Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 3: Hai Thú Tranh Chấp



Thịt nướng không có thêm bất kì đồ gia vị gì, nhưng mà dù chỉ thiêu nướng đơn giản như vậy, Liễu Thư cũng ăn được vô cùng thỏa mãn, hơn nữa thịt động vật này vô cùng tinh tế non mềm, cảm giác rất không tệ. Liễu Thư chỉ ăn non nửa con thì đã no rồi, phần thịt còn lại thì dùng một lá cây lớn bao lại để dành cho bữa tiếp theo, trời không nóng nên sẽ không dễ hư hỏng.


Liễu Thư giải quyết chuyện no bụng xong, lại tới lúc xuất phát, tuy rằng con đường phía trước rất nguy hiểm, chỗ an thân hiện tại cũng không yên bình. Tối hôm qua là con động vật nhỏ, cho nên bẫy được, nếu như đổi lại thành một động vật ăn thịt khổng lồ, thì cô cũng chỉ là làm bữa điểm tâm cho người ta thôi.


Rời khỏi mảnh cây cối nguyên thủy này sớm một chút không chừng cô còn có thể gặp được một con đường sống, cho nên chỉ cân nhắc qua, Liễu Thư liền nhanh chóng đóng gói thu dọn chạy lấy người. Cô vẫn chưa có gặp được chỗ có nước, buổi sáng thức dậy cũng chỉ dùng một tờ giấy ăn còn sót lại trên người thấm chút nước rồi lau mặt, còn ăn qua điểm tâm thì dùng để lau miệng. Có thể nói khổ sở đến cực điểm, cho dù lại tiết kiệm đến thế nào thì đến giữa trưa cũng chỉ vẻn vẹn còn lại nửa bình nước.


"Khi nào thì mới có thể đi ra khỏi cái địa phương quỷ quái này đây, ai u chân của ta." Hôm nay xuất sư không thuận lợi, vừa mới ăn được một chút đồ ngon, xuất phát không tới nửa giờ thì cô một cước vồ ếch rơi vào trong một cái hố, hung hăng quăng ngã một cái thật mạnh, một chân cứ như vậy mà té bị thương. May mắn không có gãy xương, nhưng có thể là bị nứt xương, dù sao hiện tại Liễu Thư chính là đi đứng không thuận tiện.


Cô oán hận vỗ lên một thân cây bên cạnh, đại thụ không chút sứt mẻ, mà Liễu Thư cũng vô lực đặt mông cẩn thận di chuyển chân bị thương rồi ngồi xuống, thật là cũng không thể nào đi được nữa. Vốn ra khỏi rừng rậm thì cũng khó khăn, bây giờ còn bị thương một chân, cuộc sống thật khó mà qua.


Cô nhắm mắt tựa vào trên thân cây chợp mắt, khe khẽ thở dốc, một trận gió thổi qua, trong không khí mang theo mùi tanh hôi. Liễu Thư đã sớm luyện thành thói quen nên vô cùng cảnh giác, trước tiên mở mắt, quay đầu thì thấy, đập vào mắt cô chính là một con dã thú khổng lồ màu đen.


Cứng rắn áp chế tiếng kinh hô đến bên miệng, Liễu Thư nắm chặt chủy thủ trong tay, chậm rãi tận lực không kích thích động tác của con dã thú mà từ từ đứng lên, bởi vì có thương tích trong người, động tác này lại càng chậm.


Đây là một con dã thú còn lớn hơn gấp đôi con sư tử bình thường, bộ dạng của nó cho tới bây giờ Liễu Thư cũng chưa từng thấy qua. Lông mao toàn thân màu đen từng sợi như gai đâm, con mắt tròn tròn, ở trên trán của nó có một cái sừng dựng thẳng. Nếu như bị nó đâm một cái, khẳng định không thiếu được sẽ bị thủng bụng lòi ruột.


