Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 2 - Chương 89: Vào thành



Xử lý xong sự tình trong nhà, bồi ông bà nội hai ngày, mấy anh em Tây Viễn trở lại Thành Ngạn Tuy. lần này vợ chồng Tây Minh Văn không theo cùng, vụ xuân sắp bắt đầu rồi mà có một mình ông nội thì không làm nổi. cho nên Tây Viễn bảo cha mẹ và chú thím hai tạm thời không cần đến, chuyện bên này sẽ do hắn cùng Lý Đắc Mạch làm.

nhà Tây Viễn hiện giờ ngoài năm mẫu ruộng vốn có thì còn mua mười mẫu gần kênh nước. trong nhà có bò lừa ngựa, mặc dù thêm mười mẫu ruộng, cha mẹ và ông nội còn có thể chăm được.

Ruộng bên kênh bây giờ còn chưa trồng lúa, Tây Viễn che dấu ý tưởng của mình. nếu giờ nhà họ cải mảnh đất này thành ruộng nước, người trong thôn sẽ biết ngay. tuy không nhất định cũng trồng lúa theo, nhưng nhất định sẽ không bán rẻ như giờ. Tây Viễn cũng không phải muốn ép giá thấp, mười mẫu này đều mua theo giá bình thường. hắn sợ có người nâng giá, bởi vậy nói với trong nhà chờ xây tường vây xong mà kênh nước cũng thuận hơn hẵng đổi thành trồng lúa nước. Tây Viễn xem tiến độ xây tường vây, đánh giá thu này hoặc xuân sau là hoàn công.

chú hai biết chuyện cũng mua theo năm mẫu, cho nên gần kênh nước giờ phần lớn đều là của nhà họ Tây.

Người trong thôn không rõ còn cười người nhà họ Tây thật là có tiền không tiêu. người ta đều cảm thấy mảnh đất kia không tốt mà còn mua, cũng có người cho rằng nhà họ Tây làm như vậy nhất định có nguyên nhân, còn nguyên nhân gì thì họ chưa nghĩ ra. bọn họ đời đời ở mảnh đất này, đều trồng ruộng cạn, nhất thời không thể nghĩ ra chuyện ruộng nước.

không đợi cuối tuần sau bọn Tây Viễn về nhà, bà nội đã ôm bé con dẫn Cẩu Đản, ngồi xe kéo trứng của Lý Đắc Mạch tới Thành Ngạn Tuy.

Tây Viễn giật mình. phải biết lúc trước giựt giây bà nội đến thành ở vài ngày làm sao bà cụ cũng không chịu, nói là không quen. này sao đột nhiên đổi ý rồi?

Bà nội làm vậy không vì nguyên nhân gì khác ngoài chú thím ba.

Hai vợ chồng lấy cớ thăm con đến nhà cả. Bà nội trốn đi, một là sợ bọn họ cứ tới thì bé con sẽ chịu ảnh hưởng không sửa được, vậy thì uổng ; nhị là hai vợ chồng kia đâu thật tâm đến thăm con, đến ngồi không đi, vừa ăn vừa uống. vợ chồng thằng cả nhiều việc, không giúp thì thôi còn để anh chị phải làm cơm cho, hai cái mồm chỉ biết ăn.

Bà cụ thấy rất có lỗi với vợ chồng thằng cả. Cẩu Đản và bé con vợ chồng nó cũng chưa nói gì, giờ tiếp tục đưa tới hai kẻ vô lương tâm này…

Bà nội nghĩ hai ngày, đúng lúc Lý Đắc Mạch trở về lấy trứng, sáng sớm liền dẫn Cẩu Đản và bé con ngồi xe đi, mẹ Tây Viễn cũng không ngăn. Để xem bà cụ và bọn trẻ đi rồi, bọn họ còn dùng danh nghĩa gì!

sau khi vợ chồng Tây Minh Toàn biết thì tức ngã ngửa, đành phải phẫn nộ quay về. bà cụ thật sự rất bất công, không chịu giúp bọn họ chút nào. có phải mẹ ruột không chớ?

Cẩu Đản thì vui hết sẩy vì nó đã sớm muốn cùng các anh đến Ngạn Tuy nhưng lại không dám nói, giờ có thể đến đây cho nên dọc theo đường đi Cẩu Đản mừng rỡ cười toe toét.

“Ra chuyện này vui lòng Cẩu Đản nhà ta sao.” Bà nội nhìn Cẩu Đản mặt mày hớn hở, sờ đầu nó. chút tâm tư của thằng bé, bà nội sao không nhìn ra được.

“Bà ơi, đến lúc đó để anh cả dẫn cháu đi chơi!” Cẩu Đản hưng phấn nói. nó lớn như vậy mà chưa từng rời thôn, chưa từng đi chợ, chỉ nghe người khác nói chợ trong thành náo nhiệt thế nào, nhiều đồ thế nào.

