Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 176: Quyển 2 - Chương 80




Editor: ChieuNinh_dd.

Khi Liễu Thư lại tỉnh lại mặt trời đã muốn lên cao, ánh mắt mơ hồ vươn tay kiểm tra ở bên người, không, ngay cả hơi ấm thừa cũng không có, thì lập tức tỉnh lại, vừa ngồi dậy thì thấy, cửa sổ đóng kín, trong phòng có chút tối tăm, trên giường chỉ một mình cô, vừa rồi sờ sờ bên giường, hiển nhiên hắn đã dậy thật lâu, hoặc là nói... Căn bản không ngủ.

Gãi đầu ngáp một cái, xuống giường đến bên cửa sổ mở cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào, làm cho cô nhịn không được mà lấy tay che mắt, vừa thấy hiện tại thời gian cũng đến buổi chiều. Một giấc này của cô cảm giác ngủ cũng thật sâu, cũng đúng, tối hôm qua tuy rằng cô không động thủ làm việc thế nào, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, một khi buông lỏng ra là có thể không buồn ngủ sao.

"Allen anh ở đâu?" Mặc quần áo, Liễu Thư để chân trần rồi đi ra ngoài, lúc này mùa hè nóng bức, cô ở nhà thì giầy rơm cũng lười mang cứ để chân trần như vậy, đương nhiên là cô có chừng mực, sẽ không lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn.

Kêu một vòng cũng không nhìn thấy thú nhân, cho là hắn đi ra ngoài, Liễu Thư gãi gãi đầu đi qua phòng bếp, đêm qua bận xong rất mệt nhọc, cũng không có ăn một chút gì đó lót dạ, hiện tại tỉnh lại quả thực đói lép bụng rồi, trước nhanh chóng tìm chút gì đó ăn mới được.

"Nha, đều làm xong rồi." Liễu Thư vốn còn tưởng mình xem có cái gì ăn, mới quyết định làm cái gì, không ngờ vào phòng bếp mở nắp cái nồi đầu tiên, trong nồi là thức ăn nấu chín còn ấm nóng, vừa thấy bút tích thì biết là Allen làm cho cô, nhất thời cảm động không thôi, liền đối với việc hắn không nghe theo yêu cầu của cô, không thấy bóng người đi ra ngoài, cũng nguôi giận rồi, vẫn không được tự nhiên thoáng oán giận một chút: "Thật là, bản thân mình không biết làm sao, đi cũng không nói cho em biết một tiếng."

Nói xong khóe miệng cũng là nhếch lên vươn tay chuẩn bị đi bưng cơm, nhưng mà không đợi đến cô đụng tới khay, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo giọng kinh ngạc của Allen từ phía sau truyện tới: "Tiểu Thư em dậy rồi, anh đang chuẩn bị muốn gọi em rời giường đây."

"Ồ, anh không đi ra ngoài à?" Trừng mắt nhìn Allen, Liễu Thư cũng rất kỳ quái, còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài săn bắn chứ.

"Không có." Thú nhân thực vô tội nhìn cô: "Không phải em bảo anh hôm nay không cần đi ra ngoài sao." Hắn chính là rất nghe lời đấy.

"Khụ khụ, phải không?" Liễu Thư xấu hổ cười cười, nhìn về phía hắn cười ngốc một tiếng, lôi kéo tay hắn trong nháy mắt lộ ra biểu tình càng vô tội: "Vừa rồi anh đi đâu? Em tỉnh lại không thấy anh, còn tưởng rằng anh ra ngoài rồi."

"Như vậyà." Vỗ vỗ đầu Liễu Thư, Allen mang theo ý cười nhẹ giọng an ủi: "Anh nấu cơm cho em, sợ em thức thì bị đói, nhưng mà anh làm xong em cũng không tỉnh, không muốn quấy rầy em, vừa vặn nhà chúng ta sinh hạ nhiều thú tể phải nuôi dưỡng như vậy. Nhưng hiện tại tiểu thú tể chủ yếu uống sữa mẫu thú, anh phải đi làm thức ăn ngon hơn cho nhóm mẫu thú, để cho bọn chúng sinh sữa càng nhiều một chút." Allen nói rõ ràng đâu vào đấy hết thảy hôm nay của mình, sau đó ý cười ấm áp nhìn Liễu Thư.

