Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 69: Tường vây



chuyện Nhà ông ngoại tạm thời có thể gác lại. Tây Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi. tối thiểu cuộc sống cơ bản cho họ đã có thể bảo đảm. việc hôn nhân c Cậu cả cậu út như bà nội lời nói, không phải cứ sốt ruột là có thể làm.

trong lúc đó bà nội ở nhà cũng không nhàn rỗi, đánh tiếng với những người quen trong thôn, bảo họ giúp mình lưu ý nhìn xem thân thích hương thân có người thích hợp làm mai cho cậu cả và cậu út không. Việc này Tây Viễn không thích hợp làm, vẫn là phụ nữ nhờ cậy nhau hiệu quả hơn.

“Viễn à, có muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con ăn.” mẹ Tây Viễn hỏi Tây Viễn đang ở dưới giàn nho hóng mát. cảm tình c Mẹ đối với con trai cả bây giờ có chút phức tạp. ngoài tình cảm mẫu tử, còn có một phần cảm kích.

Đúng vậy, cảm kích. Mẹ thật không ngờ chỉ dẫn Tiểu Viễn trở về mừng thọ cho cha, tình trạng nhà mẹ đẻ liền biến hóa nghiêng trời lệch đất. mẹ cảm thấy như là đang nằm mơ, thì thầm v Tây Minh Văn thì Tây Minh Văn nói đây đều là nhờ mình mất công sinh được đứa con trai tốt.

Kỳ thật trong long mẹ cũng tự có tính toán. ngoài ông bà cụ trong nhà khai thông, Tây Minh Văn cùng nàng tình cảm tốt, không có Tiểu Viễn ở bên trong tác động chuyện này không thể thực hiện, nào có con gái đã lấy chồng còn lo chuyện nhà mẹ đẻ.

“Mẹ làm rau trộn cho con đi, trời quá nóng ăn không ngon.” Tây Viễn cũng không khách sáo. Nếu không yêu cầu chút gì từ mẹ, mẹ cứ nhìn mình như ân nhân thì thật không thỏa đáng. Nhưng Tây Viễn luôn có cảm giác cách ở chung này của mình và mẹ có hơi quỷ dị, nghĩ hết cách để mẹ trở lại trạng thái bình thường. cho nên cứ để mẹ làm gì đó cho mình coi như thỏa mãn tâm lý muốn bù đắp cho con trai.

“Ừ, “Ôi, mẹ đi làm ngay đây.” mẹ Tây Viễn xoay người đi đến phòng bếp. lúa mạch trong nhà đã gặt xong. vốn vì xây nhà cho nhà mẹ đẻ mà chậm trễ vài ngày so với nhà khác, có điều có Trình Nghĩa và Vương Thuận đều đến hỗ trợ, cho nên nhà bọn họ cuối cùng lại gặt còn nhanh hơn những nhà ít lao động trong thôn.

Lúa mạch còn đặt ở sân phơi, các nam nhân vội vàng tuốt hạt. mẹ vốn cũng phải làm, giờ về trước để làm cơm trưa.

“Mẹ ơi, con muốn ăn đậu giác.” Tây Vi vừa mới vào sân, nghe mẹ hỏi anh muốn ăn gì thì vội đòi ăn theo.

“Được, mẹ cũng làm cho đậu giác con, Thành Tử, con muốn ăn gì? Nói với mẹ, mẹ làm cho.” mẹ Tây Viễn bây giờ tâm tình tốt, đối với yêu cầu c bọn nhỏ đều là cầu được ước thấy.

“Mẹ cho thêm khoai tay vào trong đậu đi ạ, con muốn ăn khoai tây mới.” Vệ Thành ngồi ở bên cạnh anh trai, trên mặt mồ hôi chảy từng dòng.

“Các em đến sân phơi chơi đấy hả? Tiểu Vi, vừa xuất mồ hôi không được tắm ngay.” Tây Viễn cầm lấy khăn vải bên người lau mặt cho Vệ Thành, không quên quát Tây Vi một tiếng. nó đang chuẩn bị dội nước trong chậu bên giếng lên mặt.

Tây Viễn vừa cùng bà nội cho gà ăn, cũng ra mồ hôi đầy trán, vừa định lấy khăn vải làm ẩm lau mặt thì bà nội liền dặn lại không được lập tức dùng nước lạnh tắm.

” lúa mạch nhà Triệu Lâm đập hạt xong, bọn em đào ụ rơm nhà họ từ đầu này sang đầu kia như cái động.” Vệ Thành cầm khăn vải, vừa lau vừa kể cho anh trai hành động vĩ đại của mình, còn duỗi thẳng cánh tay cho Tây Viễn hình dung động dài bao nhiêu.

