Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 180: C180: Khác thường



Editor: ChieuNinh_dd.

Đối với thú nhân cẩn thận, mọi người đều tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng mà nhìn bọn họ động tác thuần thục, nhóm giống cái ngược lại xấu hổ lên, nhìn nhau, đều có chút không biết thế nào cho tốt, sau đó ánh mắt một đám đều nhìn về phía Liễu Thư.

Mồ hôi, nhìn, nhìn cô làm chi, cô cũng không biết làm sao bây giờ... Được rồi, thú nhân đại ca các anh quá cường hãn có khả năng rồi, vậy các cô phải làm sao đây, chẳng lẽ chính là ăn không phải trả tiền, các anh không biết xấu hổ, cũng phải chiếu cố chúng ta một chút a, ngã ~

"Tôi đến, các anh nghỉ ngơi tốt đi, đợi làm xong nói sau được không?" Một phen chen chúc qua Allen, Liễu Thư tiếp nhận vị trí của hắn, bất mãn nói.

Allen cười cười, gãi đầu, cũng không biết làm sao chọc bạn lữ nhà mình, nhưng mà cam tâm tình nguyện tránh ra, nhưng không nhàn rỗi còn ở một bên làm trợ thủ. Liễu Thư cũng không để ý đến hắn tiếp tục động tác trên tay, xoa tương tự chế lên toàn bộ thịt nướng, đây chính là vì nấu cơm dã ngoại nên cô cố ý tốn không ít công phu chế tác, ước chừng dùng mấy bình để đựng.

Liễu Thư làm như vậy, giống cái khác cũng học theo chen chúc đẩy thú nhân ra, chính mình bắt đầu, mà các thú nhân tự nhiên cam lòng cực kỳ, ừ, kỳ thực bọn họ cũng muốn ăn đồ ăn giống cái tự mình động thủ làm, ặc, tuy rằng không phải nhà mình, về sau cũng không có khả năng, nhưng ăn một chút gì đó cũng không quá đáng đi.

Nhìn Allen thỉnh thoảng xoay trở khung nướng, Liễu Thư có chút buồn bực, hiện tại vì muốn gấp rút chạy đi, có thể tiết kiệm tự nhiên đều thuận tiện hết thảy, chỉ sợ nửa tháng tương lai bọn họ đều phải ăn thịt nướng vượt qua rồi, dù sao thuận tiện mau lẹ đơn giản như vậy, cũng sẽ không khiến cho mãnh thú cánh rừng chú ý.

"A, đúng rồi." Kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa ném bàn chải đang cầm trên tay.

"Làm sao vậy?" Allen cũng dọa nhảy dựng, vội vàng sáp tới, lo lắng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Sắc mặt Liễu Thư đột nhiên có chút cổ quái, đang xoay trước xoay sau, nhìn chằm chằm Allen mặt đơ như gỗ nói: "Tiểu Bạch bị nhét ở đâu rồi?"

Bởi vì đã hạ quyết định quyết tâm muốn dưỡng Tiểu Bạch, nửa tháng còn lại Liễu Thư chính là đang huấn luyện Tiểu Bạch thật tốt, từ uống sữa đến ăn cháo khoai lang. Kỳ thực cô cũng chỉ là thử một lần thăm dò như vậy, nhưng ai biết con hàng Tiểu Bạch này thật đúng là nỗ lực, cái mũi nhỏ ngửi ngửi cháo khoai lang xong quyết đoán ăn sạch, cô nhìn mà cũng trợn mắt há hốc mồm, sẽ không ăn hỏng bụng đi. Khi đó Liễu Thư miễn bàn có bao nhiêu hối hận lo lắng, nhưng sự thật chứng minh Tiểu Bạch quả nhiên là thể chất tiểu cường, đơn giản rắm cũng không phóng một cái, chiếu ăn chiếu ngủ, thế này mới làm cho cô buông xuống một sự lo lắng đến tim lảo đảo.


Vài ngày cuối cùng sắp xuất phát, trong cháo khoai lang cho nó Liễu Thư tự làm còn có thể hơn chút thịt, mà Tiểu Bạch trưởng thành xác thực làm cho cô kinh ngạc không thôi, trước không nói trình độ nó có thể ăn, ngay cả tốc độ trưởng thành cũng là tăng thẳng.

Cùng một ngày sinh ra, mấy con tiểu thú tể khác bây giờ còn là nho nhỏ một cục lông mao trên người không nhiều lắm giương ra không ít, mà nó thân cao thể dài đều là cọ cọ cọ dài lên trên. Rõ ràng thời điểm sinh ra mới nho nhỏ như con chuột bình thường, hiện tại đã lớn cỡ con mèo con không, tiểu thú tể khác nhỏ hơn nó không chỉ một cái đầu.