Liễu Thư bị nhìn mà đỏ mặt, thế nào cũng thấy Allen cười này là có thâm ý khác nha, chẳng lẽ hắn biết trong lòng mình... chợt lắc đầu một cái, ném xuống cái ý tưởng không làm sao có thể này, trong lòng vẫn cảm thấy bạn lữ nhà mình là thú nhân tốt thuần phác trung thực mới đúng, cho dù... cho dù có một chút phúc hắc, cũng có thể lý giải phải không.


"Vậy mấy tiểu thú tể còn có nhóm mẫu thú đều thế nào rồi?" Liễu Thư thực xấu hổ, trong nhà vài mẫu thú sinh mấy tổ thú tể, cô cũng chỉ lo lắng suông, sau khi xong rồi thì ngã đầu liền ngủ, đến cái gì tiếp theo đều hoàn toàn quên ra sau đầu, quả thực... rất không có trách nhiệm.

Mặt cũng đỏ lên, ngượng ngùng nhìn nhìn Allen, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, em đều đã quên, việc này hẳn là em đến làm."

"Không sao cả, anh đến thì tốt rồi, em đã muốn mệt chết đi thôi." Allen không thèm để ý, ôm lấy Liễu Thư buông ra rồi nói: "Nhanh ngồi lên bàn, anh bưng cơm lên cho em, chúng ta cùng nhau ăn." Nói xong liền bắt đầu động thủ.

"Anh chưa ăn à?" Liễu Thư nhíu mi, lúc này là lúc nào rồi, không đồng ý nhìn hắn: "Anh cứ nhịn đói như vậy sao?" Đói bụng lắm làm sao bây giờ.

Vừa thấy Liễu Thư có vẻ tức giận, Allen cũng hoảng, nhưng mà hắn vẫn nháy mắt trấn định lại, dỗ cô nói: "Không có không có, làm cơm xong anh liền ăn, nhưng mà giữa trưa chưa ăn, anh thấy em cũng sắp tỉnh, liền nghĩ chờ em dậy rồi cùng nhau ăn." Nói xong, vẻ mặt đáng thương nhìn cô, hy vọng cô đừng tức giận nữa.

"Hiện tại cách giữa trưa cũng đi qua thật lâu rồi." Hung hăng liếc mắt con hàng này, Liễu Thư cũng mặc kệ hắn, tự mình động thủ bưng đồ ăn hết lên bàn, mà thú nhân tự giác chính mình làm sai, tội nghiệp nhìn, muốn hỗ trợ cũng không dám, cuối cùng xám xịt đi lấy bát đũa, hoàn toàn không có bộ dáng uy phong lẫm lẫm ngày thường, ài, điển hình một tên bị thê quản nghiêm.

Thời điểm ăn cơm Liễu Thư cố ý nghiêm mặt, Allen bồi ở một bên cũng làm bộ như nhìn không thấy, nhưng mà một đôi đũa cũng liên tiếp đĩa rau đến trong cái bát khác, vì thế toàn bộ lúc ăn cơm tuy rằng hai người một vẻ mặt không chút thay đổi, ra vẻ tức giận, một người khác phục thấp làm thiếp, nhưng tươi cười sáng lạn trên mặt làm hoảng mắt người ta.

Nghe nói tiểu thú nhà Liễu Thư hạ tể, gần như mọi người nghe tin tức đều đã chạy tới nhìn một cái, cửa nhà cô đều sắp bị đạp hỏng, đơn giản sau đó cô ngay cả hàng rào bên ngoài cửa cũng không đóng, miễn cho người ta lại đây cô còn phải phiền phức đi mở cửa đóng cửa.

Ngay từ đầu Liễu Thư nuôi dưỡng đám tiểu thú, mặc kệ nói cái gì mọi người luôn không xem trọng, đợi cho nhóm tiểu thú dần dần lớn lên, mọi người mới bắt đầu chú ý, cũng chỉ như thế mà thôi. Nhưng hiện tại hạ tể thì không giống vậy nữa, trong huyết dịch thú nhân rất xem trùng sinh sản, nếu không sẽ không nâng niu giống cái được trân bảo như vậy, cho nên dưỡng ra có thể sinh sản thú tể, đối với bọn họ mà nói đã thực không giống với. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn chúng tộc nhân bộ lạc đều sinh ra nồng hậu hứng thú dị thường đối với nuôi gia cầm. Đợi thú nhân săn bắn trở về, người này mang một con thú tể, người kia mang một tổ, tóm lại hiển nhiên có thể thấy được mọi người chú ý.

"Một hai ba."

"Bốn năm sáu."