“Trời rất nóng, không có việc gì chui vào trong động. các em không biết nóng là gì à.” Tây Viễn nhìn mồ hôi trên mặt hai đứa em trai, cũng không biết nói gì mới tốt. sao lại dư thừa sức lực vậy chứ.

“Anh không biết đâu, chúng em phân hai nhóm. Đám kia vừa vào, bọn em liền bịt động lại, bọn nó đào cả buổi mới chui ra được.” Tây Vi cạc cạc cười kể cho anh mình nghe.

“Có làm hỏng ụ rơm nhà người ta không? Cha Triệu Lâm không mắng các em chứ? Có bản lĩnh thì các em thử đi đào ụ rơm nhà Trình Nam đi.”

“Ai mà dám chớ. cha Trình Nam trừng mắt một cái thì ai cũng sợ.” Tây Vi lại ăn ngay nói thật.

“Thôi, nhanh đi rửa mặt, tắm xong rồi vào nhà lấy cái đĩa, anh bổ dưa hấu cho ăn mà tiêu mồ hôi.” Tây Viễn từ bên cạnh giếng múc một bầu nước mát đổ vào chậu, đốc xúc hai con khi bùn rửa mặt.

“Anh ơi, em nghe bọn chú Trình thương lượng sau khi gặt lúa xong sẽ tụ bổ tường đất.” Tây Vi tiểu thần báo đem tin tức nghe được hội báo cho anh trai nghe.

“Thật ư? Trong thôn thật muốn xây tường vây sao?” Thấy Tây Vi và Vệ Thành đã rửa sạch sẽ, Tây Viễn đưa dưa hấu đã cắt ra cho hai đứa.

“Hứ, anh lại không tin lời em. Chờ lát nữa cha về anh hỏi mà xem.” Tây Vi liếc anh mình.

“Em đúng là bận rộn nhỉ. Từ mai thôi đừng gọi là Tây Vi nữa, gọi là sự cha* đi.” Tây Viễn vỗ Tây Vi xuống, đứa nhỏ này bây giờ bắt đầu vào thời kì phản nghịch.

(*ý là bà tám, ngồi lê đôi mach)

“Anh mới là sự cha ấy, lại còn đặt tên hiệu cho em. Anh hai ơi, mình đi đưa dưa hấu cho bà và mẹ đi.” Tây Vi mỗi lần cùng anh trai giận dỗi, đều phải kéo Vệ Thành làm đồng minh.

“Anh ơi thật đấy, em cũng nghe được.” Vệ Thành một tay cầm lát dưa đút vào miệng, một tay bưng đĩa dưa đi theo Tây Vi vào trong phòng.

vậy xem ra là thật.

việc Trong thôn tu tường vây, từ mùa đông năm trước Sói hoang vào thôn đã bắt đầu thảo luận.

mùa đông Năm kia nhà họ Tây bị râu (thổ phỉ) vào nhà, rồi năm trước có sói hoang vào thôn, có thể nói hai năm qua trong thôn đều không Thái Bình. hơn nữa mùa đông năm ngoái vì phòng ngừa sói vào thôn mà tráng đinh trưởng thành hơn phân nửa mùa đông đều không được an ổn, mỗi ngày có mấy người luân phiên trực đêm.

Tuy nơi này không có núi, đầm hoang cách thôn cũng xa, xác suất xuất hiện bầy sói không lớn. Bất quá, chính là ngẫu nhiên có đàn Sói hoang vào thôn cũng không chịu nổi. tổn hại ít đồ còn dễ nói, làm bị thương người thì to chuyện.

Thôn hoa sen bốn phía mở rộng, căn bản không hề có một chút phòng ngự. đây cũng là nguyên nhân năm kia râu vào nhà họ Tây mà lại không kinh động thôn dân.

Kết hợp chuyện hai năm qua, hơn nữa năm trước đích xác có thôn dân thôn khác bị sói làm bị thương, một ít trai tráng lấy Trình Nghĩa cầm đầu liền chủ trương kiến tạo tường vây cho thôn, tăng cường phòng ngự, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Xây tường vây cũng không phải là việc nhỏ, mọi người tìm Lý chính thương lượng, Lý chính nghĩ mãi cũng chưa đáp ứng. Trong thôn không có tiền, mua không nổi đá hay gạch xanh, cho nên chỉ có thể xây tường đất, đào đất, vận đất, kháng đất, cần rất nhiều nhân lực và vật lực, một năm hai năm căn bản không xây xong nổi.