Thấy nó trưởng thành, Liễu Thư đã có thể xác định vật nhỏ này cho dù bị cô mang đi ra ngoài cũng nhất định có thể nuôi sống được, mới hoàn toàn yên tâm bắt nó gia nhập hàng ngũ ra bên ngoài. Cô nhớ rõ thời điểm buổi sáng chuẩn bị các thứ, nôn nôn nóng nóng nhất thời bất đắc dĩ liền đưa tiểu tử kia cho Allen, buổi sáng cũng là bận hồ đồ, giờ thấy Allen tay không đều đã nửa ngày, cũng không biết hắn nhét Tiểu Bạch đi đâu, đừng nói căn bản sẽ không mang đi, nghĩ vậy, khóe miệng Liễu Thư liền nhịn không được co rút vài cái.

"Ặc..." Cái này thật đúng là hỏi khó Allen, không sai Tiểu Bạch thật là cho hắn tới chiếu cố, nhưng mà hắn để chỗ nào ấy nhỉ...

"Không phải là anh thật sự quăng trong nhà đi." Ánh mắt thực lên án.

Anh... anh không quá nhớ rõ?" Xấu hổ cào cào cái ót, trên mặt Allen đều đổ mồ hôi, hắn cũng không nhớ rõ thế nào, nhưng mà thấy sắc mặt Liễu Thư suy sụp xuống dưới, hắn liền dừng không được áy náy, đây thật là sai lầm của hắn, làm sao có thể làm chuyện gặp phải như vậy đâu. Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

"Hai người các cậu làm sao vậy?" Nhìn không khí quỷ dị hai người bọn họ, Kathy không chịu cô đơn tiến lên, nghe theo nói tiểu bạch mất tích, không chút khách khí cười to: "Ha ha ha, thực phục hai người các cậu."

Mắt lạnh nhìn giống cái nào đó cười vui vẻ, Liễu Thư mộc mộc nói: "Cũng không biết ai mấy ngày hôm trước xuất phát còn muốn tớ đi giúp sửa sang lại ấy nhỉ."

Kathy mặt vặn vẹo, chu miệng: "Không cần đạp chân đau người ta như vậy." Không phải cô hơi rối loạn sao.

"Ai vừa rồi đang vui sướng khi người gặp họa?" Tiếp tục mặt đơ như gỗ.

"Ha ha." Cười gượng, vò đầu: "Tớ không phải làm một chút không khí sao."


"Vậy quả thật là cảm ơn." Khinh bỉ một cái.

"Này, Allen tiểu thú tể nhà cậu còn muốn hay không?" Đúng lúc ba người trầm mặc không đấu khẩu, một thú nhân vừa rồi đi lượm củi lửa cùng hái trái cây, đột nhiên hô một tiếng về phía bọn họ, nghe vậy, ba người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay thú nhân này ôm giơ lên cao không phải Tiểu Bạch nhà bọn họ sao.

"Allen vừa rồi nếu không phải tớ chuẩn bị đi trong bao lấy đá đánh lửa, thiếu chút nữa liền quên luôn việc này." Thú nhân nói.

"Ặc... Đúng đúng đúng, cảm ơn cậu."

"Không có việc gì, không có việc gì, nhanh đi cho nó ăn, buổi chiều đi đường lại đưa nó đến nữa." Thú nhân này thật nhiệt tình.

"Cái kia, thời điểm ra cửa không có chổ để, vừa vặn trên người hắn cõng giỏ, anh liền tùy tay đặt vào, ực, đương nhiên anh có để cho hắn hỗ trợ nhìn kỹ." Lau mồ hôi, Allen ôm tiểu bạch thí điên thí điên trở về, cúi đầu thẳng thắn thành khẩn khai báo mình phạm hai sai lầm cùng Liễu Thư, được rồi, hắn ngay lúc đó xác thực tương đương thuận tay ném vào.

"Hừ." Vươn tay qua ôm Tiểu Bạch, bộ lông Tiểu Bạch dài rất khá, lỗ tai trên đỉnh đầu bộ dạng tròn tròn, hơn nữa bốn cái chân ngắn nhỏ, nếu không phải sau mông là xoã tung đuôi to mà nói, còn tưởng rằng là gấu nhỏ đấy. Liễu ôm nó Thư tỏ vẻ thực sự có lỗi: "Thực xin lỗi Tiểu Bạch à, đói đã nửa ngày đi." Cô cũng có sai, không nên cứ như vậy mà yên tâm con hàng trong nhà.