"Tiểu Thư thật là lợi hại, sinh sáu con thú tể." Bên cạnh chuồng thú ngồi hai người, một người đếm một tổ mẫu thú, cuối cùng ra được số lượng thú tể, Alice đếm xong, hai mắt tỏa ánh sáng ngẩng đầu nhìn Liễu Thư, miệng khen không dứt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Đâu có đâu có." Khiêm tốn tỏ vẻ cái này không tính cái gì, nếu xem nhẹ biểu tình đắc ý của cô thì rất tốt.

Alice cũng không ngại, quay đầu tiếp tục hưng trí bừng bừng nhìn tiểu thú tể, cũng đã qua hơn mười ngày, nhóm tiểu thú tể mới ra sinh bộ dạng mao lông đỏ như con chuột rốt cục có biến hóa long trời lở đất, lớn lên béo hơn rất nhiều, trọng yếu nhất là lông toàn thân đều dài ra hơn, mơ hồ đã có thể nhìn đến bộ dáng nhóm tiểu tử kia lớn lên sau khi thành niên.

Nhóm mẫu thú cũng khôi phục rất tốt, thức ăn hầu hạ cũng không kém nên bộ dạng bóng nhoáng trơn nhuận, màu sắc mao lông có sáng bóng thuận trơn. Tuy rằng hiện tại nhóm mẫu thú không còn ở trong tổ Allen ngay từ đầu làm giúp chúng nó, mà là nhóm mẫu thú lại đưa đám tiểu thú vào trong cỏ khô trong chuồng ngủ, mà mấy con mẫu thú thực sự có ý thức lãnh địa nên từng con đều ở cách xa xa, quản lý tiểu thú tể nhà mình thật kỹ.

"Ai, nhà cậu không phải ba con mẫu thú sao? Thế nào nơi này chỉ hai con vậy?" Kathy không lên tiếng ngắm nhìn chuồng thú thật lâu sau, rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ngay sau đó còn chỉ chỉ hai cái tổ trong chuồng thú, tỏ vẻ đây là có chứng cớ.

Nói tới cái này, bản thân Liễu Thư cũng thực ảm đạm, lắc đầu nhíu mi nói: "Thật là ba con mẫu thú, nhưng mà con thứ ba đó thời điểm sinh sản xảy ra ngoài ý muốn, trong bụng chỉ hai con thú tể, sau khi sinh hạ thì một con trong đó đã chết, chỉ dể lại một con."

"A, tại sao có thể như vậy?" Kathy cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy hiện tại con mẫu thú đó đâu, thế nào lại không phát hiện?"

"Đừng nói nữa, con mẫu thú đó cũng sắp không được, tớ dưỡng đã lâu, nhưng chỉ có hư nhược rồi hư nhược, cũng gầy thành một nắm xương cốt." Nhắc tới chuyện này, Liễu Thư đau đầu đến sắp hôn mê: "Mấy ngày hôm trước thật sự nhìn không được nữa, để cho Allen xử lý." Cô có chút không nỡ ăn, để Allen tặng cho người, cho dù không tốt thế nào, cũng bao nhiêu là thịt.

"Vậy là rất đáng tiếc rồi." Alice lầm bầm lầu bầu, mẫu thú nhà Liễu Thư cô cũng đã xem qua, đều lớn lên rất tốt, hiện tại cứ như vậy chiết một con, còn là mẫu thú có thể sinh sản tể, cũng không thể làm cho người ta đau lòng sao.

"Không có biện pháp." Nhún nhún vai, cũng không nguyện nói tới chuyện này, lấy ra cái bát, chuẩn bị vắt sữa.


"Cậu đây là làm sao?" Kathy chớp mắt, khó hiểu chỉ vào cô hỏi.

"Vắt sữa." Cũng không quay đầu lại đáp, sau đó cứ thế tiến đến bên cạnh một con mẫu thú trong đó, cô là thấy đám tiểu thú tể đều ăn no, mới động thủ, nếu không... Cho dù cô là chủ cũng không dám cứ như vậy tùy tiện đi lên.

"Cậu muốn uống à?" Vẻ mặt biểu tình táo bón, Kathy vội vẫy vẫy tay: "Không thể nào, sữa thú cậu uống làm cái gì?"

Cẩn thật cầm chắc phân nửa bát sữa vắt được, Liễu Thư liếc trắng cô nàng một cái, không khách khí nói: "Chuẩn bị đến chiêu đãi cậu đó."

Lại không nghĩ tới Kathy nghe xong giống như bị dọa sợ, lui ra sau một bước dài, liên tục lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Tha tớ đi, tớ mới không cần uống loại sữa vừa chát lại vừa tanh này đâu."

