Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 2 - Chương 93: Gây rắc rối



Tây Ký mở rộng, việc làm ăn cũng không tệ lắm. trước kia đồ ăn chỉ bán tại Tụ Đức Lâu mà dân chúng bình thường ai lại đi quán rượu mắc như vậy. cho nên Tây Ký đi con đường bình dân vừa mở, tuy không làm gì to tác nhưng một thị trấn lớn vậy thì từ từ một truyền mười, mười truyền trăm tất sẽ có tiếng.

Tôn Diệp sau khi được Tây Viễn nói muốn tự mở hàng ăn liền đưa Trương Tài cho Tây Viễn, Tây Viễn sao cũng không chịu cầm thân khế c Trương Tài. đây là gia nô c Tôn gia, mình không thể nhận.

“Cầm đi. có một năm cha hắn ăn xin đến nơi đây thì bệnh chết, Trương Tài bán mình táng phụ, ta nhìn đáng thương nên thu nhận hắn làm tiểu nhị Tụ Đức Lâu.” Tôn Diệp là ai chứ? chút tâm tư này c Tây Viễn không thể gạt được mắt hắn, bèn giải thích cho Tây Viễn lai lịch c Trương Tài.

“được rồi. vậy ta đây sẽ nhận.” Tây Viễn thấy tiếp tục từ chối thì không hay. Sau đó để Trương Tài thu dọn đồ đạc đi cùng mình. Trương Tài khóc với Tôn Diệp một trận, quay sang lại hì hì cười với Tây Viễn.

Hắn cảm kích ân tương trợ lúc trước c ông chủ Tôn, nhưng cũng cho rằng đi theo chủ nhà thiện tâm như nhà họ Tây sẽ rất tốt, một đường rối rắm cùng Tây Viễn về nhà.

Tây Viễn không trì hoãn, hôm sau dẫn Trương Tài đi nha môn bỏ nô tịch.

Trương Tài kéo tay áo Tây Viễn không đồng ý, hỏi Tây Viễn có phải không cần mình, khóc lóc đủ kiểu làm Tây Viễn không có cách nào, đành cùng Trương Tài ký khế ước chung thân. còn nói nếu Trương Tài làm trên ba mươi năm, sau khi đã già, nhà họ Tây sẽ cho đủ tiền để sống, nếu không muốn đi thì có thể tìm người nuôi hắn lúc tuổi già. Trương Tài nín khóc mỉm cười cầm khế ước và hộ tịch mới, miệng căng đến mang tai.

“Mấy tuổi rồi sao còn như con nít?” Trương Tài so với hắn còn lớn hơn, đã sắp mười tám tuổi.

“Cậu chủ, người ta cao hứng còn không được sao?” Trương Tài he he cười. năm đó bởi vì quê nhà gặp tai hoạ, người một nhà chạy nạn đến cậy nhờ thân thích, kết quả không tìm được thân thích, cha mẹ lần lượt qua đời.

Trương Tài đã chịu đủ loại đau khổ phiêu bạc không chỗ nương tựa, cảm thấy tốt nhất chính là dựa vào chủ nhà sống, mặc dù đám nô tài cũng sẽ có đấu đá, nhưng vẫn dễ chịu hơn lưu lạc đầu đường, bụng ăn không no.

Tây Viễn hiểu được suy nghĩ của Trương Tài. tại thế đạo này, bình dân tự do nếu không có việc làm, cuộc sống cũng không dễ chịu, như Lý Đắc Mạch thiếu chút nữa gia tán nhân vong. Mà nô bộc nếu gặp được chủ nhà tốt, có chỗ dựa thì cuộc sống lại có bảo đảm.

Trương Tài giúp Tây Viễn xử lý Tây Ký. hắn chính là chiêu bài sống, ai đến Tụ Đức Lâu đều biết Trương Tài, có hắn thì không ai hoài nghi đồ ăn Tây Ký bán có ngon như ở Tụ Đức Lâu không. Hơn nữa Trương Tài ở Tụ Đức Lâu nhiều năm nên đã gặp qua muôn hình muôn vẻ người, biết giải quyết, biết mời chào khách hàng, gặp ai nói gì thật sự là lô hỏa thuần thanh.

Vốn Tây Viễn còn lo nhà họ không có nhân mạch, sợ có người tới quấy rối. Kết quả vừa khai trương thị thừa quản chợ đến Tây Ký tản bộ một vòng, Trương Tài rất có nhãn lực bao hết một bàn đồ ăn làm thị thừa rất hài lòng.

Hiện giờ hay qua ‘mua’ chút đồ, Trương Tài mỗi lần đều lanh lẹ nhét tiền thị thừa đưa vào bên dưới, thị thừa giả bộ không thấy mang rổ mà đi, hiểu rõ lẫn nhau.

Trương Tài vốn nghĩ làm vậy cần giải thích với chủ nhà, dù sao hắn chưa được cho phép đã tự lấy đồ tặng người. Thế mà Tây Viễn chẳng những không nói còn thưởng cho, bảo Trương Tài xem trọng khách nhân lui tới, đối tượng đặc thù nhất định đối đãi đặc thù, Trương Tài vui hết sẩy.

Có Trương Tài, việc làm ăn c Tây Ký không bị quấy rối. cũng không phải là không có người động tâm, nhưng quan sát vài ngày lại phát hiện mấy vị quản sự trong huyện thành thường xuyên ra vào Tây Ký, không biết bọn họ và Tây Ký có gì sâu xa, bởi vậy thật đúng là không ai dám đến gây chuyện.

