chút nữa thì đã dậy trễ, nếu bỏ lỡ lần thu thập này thì phải làm sao bây giờ. Nghĩ như vậy lại liếc hắn một cái, quyết định hôm nay cũng không cần để ý Abby, thú nhân không giữ lời hứa là phải bị trừng phạt, hừ.

Trải qua hai lần dò đường trước đó, hiện tại nhân viên đi thu thập đã tương đương ổn định. Các thú nhân phân chia phía trước chính giữa phía sau, bảo hộ nhóm giống cái cũng dò đường cho các cô. Lúc này đây Vu y vẫn đi theo, Liễu Thư rất lo lắng, công việc thu thập này cũng phí thể lực, mỗi ngày sẽ không thu thập hết các thứ, chỉ là đi một ngày như vậy cũng quá sức, Vu y cũng là giống cái không biết chịu nổi không.

"Vu y, hai lần trước ngài hái thảo dược cũng đủ dùng, hơn nữa ngài cũng dạy chúng ta nhận biết thảo dược, ngài có thể nghỉ một chút." Liễu Thư tìm một cơ hội tiến lên giúp đỡ Vu y vừa nói.

Vu y Phân Đạt cười cười, vỗ vỗ cánh tay Liễu Thư nói: "Biết con là hài tử ngoan, nhưng mà các con đều ra ngoài ta lo lắng, tộc trưởng không thể tới nhìn các con, ta đến cũng được. Huống chi ta nhận biết dược thảo đều là các đời Vu y lưu truyền tới nay, ít lại càng thêm ít, ở lại trong bộ lạc cũng không thể biết có thảo dược khác có thể dùng hay không, ra ngoài nhiều để nhìn xem cũng tốt."

Lời Vu y nói thật là có lý, làm cho Liễu Thư cũng không tốt nói thêm cái gì, chỉ nói, để cho bà chú ý thân thể nhiều hơn, thảo dược gì đó cũng không vội, mọi người đều có thể hỗ trợ. Đồng thời cô cũng giúp chia sẻ một chút thứ trong sọt Vu y, nhưng bị Vu y coi cô còn nhỏ mà cự tuyệt. Liễu Thư đen mặt, cô mà nhỏ cái gì, cũng đã hơn hai mươi rồi, còn muốn khế ước với thú nhân nhà các người đấy.

Nhóm giống cái thu thập này nọ cũng bắt đầu mở rộng chủng loại, chẳng những là thảo dược, trái cây và rau dại, Liễu Thư đề nghị để cho các nàng lưu ý rễ cây phía dưới. Bởi vì cô nghĩ tới khoai tây khoai lang khoai sọ và thức ăn thân củ. Những thứ đồ ăn đó tinh bột cao cho dù là làm món chính cho thú nhân cũng không tệ, có thể cải thiện bao nhiêu thì cải thiện, vẫn luôn ăn thịt cô cũng lo lắng thay cho bụng bọn họ có thể táo bón hay không.


Lúc này đây trong nhóm giống cái có thêm hai người coi như là quen biết, chính là Gina được xưng là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc cùng với Noreen tuyên bố nhất định phải tranh đoạt Allen với Liễu Thư. Gina sinh bệnh đến nay mới đi ra ngoài, lần đầu tiên tham gia thu thập, phân đến nơi đây Liễu Thư cũng không cảm thấy cái gì, nhưng hình như cô cảm thấy Gina và Carmen đi có chút gần...