"A." Nhíu mày nhìn cô nàng, Liễu Thư cười xấu xa: "Cậu uống qua?"

"Không có không có, tuyệt đối không có." Lại đi lui về phía sau, còn xua tay liên tục.

"Không có? Không có thì cậu lui cái gì mà lui, không có thì làm sao mà cậu biết, sữa thú vừa chát lại tanh." Liễu Thư không thuận theo không buông tha, hiển nhiên chính là không muốn buông tha Kathy, lấy cô nàng mà trêu đùa.

"Tiểu Thư cậu muốn lấ sữa này cho con thú tể không có mẫu thú uống sao?" Vẫn là Alice quan sát cẩn thận, luôn mãi nhìn bát sữa đó rồi nói: "Vậy con thú tể đó thế nào rồi?"

"Nha, thì ra là cho nó uống." Được Alice giải vây, Kathy thở dài nhẹ nhõm, lại sáp lên: "Con tiểu thú tể đó để bên người cho hai con mẫu thú dưỡng không được sao?" Diendan~ChieuNinh

"Cậu cho rằng tớ không muốn sao." Liễu Thư phiên cái khinh bỉ, bất đắc dĩ thở dài, hung hăng tức giận chỉ vào mẫu thú nói: "Này hai con này mũi còn rất linh, không phải đứa nhỏ của mình thì một chút liền cảm giác được ngay, nói cái gì cũng không cho uống một ngụm sữa, nếu bắt buộc mà nói, chúng nó còn động miệng cắn, tớ làm sao yên tâm đặt ở đây."

"A, như vậy à, không nghe nói qua thú lắm lông nhẫn tâm với ấu tể như vậy." Kathy không nghĩ ra, nhưng mà chỉ rối rắm một chút, nháy mắt liền hỏi cái mình muốn hỏi : "Thú tể kia đâu."

"Dưỡng ở trong phòng trong, dưỡng một mình." Hữu khí vô lực vẫy vẫy tay, Liễu Thư cũng không biết nói gì cho tốt.


"Ôi, cậu quá thận trọng đi." Giả vờ giả vịt an ủi bạn tốt một chút.

Liễu Thư trợn mắt nhìn: "Cậu còn chưa nói, vì sao biết sữa thú không dễ uống."

"Ha ha ha, thời tiết không tệ, tớ còn có việc, cái kia, đi trước nha." Vò đầu ngây ngô cười ha hả, Kathy dưới chân như bôi dầu muốn chuồn đi.

"Kỳ thực cũng không có gì bí mật, chính là mới trước đây cậu ấy thấy a sao khác cho đứa nhỏ uống sữa thì cảm thấy đó ăn rất ngon, nên nghĩ muốn nếm thử, nhưng mà cậu ấy ngượng ngùng đi xin. Vừa vặn có một lần bộ lạc có người săn một con thú có sữa, thú đó còn chưa có chết hẳn, lúc đó cậu ấy đứng ở một bên cũng không sợ hãi, nhìn đến sữa tươi mẫu thú, nhất thời thì thấy đây là cơ hội tốt, sau đó... Ha ha, cái khác cậu có thể nghĩ tới đi."

Kathy vừa mới đụng đến cửa hàng rào môn: "..."

"Alice..." Có thể kêu to hơn sư tử Hà Đông rống.

"Cậu làm sao có thể..." Bán đứng cô chứ, mặt mũi của cô aaaaa.

Alice nháy mắt, vô tội giả ngu: "Dù sao người trong bộ lạc đều biết hết, cũng không thiếu một mình tiểu Thư." Chuyện lúc trước, rất nhiều người đều ở đây nha.

"Thì ra còn có một đoạn cực mật như vậy nha." Hình như có điều ngộ ra gật gật đầu, Liễu Thư cảm thán một phen, nhìn Kathy, sáng lạn cười với cô nàng: "Khi đó cậu cũng không dễ dàng, vị sữa thú cũng không tệ đi."

"Tự cậu nếm thử thì biết thôi." Ôm cánh tay lành lạnh nhìn hai người.

"Tớ thấy vẫn là không cần, dù sao có cậu làm mẫu trước rồi." Tươi cười sáng lạn đòi mạng.

"Ừ ừ, không sai." Sờ cằm, Alice nghĩ có bạn tốt để hãm hại, cô ra vẻ làm không tệ đâu.

Hết chương 80_Q2.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.