Lý chính lớn tuổi, lại là người làm việc bảo thủ, cho nên không dám lập tức quyết định. Có điều ông cũng sợ sau này lại có râu hay sói hoang vào thôn, vạn nhất có chuyện thì ông là người chịu trách nhiệm đầu tiên.

Lý chính lo từ mùa đông năm trước đến mùa xuân năm nay, lại từ xuân lo đến hạ, mấy ngày hôm trước thừa dịp vào trong thành liền tìm huyện úy chủ quản bên trên thương lượng cả buổi, lúc này mới quyết định đồng ý chuyện này.

Vào Mùa xuân, ông dẫn thôn dân đến thị trấn nộp lao dịch đã cùng huyện úy đề cập qua. huyện úy lúc ấy lập lờ nước đôi, nói đây là chuyện của thôn hoa sen, để tự ông quyết định.

Lý chính nghĩ thôn hoa sen hai năm qua so với dĩ vãng thu được nhiều tiền hơn. Không nói cái khác, chỉ vịt ngỗng và rau sớm vụ thì thôn dân đã ăn được ngon ngọt.

cuộc sống Trong thôn sẽ càng ngày càng tốt, so với các thôn trang ở gần thì thật khập khiễng, khó tránh khiến người khác ngứa mắt, không thể không có một chút bảo hộ.

Đây cũng là suy nghĩ trong lòng mấy người Trình Nghĩa mà không nói ra được. Lý chính tuy làm việc thiếu quyết đoán, nhưng suy nghĩ vẫn tương đối chu đáo.

Chờ ông cụ, cha và chú hai từ sân phơi trở về, Tây Viễn đến xác định xem tin tức này có phải thật không. Tây Viễn cũng thật cao hứng, dù sao thôn hoa sen dần dần sẽ trở thành thôn trang giàu có và đông đúc hơn, mà nhà họ Tây bọn họ lại là giàu có trong thôn hoa sen, cho nên có cách bảo vệ cho mình, hắn giơ hai tay hai chân tán thành.

“chú hai, mấy người chú Trình nói chừng nào thì bắt đầu xây ạ?” Tây Viễn hỏi chú hai, chú hai cùng Trình Nghĩa quan hệ tốt, hẳn sẽ nghe được tin tức trước.

“Phỏng chừng cũng mười ngày tám ngày, Lý chính nói ông ấy lớn tuổi nên chuyện này để Trình Nghĩa phụ trách. Trình Nghĩa ban đầu còn chối từ, bây giờ nhìn tình thế cũng không chối được.” chú hai nhét bánh nướng áp chảo vào miệng, lại cầm lấy bát canh uống một ngụm. lúa mạch hai nhà cùng nhau thu gặt, bởi vậy ăn cơm cũng cùng nhau ăn, tiết kiệm lao động.

“Ồ? Việc lộ rõ công lao thế mà Lý chính tặng cho chú Trình sao?” Tây Viễn không rõ.

“Công lao cái gì, là không muốn gánh chuyện, sợ đắc tội với người thôi. Cháu cho là trong thôn tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện đi làm chắc! không nói gì khác, chỉ mấy tên du thủ du thực trong thôn mà cũng không kìm được.” chú hai bĩu môi, đối với năng lực làm việc của Lý chính rất không tán đồng. vị trí Lý chính là nhận lấy từ trong tay cha ông ta, tuổi lại lớn nên dù không thể phục chúng vẫn đã quản trong thôn nhiều năm.

“Trình Nghĩa người nọ cũng không ngốc, có thể không nhìn ra được sao. Thế nhưng mà vẫn đồng ý, không màng danh không màng lợi, là một người có thể gánh vác.” Ông cụ ở bên cạnh nói tiếp.

“Chờ xem, Trình Nghĩa nói với ta là cũng không muốn làm đâu. Chẳng qua là vì con mình sau này không cần lo, hắn cũng không tính toán.” chú hai gắp một ngụm đồ ăn vào miệng, lại cắn một miếng dưa hấu trên tay Tây Dũng. tiểu tử kia vừa thấy có dưa hấu là không chịu ăn cơm. Tây Viễn không nói gì, đây là thói quen ăn cơm của hai người này.

“Lão Đại, lão Nhị, hai con đến lúc đó phải đứng về phe Trình Nghĩa, đừng có đi đâm chọc, nghe không? Đây chính là làm việc có lợi cho thộn, chúng ta không thể hồ đồ.” Ông cụ dặn dò con trai.