"Ai ai, đây là tiểu bạch cậu muốn dưỡngà, không phải tớ nói..." Kathy cau mày, sờ cằm: "Tiểu Bạch, cậu không biết là bộ dạng thực không giống với thú lắm lông bình thường sao." Kỳ thực cô nàng càng muốn nói là, cậu có ôm sai hay không.

"A? Có sao?" Liễu Thư trừng mắt to nhìn Kathy, nhìn nhìn lại Tiểu Bạch trong lòng, còn thực không tự giác nói: "Xác thực nha, ừ, còn lớn lên tốt hơn trong nhà, không có biện pháp tớ tự mình mang theo trên người dưỡng đi." Nói xong, còn vô cùng rụt rè ngượng ngùng cười.

Kathy đội một đầu hắc tuyến, lật trắng tròng mắt khô khốc nói: "Tớ không phải nói cái này, chẳng lẽ cậu không biết là thú lắm lông căn bản không có khả năng có cái đuôi lớn như vậy sao?" Mặt sau còn kém chút nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được độ bi phẫn trong lòng đây.

"Phải không?" Giống như mới hậu tri hậu giác, nắm hai cái chân trước của Tiểu Bạch, giơ cao cao tiến đến trước mặt nhìn kỹ, nhéo lỗ tai, níu lông mao, cuối cùng còn lật lại đến tiểu cúc hoa cũng xem xét một lượt, cái đuôi tự nhiên không buông tha, Tiểu Bạch đáng thương không rên một tiếng tùy chủ nhân ép buộc, đứa nhỏ đáng thương.


"Thế nào?" Ôm cánh tay xem cô, Kathy hất mặt lên, chờ đáp án.

"Ừ, xác thực." Nghiêm túc gật đầu, Liễu Thư mị hí mắt: "Chẳng lẽ là gien đã xảy ra sự thay đổi."

Cười ngất ~

"Cậu rốt cuộc có cẩn thận suy nghĩ hay không." Kathy đều sắp hộc máu, khóe miệng co rút hổn hển càng lớn giọng: "Chẳng lẽ cậu không thấy rằng, Tiểu Bạch căn bản chính là không phải là con thú lắm lông thuần chủng sao?"

Trong nháy mắt đều yên tĩnh ...

"Tiểu Bạch không phải thú lắm lông?" Allen nhìn Tiểu Bạch vài cái, sau đó khẳng định gật gật đầu: "Hình như là vậy."

"Tại sao có thể như vậy?" Trăm miệng một lời.

Cùng Kathy hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người này rốt cục tìm được trọng điểm rồi, níu Tiểu Bạch lại là một trận vuốt ve, cuối cùng, tiểu thú tể giống như thật sự không phải thú lắm lông.

"Làm sao có thể." Liễu Thư cả mặt không tưởng tượng nổi: "Tiểu bạch là Vu y tự mình đỡ đẻ đâu, hơn nữa cũng là tớ thấy nó từ trong bụng mẫu thú trèo ra." Chưa nói là nó còn có một huynh đệ chết non. ngôn tình hài

Thú lắm lông có chút giống con thỏ, lỗ tai không phải dài nhưng là đầy, cái mũi có chút giống cái mũi gấu, nhưng lỗ tai Tiểu Bạch là tròn, cái mũi còn rất tuấn tú, cho nên Liễu Thư thích Tiểu Bạch một mặt là nó có bộ dạng đẹp.

Trọng yếu nhất là thú lắm lông cái đuôi ngắn, mà Tiểu Bạch còn kém có thể so với cái đuôi sóc, vừa lớn lại xoã tung, đây mới là đặc biệt nhất, cũng mệt đến Liễu Thư não rút đến bây giờ mới phát hiện không thích hợp, cũng làm cho người ta bội phục.

"Chẳng lẽ thật là sinh ra biến dị gien?" Trong đầu Liễu Thư nghĩ chính là bốn chữ to sư tổ lai giống.


"Có lẽ cha Tiểu Bạch là thú không giống với đi." Allen nghĩ nghĩ, vẫn nói ra giải thích của mình, hắn cảm thấy một tiểu thú tể không giống chủng tộc mẫu thú của nó như vậy chỉ có thể là phụ thú của nó là chủng loại không giống với, ừ, rất tốt, nói trúng tim đen.

"Đúng vậy, nhất định vấn đề là phụ thú của nó." Kathy rộng mở thong suốt, cười hì hì nói: "Cậu nói đúng không tiểu Thư?"