Dã thú màu đen đứng ở chỗ cách Liễu Thư khoảng hơn mười thước, xem ra vẫn có chút cự ly, nhưng mà nhìn thấy tứ chi cường tráng khỏe mạnh của nó, Liễu Thư yên lặng nuốt nước miếng một cái, tiên sư nhà nó (chửi), cái này chỉ cần đại gia hỏa này cất bước vài cái là có thể đi tới rồi.


Cô muốn chạy, nhưng thật sự là chân không di chuyển được, không chỉ là bị dọa sợ, còn thêm nửa ngày mệt nhọc, đã sớm chống đỡ không nổi, còn chạy thế nào. Huống hồ hiện tại cô cũng là người thương tàn, muốn chạy cũng chạy không được, nhảy lò cò một chân sao? Nhưng mà chờ bị ăn thịt lại thật sự không phải là tác phong của cô.


Lặng lẽ để cho đại thụ bên cạnh che chắn cho mình một nửa, Liễu Thư cẩn thận tìm đường lui, nhưng càng nghĩ, thật đúng không cửa lên trời, không đường xuống đất, trèo cây cũng không. Được rồi là cô không trèo được, trèo đến một nửa rồi rơi xuống còn không phải là ngã tới miệng của vị trước mắt này sao, độn thổ? Không biết chỗ này có thổ địa công công hay không.


Trong lúc Liễu Thư khóc không ra nước mắt, vị phía trước kia di chuyển, cái chân to của nó chậm chạp bước từng bước, hình như là biết được con mồi trước mắt không chạy thoát được đâu, cho nên thần sắc tương đối khoan thai. Liễu Thư nhìn thấy trừ bỏ nín thở ra thì chỉ có thể giương mắt nhìn, ni mã (chửi), không cần phãi khinh bỉ người ta như vậy.


Liễu Thư nuốt nuốt nước miếng cẩn thận lui về phía sau nửa bước, phía sau lưng khẩn trương, mồ hôi lạnh ứa ra, cô nghĩ cho dù là hiện tại hai chân mình còn khỏe mạnh, kêu cô chạy, phỏng chừng cô cũng mềm chân không bước được vài bước thì cũng xong cơm rồi.


"Quên đi, chết thì chết thôi, tốt xấu gì cũng sống lâu vài ngày." Mắt thấy mình thật sự trốn không khỏi một kiếp này, Liễu Thư khó tránh khỏi có chút cam chịu, chuẩn bị sử dụng hết khí lực bú sữa đấu một trận với con dã thú này. Đến lúc đó nếu thật sự không có biện pháp thì nhắm mắt cho mình một đao, như vậy chết cũng còn tốt hơn bị gia hỏa kia giẫm thành bánh thịt, lại cuốn đi rồi ăn luôn, ừ, ít nhất mình sẽ không quá đau đớn."Rống ~ "


Còn không đợi Liễu Thư dùng hết dũng khí tích lại nửa ngày liều mạng một phen, một tiếng hổ gầm chấn động màng nhĩ làm cô choáng váng.


"Không phải chứ, còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, lại phải trải qua tiết mục hai thú tranh chấp sao?" Liễu Thư không khỏi rùng mình một cái, nghĩ tới hình ảnh lập tức mình sắp bị hai con dã thú tranh nhau xé xác, cô cảm thấy hiện tại mình nên sáng suốt cho mình một đao, vậy cho thoải mái.


Còn chưa phỉ nhổ mình xong, trong tầm mắt cô cũng không biết từ chỗ nào chạy ra một con hổ bự màu đỏ, thật sự là con hổ bự, còn lớn hơn gấp đôi hổ Đông Bắc Liễu Thư đã thấy qua. Toàn thân trên dưới của nó là lông màu đỏ Kim rừng rực rậm rạp mềm mại, bóng loáng tỏa sáng, hiển nhiên là được dưỡng rất tốt, ừ, ăn rất tốt.