“Được, để anh cả dẫn cháu đi.” Bà nội cười từ ái.

“Được, cũng sẽ mua đồ cho bà, mua đường cho em gái!” Cẩu Đản nhớ Tây Vi Vệ Thành mỗi lần đi chợ về mua đồ cho người nhà, ảo tưởng mình đi chợ sẽ làm gì.

“Đường, được được, đường.” bé con hơn hai tuổi, theo cách tính của nơi này thì cũng đã gần bốn tuổi.

Bởi vì bình thường không ai dạy, bé tuy có thể nói nhưng chỉ là câu đơn, không nói được câu dài. hai chữ thường nói chính là “Làm giận”, đó là câu cửa miệng của thím ba.

“Được, anh sẽ mua đường ăn, Đường Đường, đường, ngọt.” Cẩu Đản nắm bàn tay nhỏ bé em gái lay lay, con mắt sáng ngời.

Xe vào Thành Ngạn Tuy, Cẩu Đản ngồi không yên, đứng lên mở cửa sổ nhỏ trên xe, hai tay tì lên khung cửa sổ xem. Trong nhà xe ngựa giống xe lừa, mùa đông chở người đổi thành loại có mái che. giờ thời tiết đã chuyển ấm, Lý Đắc Mạch vốn đã tháo mái, hôm nay bởi vì có bà cụ và hai đứa bé, lại đổi về mái hiên xe ban đầu.

“Bà ơi, cái nhà kia bên trên còn có nhà!” Cẩu Đản thấy quán rượu hai tầng, ánh mắt trợn tròn. Bà nội cũng chưa từng tới, không biết trả lời Cẩu Đản thế nào.

“Cẩu Đản à, đó là quán rượu. sáng mai để anh cả dẫn cháu tới dùng cơm, lên lầu ăn.” Lý Đắc Mạch quăng roi ngựa hớn hở trả lời Cẩu Đản.

“A? tiệm cơm trong thành lớn như vậy?” Cẩu Đản giật mình miệng không khép nổi.

“Đúng đấy. Nhìn nhá, từ con đường này đi về phía tây, cái sân có một cây đu vươn ra chính là chỗ các anh cháu học.” Lý Đắc Mạch chỉ cho Cẩu Đản chỗ tư thục của bọn Tây Vi, chỉ thấy toàn nhà không thấy được bên trong sân, chỉ có thể nhìn thấy tán cây đu vươn ra.

“Chỗ bọn thằng Vi học à?” Bà nội vừa nghe cũng vội ghé vào phía sau Cẩu Đản nhìn.

“Đúng rồi bà ơi, chỗ đó cách chúng ta không xa, sau này để cháu đích tôn dẫn bà tới trường nhìn một cái nhé.” Lý Đắc Mạch nói ngọt, xưng hô với ông bà cụ giống bọn Tây Viễn cho gần gũi.

” anh Đắc Mạch, tiên sinh có phải rất ghê gớm, dùng roi trúc to bằng cánh tay đánh rất đau!” Cẩu Đản khoa tay múa chân. Mấy điều này nó đều nghe từ chỗ Tiểu Dũng, Tiểu Dũng là nghe từ chỗ các anh trai.

Tây Dũng rất tò mò với học đường nên muốn theo mấy đứa Tây Dương đi xem một cái. mấy đứa anh trai muốn cắt cái đuôi nhỏ liền mượn tiên sinh đến doạ nạt nó. Tây Dũng không sợ nhưng đem những gì nghe được hơi chút khuếch đại một chút, về nhà khoe khoang với Cẩu Đản.

“Tiên sinh không tùy tiện đánh người đâu, đứa bé ngoan như Cẩu Đản tiên sinh sẽ rất quý.” Lý Đắc Mạch bị Cẩu Đản chọc cười. xe ngựa rẽ vào một cái ngõ nhỏ, đi qua mấy cái nhà rồi dừng lại trước một cái nhà gạch xanh ngói xám, cửa sân nửa mở nửa khép, có hai bậc thang.

“Đến đây đi Cẩu Đản, chúng ta đã đến nhà.” Lý Đắc Mạch nhảy xuống xe mở cửa, đưa tay ôm Cẩu Đản xuống, sau đó một tay nhận bé con một tay nâng bà nội, Cẩu Đản bên cạnh cũng đưa tay đỡ bà nội theo.

“Đây là nhà của chúng ta ở trong thành đấy à?” Bà nội cẩn thận đánh giá: một cái sân chỉnh chỉnh tề tề, không lớn bằng nhà trong thôn, cũng không khác nhà bên cạnh, trong sân thực im lặng, loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

“chắc là cậu chủ đang dạy Tiểu Dũng học bài.” Lý Đắc Mạch mở cả hai cánh cửa, trở lại dẫn ngựa. Mỗi lần lấy trứng, hắn đều trở về giờ này. Cậu chủ có đôi khi lười, mở cửa trước để hắn về không cần kêu cửa.