Còn Noreen, là bản thân cô ta yêu cầu, không cần nhiều lời tự nhiên là vì Allen, không nghĩ tới tiểu nha đầu này chấp nhất như vậy. Kỳ thực theo lý thuyết Noreen chưa có trưởng thành là không cho phép ra ngoài, nhưng tiểu nha đầu này thực chịu khó, ở bộ lạc thì chỉ có thanh danh tốt. Có lẽ là a ba sớm mất, sinh ở gia đình mồ côi cha có vẻ dễ dàng trưởng thành đi. Chỉ là có chút tùy hứng nhỏ thì có thể được thông cảm, Noreen yêu cầu đến đội nhóm này thu thập tộc trưởng vốn không muốn đồng ý. Chẳng qua cũng bởi vì nha đầu kia ỷ vào nó còn nhỏ quấn quýt làm phiền, hơn nữa quan trọng nhất vừa khéo là giống cái trong đội muốn đi chung với bạn thân của mình, vì thế cứ thay đổi như vậy. Liễu Thư không có ý tưởng gì, cô có lòng tin với Allen, cũng không biết rốt cuộc Noreen lại kiên trì cái gì, hồi còn nhỏ có một loại yêu say đắm, được rồi, thực mơ mộng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Xã hội nguyên thuỷ toàn bộ thiên nhiên không bị ô nhiễm, đương nhiên cũng không có bất luận dấu hiệu khai phá gì, cho nên liền tạo thành chu vi một mảnh bát ngát... Không phải cây cối chính là rừng rậm. Dù sao lọt vào trong tầm mắt một mảnh cỏ biếc trời trong, nhất là cái mùa hiện tại này, trăm hoa đua nở, bươm bướm bay lượn, ong mật lượn lờ, thú chạy gầm nhẹ, chim bay kêu to, thật là một bức tranh sinh thái sinh động.

Đường rừng không dễ đi, phần nhiều là thú nhân quét dọn chướng ngại ở phía trước, nhóm giống cái mới chậm rãi đuổi kịp. Cho dù như vậy các thú nhân vẫn không ngừng nhắc nhở, phải cẩn thận một chút, không cần chạy loạn, phải đi theo bọn họ đủ loại. May mà nhóm giống cái đều rất nhu thuận, nghe lời đi theo, không có ghét bỏ bọn họ, như thế làm cho các thú nhân càng tận tâm.

Nhóm giống cái vốn là kết bạn hai ba người cùng thu thập, tìm kiếm có thể ăn có thể sử dụng, hoặc là hái hai đóa hoa nhỏ trở về đưa tặng cho người nhà bằng hữu gì đó. Ngay tại tình cảnh tốt đẹp này...

"A, đau quá đau quá..."

Một tiếng hét thảm làm lực chú ý của tất cả mọi người đều kéo qua, các thú nhân lại càng nhanh chóng, có người đi trước liền gầm một tiếng hổ, tháo chạy đi qua phương hướng thanh âm.

Liễu Thư đang cúi đầu cố gắng nhìn xem mấy thực vật giống như là màu xanh, nghĩ xem ở trong đó có thể tìm được thực vật địa cầu mình quen thuộc hay không, nhưng mà rất đáng tiếc vẫn không có tìm được. Ngược lại mắt nhìn nhiều cũng bị hoa lên, cô đứng lên muốn xoa xoa mắt, thì động tĩnh bên kia khiến cho cô chú ý, còn chưa có làm ra động tác đã bị Kathy vội vội vàng vàng kéo qua đi.


Chính là tình huống hình như cũng không có quá tệ, trong lúc đó bên kia một giống cái chân thì nhảy mặt thì cau lại, ra sức kêu khóc. Mà ở bên cạnh cô ấy có mấy người bạn tốt đang an ủi, mà thú nhân lúc trước nghĩ đến có tình huống thì lập tức hóa thú đang trương khuôn mặt đơ ngồi xổm tại đó, nhìn không ra biểu tình trên mặt hổ, nhưng mà cũng có thể thấy được hình như rất buồn bực.

"Rốt cuộc là sao lại thế này?" Lúc sau Vu y chạy tới vội hỏi, tiếp theo lập tức nhìn về phía giống cái còn đang kêu khóc trước tiên.

"Chúng con cũng không biết, khi nhìn đến thứ trái cây kết quả không giống hình tròn này thực khác biệt. Hơn nữa trên một ngọn cây nhỏ đỏ đỏ xanh xanh rất dễ nhìn, thì hái xuống, chúng con muốn nhìn một chút có thể ăn được hay không..." Vì nhìn xem có thể ăn được hay không, liền nhất thời não rút tự mình đi lên thử xem, mà giống cái trúng chiêu kia thực bất hạnh vì động tác trên tay nhanh, cũng bởi vì cô mới làm cho đồng bạn khác may mắn thoát nạn.