"Ừ, có lý." Cô mới sẽ không nói, cô đã quên manh mối trọng yếu này không còn một mảnh đâu. ChieuNinh~^&*dien~dan~{}:D^d^l^q^d

"Nhưng mà... mẫu thú nhà cậu rốt cuộc là thế nào thông đồng lên thú khác." Cái vấn đề mấu chốt này rốt cục thì bị Kathy nói ra, cười khanh khách hỏi Liễu Thư, sau đó nhìn về phía Allen, giống như muốn tìm kiếm đồng minh: "Allen nhà chuồng thú chúng ta đều là anh cất, phía dưới đều là dùng tảng đá xây nền, bên trong thú trốn không thoát đi, bên ngoài thú nhân cũng không có khả năng chạy vào, huống chi đây còn là ở trong bộ lạc nữa."

Lời nói này có lý, nhưng mà có lý đi nữa, thì Tiểu Bạch là bằng chứng ngay tại đây này, ai cũng không cách nào phủ nhận, cuối cùng... Vẫn là không thể tìm được kết quả, nhưng mà duy nhất có thể xác định chính là Tiểu Bạch nhất định là kết quả mẫu thú đã chết nhà cô thông đồng cùng thú khác bên ngoài.

"Ai, Tiểu Bạch giống thú lắm lông duy nhất chính là một thân mao lông màu trắng đi." Ôm tiểu tử kia, Liễu Thư thực ưu sầu nói.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá, Ttiểu Bạch như vậy cũng rất tốt." Allen nghĩ rất cởi mở, quản Tiểu Bạch là hỗn huyết gì tới, dù sao hiện tại đã là nhà mình.

Liễu Thư càng ưu sầu, cảm thấy mẫu thú nhà mình thật sự là rất không chịu nổi dụ hoặc, rõ ràng trong nhà cũng có công thú, thế nào còn cùng bên ngoài chứ, mày xem đi, chỉ bởi vì chủng tộc bất đồng, hoài tiểu thú tể quá lớn, sinh không được, thật vất vả sinh ra được, nhưng mà đã chết một đứa không nói, còn bồi thêm mạng mình.

Càng nghĩ càng bi phẫn, bởi vì tinh tế nhớ tới, cô mới là người chịu thiệt nhất, cơ cơ cực cực nuôi lớn mẫu thú, khó khăn ngóng trông nó lớn lên có thể ấp trứng, kết quả cái giỏ trúc múc nước công dã tràng, cuối cùng được một con thú tể, còn phải dưỡng một lần nữa. Hơn nữa bởi vì chủng loại bất đồng, thú lắm lông cũng không muốn thấyp nó, không thấy mẫu thú khác đều không muốn phân cho nó một ngụm sữa sao. Sau khi lớn lên thế nào tìm vợ, hoặc là có thể tìm phụ thú bên kia, mấu chốt là bọn họ ngay cả phụ thú của nó là cấp loại gì cũng không biết có được không. Cho nên tiểu thú tể nhà cô, còn nhỏ như vậy liền phải cân nhắc về sau đánh quang côn cả đời... 囧!

Thời điểm ăn cơm cũng không riêng gì ăn thịt nướng, nhóm giống cái tìm một vòng ở chung quanh đào nhiều rau dại, rửa sạch sau cùng một ít trái cây nấu một nồi canh, mà đồ ăn của Tiểu Bạch chính là cái này. Đương nhiên Liễu Thư lại bỏ thêm thịt để cho nó ăn, tiểu tử kia đầu vào trong bát cơm chuyên dụng của nó, ăn miễn bàn bao nhiêu sung sướn , quả thật là vô tâm vô phế, chủ nhân nhà nó thì đang vì nó suy nghĩ đời sau, thật sự là rất ưu thương.

Cơm nước xong, mọi người nghĩ ngơi hồi phục một lúc, lại chờ xuất phát, mọi người tiếp tục trong cảm xúc tăng vọt, chỉ có Liễu Thư còn đang lo lắng cho tiểu bạch nhà mình, thật là rất vất vả.

Buổi chiều thái dương phơi nắng người đổ mồ hôi, mọi người hợp lại hỏi kế hoạch đại thúc Chris có kinh nghiệm, cuối cùng quyết định tiến vào trong rừng cây phi hành, có đại thụ sẽ mát mẻ rất nhiều, nhưng duy nhất không tốt chính là nguy hiểm cũng sẽ nhiều lên, mãnh thú cánh rừng làm cho người lo lắng.

Hết chương 84_Q2.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.