“Bà ơi, đây là nhà mình ạ?” Cẩu Đản ngó vào cửa chính nhìn vào trong, không dám vào.

“Đi thôi con, đây là nhà mình đó. mau đi gọi các anh cháu đi. anh cả cháu mà biết Cẩu Đản đến thì cao hứng lắm.” Bà nội dỗ Cẩu Đản.

“Dạ, con nghe được tiếng anh cả. anh cả! Tiểu Dũng!” Cẩu Đản hô lớn, thấy người bên trong không đi ra, bước cái chân ngắn vào cửa chính, lại kêu một tiếng.

Thế này thì Tây Viễn Tây Dũng cũng nghe được, nhưng không thể tin, vội từ trong phòng chạy ra, vừa thấy liền tung tăng chạy tới.

“Bà ơi, Cẩu Đản!” Tây Viễn vui lắm, chạy tới, hai tay luồn dưới nách Cẩu Đản, giơ Cẩu Đản lên vòng tại chỗ hai vòng.

“Anh cả, anh cả, Tiểu Dũng.” Cẩu Đản nhếch miệng cười khanh khách, đưa tay ôm cổ anh cả. Tây Dũng đã chạy tới, nắm góc áo bà nội kéo vào trong.

“Đó là cây tảo à?” Bà nội vừa đi vừa nhìn, nhà giữa ba gian, hai bên là sương phòng, sương phòng và nhà giữa đều có một cây tảo, giờ đã mọc ra lá mới.

“Đúng là cây tảo, chờ mùa thu chúng ta có thể đánh tảo. Sân sau còn có cây nho, ở bên cạnh cháu có thêm một bồn hoa lớn, chuẩn bị trồng thêm vài thứ. bà muốn trồng gì, sáng mai cháu đi mua hạt giống.” Tây Viễn biết bà nội quen cuộc sống trong thôn rồi, vội nói mấy chuyện làm bà cảm thấy hứng thú.

“Hay là cứ trồng cái gì cháu thích ấy, bà có mang theo hạt giống rau từ trong nhà, trồng bên tường viện là được.” Bà nội trên đường nghe Lý Đắc Mạch nói, Tây Viễn sửa bồn hoa là muốn thử gieo trồng thảo dược, bà đâu thể làm phiền cháu đích tôn.

“Cũng đúng ạ. sân sau sân trước đủ bà trồng nhiều lắm.” Tây Viễn ôm Cẩu Đản, dẫn bà nội vào nhà. Lý Đắc Mạch ở lại sân bê từng giỏ trứng xuống.

giỏ đựng trứng là giỏ liễu do cậu cả bện, dù hơi phí tay nghề nhưng vẫn coi như thêm thu nhập cho nhà.

Buổi tối, bọn Tây Vi vừa về, trong nhà liền náo nhiệt hơn. Vệ Thành ôm Cẩu Đản xoay quanh, Tây Vi nhéo nhéo mặt bé con, bé con ghét bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn uốn éo, “Làm giận!” Khiến Tây Vi cười ha ha bị bà nội đập cho.

Vệ Thành quay mấy lần khiến Cẩu Đản chóng mặt. về sau Tây Viễn tức giận đá Vệ Thành hai cước, Vệ Thành cũng không để ý nhìn Cẩu Đản cười ha ha ha, ngồi cuối bàn ôm lấy Cẩu Đản, hai cái cánh tay dùng sức bế Cẩu Đản lên cao khiến bà nội sợ tới mức kêu: “Thành Tử, cẩn thận không ngã em.”

Cẩu Đản không sợ mà rất hưng phấn, nhếch miệng cười vui vẻ, kêu anh hai tiếp tục.

Tây Dũng ở cạnh nhìn mà thèm, đòi Tây Dương bế mình. lực tay Tây Dương không lớn như Vệ Thành, Tây Dũng lại nặng hơn Cẩu Đản, làm sao nâng nó được khiến Tây Dũng dậm chân gào khóc đến điếc tai.

Vệ Thành vừa thấy liền buông Cẩu Đản, ôm lấy Tây Dũng nâng lên cái, sau đó lại nâng Cẩu Đản, dỗ hai đứa bé vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cười đến đỏ bừng.

“Để xem đến tối tay đau, cũng đừng mong ta xoa bóp cho.” Tây Viễn nghiến răng nghiến lợi mắng Vệ Thành. Vệ Thành ôm Cẩu Đản, ha ha cười đẩy sang cho Tây Viễn, để Cẩu Đản cho hắn trông. Tây Viễn nhịn không được cũng cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.