"Rất đau sao?" Vu y nhìn giống cái rất đau, thì chuyển động vây quanh cô: "Mia, con còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Nhưng mà Mia cũng không thể trả lời Vu y, chính là ra sức phù miệng lưỡi, lại nhìn, cũng không biết thứ này rốt cuộc là cái gì mà lợi hại như vậy. Giống cái Mia ăn lầm thực vật này thì hiện tại miệng mũi đều đỏ lên toàn bộ, nước mắt nước mũi đều cùng nhau rơi xuống, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn giống như con mèo hoa, người xem đã đau lòng lại cực kì vội.

Liễu Thư vừa tới thì nhìn thấy tình huống này, đầu tiên là không biết tình huống nên nghi hoặc hai cái, tiếp theo sau khi lại nhìn hết toàn trường, ánh mắt dừng hình ảnh ở trên người thực vật đang kết rất nhiều quả đỏ đỏ xanh xanh. Loại tình cảm vui sướng làm cho cô nhịn không được nhếch khóe miệng lên cao, nhưng mà xem giống cái Mia trên sân còn đang đau luống cuống, thì vội vàng nói với người khẩn trương chung quanh.

"Để cho cô ấy uống chút nước, thực vật đó không có độc, chính là rất cay, cho tới bây giờ người chưa từng ăn qua sẽ rất khó chịu." Còn sau đó sẽ rất thú vị, lời này thì không cần nói.


Vừa thấy là Liễu Thư, lại nghe lời cô nói, ánh mắt Vu y rối rắm nhất thời giãn ra, cười rộ lên, quay đầu liền nói với một thú nhân trong đó: "Nhanh đi mang nước đến."

Thú nhân không dám trì hoãn, thân mình vừa chuyển liền đi ngay, vừa vặn bên kia có dòng suối nhỏ, nguồn nước sung túc, quay lại cũng nhanh. Không qua bao lâu thú nhân liền dùng một cái lá cây lớn múc nước bưng lại đây. Liễu Thư vội chỉ điểm Mia uống nước súc miệng, chờ dùng xong một vốc nước, Mia cũng dừng lại, cô bị cay cả buổi, hiện tại thì thở hổn hển, ngồi dưới đất thì không đứng dậy. Mắt thấy cũng đến thời gian nghỉ ngơi, Vu y để cho các thú nhân tìm địa phương nghỉ ngơi ăn cơm ngay tại chỗ.

"Tiểu Thư, đó là cái gì?" Kathy kiêng kị chỉ chỉ thực vật đó, vừa rồi bộ dạng Mia khó chịu cô nhìn rất rõ, rất sợ hãi. Ngẫm lại cô ấy có thể ăn, thì âm thầm cảnh cáo mình, về sau cũng không thể vì ăn, tìm được cái gì phải đi cắn một cái, bằng không bộ dạng Mia chính là kết cục của mình đó.

Nhìn dạng của cô nàng, Liễu Thư buồn cười, đi qua kéo một nhánh vật kia xuống nhìn trái nhìn phải. Cô vừa lòng gật gật đầu, quả nhiên là mình muốn tìm, thứ này cũng không phải gì khác, chính là hạt tiêu Liễu Thư vẫn nhớ thương, xào rau bỏ gia vị hạt tiêu là hiện đại mỗi nhà đều làm. Giống như địa phương Tứ Xuyên Hồ Nam còn đem hạt tiêu làm cơm ăn nữa. Liễu Thư phải may mắn vì cô không phải là người địa phương này. Bằng không chỉ riêng điểm ấy thì cô chống đỡ không nổi được, nhưng mà đối với việc có thể tìm được hạt tiêu cô vẫn thật là cao hứng. Về sau xào rau lại có thể đổi chút đa dạng, hơn nữa cô đã đáp ứng Allen, lẩu có hạt tiêu sẽ mỹ vị hơn.

"Đây là hạt tiêu, giống như hoa tiêu tìm lần trước đều là gia vị, nhưng mà hạt tiêu vị rất tốt, xào rau bỏ vào một chút, càng thêm vị, ăn cũng rất ngon, lại còn có thể khử mùi." Liễu Thư vừa nói, vừa động thủ đều hái xuống hạt tiêu xanh hồng, cũng thuận tiện nhìn xem chung quanh có còn không. Cô nhất định phải dời một ít trở về trồng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Khó ăn như vậy, hơn nữa làm Mia ăn đau như vậy, có thể chứ?" Kathy thực hoài nghi, vừa rồi bộ dạng Mia còn làm cho ký ức của cô hãy còn mới mẻ đâu.