Con hổ bự màu đỏ Kim, uy vũ sinh uy đi bộ vây quanh con dã thú màu đen một vòng. Không biết có phải là ảo giác hay không, Liễu Thư cảm thấy rằng hình như nó rất nhân tính hóa, thâm ý liếc mắt nhìn mình một cái. Cô vội lắc đầu, nhanh chóng quẳng cái ý tưởng này đi.


Con hổ bự toàn thân là màu đỏ kim mạnh mẽ, chỉ có vài chỗ trên lưng là có đường màu đen như đánh dấu, trên cái đuôi cũng có một từng vòng màu đen, đang đong đưa ở phía sau như một cái roi thép, luôn đập lên mặt đất đá hai cái, bụi đất bay lên, có thể thấy được lực đạo của cái đuôi này, nếu đập lên người thì tuyệt đối là phải bị nội thương.


Trên trán con hổ màu đỏ Kim, chữ "Vương" màu đen làm cho nó thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, tuy rằng cái đầu cũng lớn xấp xỉ cùng với con dã thú màu đen đó, nhưng lại làm cho người ta có ảo giác là nó đang trên cao nhìn xuống mà nhìn đối thủ, ừ, hẳn không phải là ảo giác, con hổ này chính là thực kiêu ngạo coi rẻ người khác.


Vừa rồi con dã thú đen còn đắc ý vênh váo (?), giờ phút này có chút uễ oải, sau chân bất an đá đá đạp đạp trên mặt đất, bào ra hai cái hố to, cúi đầu rống lên một tiếng hướng về phía con hổ bự, chậm rãi lui về phía sau, giống như là muốn không chiến mà chạy.


Liễu Thư nóng nảy, làm sao có thể không cốt khí không chí khí làm đào binh như vậy chứ, đây không phải là quăng mặt mũi đi sao. Làm như vậy thì sống sao yên trước mặt lão bà đứa nhỏ của ngươi hả, cái này không khoa học nha. Con hổ bự này đang tranh đoạt thức ăn với ngươi đó, giới động vật không phải "lấy ăn làm gốc" sao? Ngươi nên dũng cảm xông lên phía trước đánh nhau một trận với nó chứ, phát huy ánh sáng và tinh thần của ngươi chứ, sau đó, sau đó... Lại đi.


Ừ, hướng dẫn Liễu của chúng ta mới không có "thiện tâm" cổ vũ người ta như vậy đâu, cô đang đánh chủ ý chính là lưỡng bại câu thương, mà cô vừa vặn có thể nhân cơ hội chạy trốn. Đây là từ lúc con hổ bự xuất hiện thì cô chuẩn bị chạy, nhưng mà không biết vì sao mỗi lần cô động một chút, thì con hổ đó liền liếc mắt nhìn cô một cái, làm hại cô cũng không dám thở, làm gì mà còn dám nhúc nhích chứ. Chỉ dám thu lại cái chân bị thương cho vững vàng, thành thật thông minh làm tù binh.


"Ngao rống ~" sau một tiếng hổ gầm khiếp sợ núi rừng, chân sau của con hổ bự màu đỏ Kim đạp một cái bổ nhào lao tới phía trước đánh về phía con dã thú. Mà con thú màu đen thấy mình đều thực thông minh buông tha cho đồ ăn này rồi mà con hổ bự còn không chịu buông tha cho nó nên nó cũng nổi giận, —— ni mã, lão tử liều mạng với ngươi, bắt nạt thú thì rất ngon sao.


Đáng tiếc dũng khí thì đáng khen, nhưng thực lực thì dễ dàng so sánh, khí lực của con hổ bự thì cực kì đáng gờm, một cái móng vuốt tát con dã thú qua một bên. Liễu Thư yên lặng lấy chính mình thay thế cho con dã thú thì phát hiện, nếu như là mình mà nói, có đã bị đập thành bánh thịt ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.