“Cha con phải nói sao, chỉ nhìn quan hệ giữa Trình Nghĩa và chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc hắn.” Tây Minh Văn cam đoan v ông cụ.

“Vậy có nói đất để tu bổ tường lấy ở đâu không?” Ông cụ lại nghĩ tới một chuyện.

“Vẫn đang tính ạ, không thể lấy ở gần thôn được, chắc phải tới lấy đất ở đầm hoang.” Tây Minh Võ đáp. Đến đầm lầy lấy đất phải đi rất xa, nên sẽ càng tốn sức.

“Vậy sẽ rất tốn công!” Tây Minh Văn cùng ông cụ đều cùng nghĩ.

“Chứ biết làm sao. ở gần đây không phải đồng thì là đường, lấy nhiều đất, trời vừa mưa sẽ đổ vào rãnh chính.” Rãnh chính là do cứ mưa là ứ tụ, ngày dồn tháng chứa mà ra.

“chú hai, bằng không mọi người thử xem đào đất từ đường nước năm kia cháu chăn vịt ngỗng có được không?” Tây Viễn chần chờ một chút, hắn không hiểu việc này lắm, có điều vẫn nói ra điều mình nghĩ coi như đề tỉnh một câu. thôn dân có kinh nghiệm tự nhiên sẽ phán đoán.

“Nơi đó? Nơi đó cách thôn cũng phải bốn dặm mà.” Người trong nhà vẻ mặt đều chần chờ, cái đường nước kia bên cạnh còn có cánh đồng.

“À, cháu nghĩ từ chỗ đó đào sâu và rộng ra, nếu được thì sửa đường nước thành thủy cừ để trữ nước. bình thường có thể không dùng đến, nếu phải năm hạn hán thì có thứ để tưới tắm.” Tây Viễn gãi gãi đầu, không biết mình nói đúng hay không. Kỳ thật hắn càng muốn nói xây thành đập chứa nước, chẳng qua nơi này không có cách gọi này.

“Xây thủy cừ?” Ông nội dù sao cũng từng trải hơn, nghe xong lời c cháu đích tôn thì híp híp mắt, cảm thấy rất có lực hấp dẫn.

“Vậy có cần nhiều đá không?” Tây Minh Văn đầu tiên là nghĩ đến nguyên vật liệu.

“Từ từ sẽ đến thôi. dù sao tường vây xây mất vài năm, đến lúc đó thôn ta có lẽ mỗi hộ đều có ít tiền, mọi người gom vào là đủ rồi.” Tây Viễn nhún vai, “Hơn nữa, gần thủy cừ có thể trồng lúa, trong thủy cừ có thể nuôi cá nuôi tôm.” Hắn lại tung ra mồi nhử.

“Không cần nói chứ điều Tiểu Viễn nói thật đúng là hấp dẫn. đường nước kia đi về phía tây đều là đất hoang, dễ dàng đi về phía tây để lấy. chỉ sợ chủ ruộng gần đó không đồng ý.” chú hai suy nghĩ một chút nói.

“chú hai, trong thôn nếu định làm vậy thật thì nhà chúng ta mua lại hoặc đổi cũng được.” Tây Viễn cảm thấy đó là một cơ hội.

“Đổi gì? Ruộng nhà ta chăm sóc tốt, độ phì đủ, đổi với người ta cho thiệt à?” Ông cụ vừa nghe liền không vui. Ông luyến tiếc mấy mẫu ruộng, đã trồng ra cảm tình.

“Mua, mua, mua, bọn họ nếu muốn bán ta liền mua.” Tây Viễn thè lưỡi. hắn chỉ là muốn trồng lúa ăn cơm thôi. Cuộc sống trong nhà tuy tốt lên nhưng vẫn tiếc tiền mua gạo, Tây Viễn thấy thèm cơm tẻ.

“Được. lát nữa chú ra sân phơi nói thử việc này v Trình Nghĩa, Trình Nghĩa rất tinh mắt, xem hắn nói sao.” chú hai cuối cùng đã định.

Cũng không biết cuối cùng thương lượng thế nào, sự tình đích xác dựa theo đề nghị c Tây Viễn lúc trước mà áp dụng. Lý chính và Trình Nghĩa lo không biết làm vậy có được không, còn vào huyện thành thông qua huyện úy mời một vị lão nhân nghe nói từng làm ở công bộ trong triều đến xem, ở hiện trường chỉ đạo cho người trong thôn.

Tóm lại, vụ gặt lúa mạch đi qua, mọi người trong thôn hoa sen cũng sục sôi ngất trời 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.