"Mia là vì một ngụm ăn nhiều, nhất là loại này tiêu tiêm là thật cay, cô ấy còn cắn ngụm lớn như vậy." Cô cũng nhìn ra, một ngụm Mia cắn đó đều là hạt nhân tiêu, hạt cũng ăn vào cô ấy có thể không cay mới là lạ đó.

"Thì ra là thế à." Không biết khi nào thì Vu y đi tới, đang cười nhìn các cô.


Thấy hai người Liễu Thư ở đây, giống cái khác cũng hiếu kỳ, cái hạt tiêu kia rốt cuộc là cái gì, nên cũng đi tới, vừa vặn nghe được Liễu Thư giải thích, đều là bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó tất cả đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Mia, tiểu giống cái này thật sự là rất đáng thương, ực, hoặc là nên nói xui xẻo đi.

"Mọi người xem, nó cũng rất là hữu dụng, giống như lần trước mà hái một ít trở về đi." Vu y xoay người nói với mọi người, nhóm giống cái cảm thấy có lý cũng đều ngồi xổm xuống đi tìm. Nhưng mà nơi này hạt tiêu hình như cũng không nhiều, cũng chỉ tìm được mấy cây mầm, cuối cùng Vu y làm chủ đưa hết cây giống cho Liễu Thư. Lý do là mọi người vốn cũng không biết đây là cái gì, nếu Liễu Thư hiểu biết thì đều cấp cho cô, về sau nếu trồng ra được, thì phân một ít mầm móng cho mọi người, Liễu Thư vui vẻ đáp ứng.

Thời điểm ăn cơm vẫn là ăn lương khô chính mình mang, thịt khô hoặc là thịt nướng v.v…, lần này còn có người mang theo trứng luộc, Liễu Thư cũng mang theo. Kỳ thực cô càng muốn mang trứng chiên, nhưng mà không có cái gì đựng, đựng trong gói to da thú mà nói, cô sợ cuối cùng khi lấy ra ăn là một đống cặn bã.

"Chờ lần sau mình làm ra cặp lồng cơm." Liễu Thư lầm bầm lầu bầu nói, vừa nói vừa gặm một miếng thịt khô, còn chia cho Allen một cái trứng luộc lột vỏ.

"Cặp lồng cơm? Hộp đựng cơm." Cái này từ dễ hiểu, Allen nói.

"Đúng, là cái loại vuông vuông này, bên trong có mấy cái ô vuông nhỏ, có thể để... thịt nè, rau nè, lại nói ví dụ như, cái ô vuông này để thịt khô, một cái khác để rau xào gì đó, sẽ không bị trộn lẫn cùng một chỗ, hương vị hoàn hảo." Không giống đặt ở trong gói to da thú, tuy rằng dùng lá cây bao bọc, nhưng cô cứ thấy có một cỗ vị.

Nhìn bộ dạng Liễu Thư khoa tay múa chân, Allen cẩn thận nghĩ nghĩ, có chút hiểu biết, chuẩn bị sau khi trở về thì làm cho Tiểu Thư một cái, hoặc là cũng làm cho mình trước. Đến lúc đó khi mình ra ngoài săn bắn còn có thể mang theo cơm Tiểu Thư chuẩn bị cho mình, nghĩ tới cái này, thì Allen nở nụ cười.

Kathy không quá hiểu biết mấy thứ này, nhưng ở trong mắt cô, ăn dùng da thú là có thể, nhưng bình thường Liễu Thư muốn làm gì đó đều tốt, thì cũng vội vàng nói: "Được, cậu làm trước một cái thử xem, xong rồi nói..." Đảo mắt nhìn Abby bởi vì cả buổi sáng hôm nay cô cũng chưa để ý đến hắn mà có vẻ ỉu xìu, Kathy bĩu môi giống như rất không cam lòng nói: "... Để cho Abby cũng làm một cái giúp mình."

"Được được được, anh nhất định làm cho em, làm thật đẹp." Abby lập tức đầy máu sống lại, tinh thần giống như có thể chiến một trận với sừng tê giác thú.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.