Được rồi, đưa đi không nhiều đồ để bảo vệ Tây Ký bình an coi như bõ, Tây Viễn tự an ủi mình rằng đây là hiện thực, không có cách nào.

Bình thường Tây Ký do Trương Tài xử lý, Tây Viễn và Lý Đắc Mạch thay phiên qua hỗ trợ. cuối tuần là phiên chợ lớn của Thành Ngạn Tuy, mười dặm tám hương đều đến, người tương đối nhiều, Tây Viễn kêu đám Trình Nam tới giúp sức, tiền công tính theo ngày.

mấy đứa Trình Nam rất tích cực, tích cực cả tháng cũng không về nhà một lần. bởi vì chúng rất hâm mộ ngựa của Vệ Thành Tây Vi, đều xoa tay muốn để tiền mua một con.

Vì chuyện này Trình Nam còn to gan cùng cha tranh cãi, nói người lớn cho tiền còn không bằng làm thêm hai năm có thể mua ngựa. làm Trình Nghĩa giận đến nỗi xử lý thằng con trai một trận, nhưng cũng đồng ý với Trình Nam là chờ trong nhà dư tiền sẽ mua cho hắn một con ngựa con.

Trình Nam khởi nghĩa thành công, ba đứa Trụ Tử cũng lần lượt nổi dậy, làm đám người lớn thỏa hiệp ở các mức độ khác nhau.

Mấy đứa trẻ làm ầm ĩ cũng hiểu được tình cảnh trong nhà. người lớn đang muốn xây nhà gạch, mua ngựa nhất định xếp sau. cho nên, Tây Viễn cho cơ hội kiếm tiền, chúng rất rất quý trọng, quý trọng đến nỗi ngày nghỉ cũng không về nhà.

Trình Nghĩa tuy là nghiêm phụ, nhưng Trình Nam gần một tháng không về, nhịn không được đi nhờ xe ngựa nhà họ Tây vào thành xem.

Nhà họ Tây mở hàng ăn cũng không rêu rao trong thôn, người biết rất ít, có điều Trình Nghĩa chính là một trong số rất ít đó. Tây Viễn để hắn ở Tây Ký đợi một lát, cuối tuần nên cửa hàng mãi không hết khách khiến Trình Nghĩa thấy cũng nổi lên lòng hăng hái.

trở về cùng Tây Viễn là chú hai, mọi người cùng nhau thương lượng chuyện xưởng trái cây. Vốn nói chuyện sục sôi ngất trời, nhưng bởi vì một vấn đề mà mọi người lại tạm thời dừng lại. Xưởng bây giờ là tiểu đả tiểu nháo, mấy người lớn là được. nhưng sang năm nhóm cây ăn quả đầu tiên kết quả, khi đó liền không đơn giản có vậy. mấy người họ không phải Lý chính, phát động người trong thôn cùng nhau mở xưởng danh bất chính ngôn bất thuận.

Nghĩ đến đây tất cả mọi người buồn bực. ” chú Trình, nếu chú có thể làm Lý chính thì tốt rồi, cả thôn đi theo chú, sau này cuộc sống nhất định sẽ càng tốt.” Tây Viễn không khỏi cảm thán.

“Lý chính tuổi còn lớn.” chú hai không nói rõ, năm nay xây tường vây khép lại, sang năm sửa kênh nước, dù có người nói xấu thì uy vọng Trình Nghĩa trong thôn càng ngày càng ngày tăng. nếu lão Lý chính về vườn, vị trí này rất có thể là Trình Nghĩa.

” Chuyện Lý chính ta cũng không ham, chỉ muốn cuộc sống của chúng ta tốt lên.” Trình Nghĩa uống một ngụm nước trà, là trà lài Tây Viễn hướng dẫn Cẩu Đản làm, uống thanh lương giải nhiệt.

“Đến lúc đó nói sau, dù sao đồ trong thôn đều có thể đưa đến Tây Ký bán hộ.” Tây Viễn cho Trình Nghĩa một liều thuốc an thần.

“Chuyện nhà xưởng, Tiểu Viễn giúp mọi người ngẫm lại làm thế nào cho thích hợp nhé.” Trình Nghĩa lúc gần đi còn dặn dò Tây Viễn, Tây Viễn gật gật đầu. nếu Lý chính không cho, cũng có chút khó làm.

sau khi Trình Nghĩa đến đây một hồi, Tây Viễn cưỡng chế mấy đứa trẻ ít nhất một tháng về nhà một lần.

Có điều, trong mấy đứa không có Thu Dương.

Thu Dương lúc đầu có qua hai lần. có một lần, một tay ăn chơi tới cửa hàng mua đồ lại thấy Thu Dương đang ghé vào trên quầy, dây dưa nói chuyện với Thu Dương cả buổi. về sau kẻ kia không biết thần kinh có vấn đề gì, kêu gia nô mua sạch mấy thứ Thu Dương phụ trách bán khiến Thu Dương không hiểu ra sao cả.

sau khi Tây Viễn nghe thì không để Thu Dương tới cửa hàng, còn dặn bọn Trương Tài nếu người kia tới hỏi thì nói Thu Dương là thuê tới, không biết vì sao bỏ việc, cũng không biết nhà hắn ở đâu.

Tay ăn chơi đến đây vài lần không gặp được Thu Dương, lại bị thị thừa tống đi, về sau mới ổn định.

Thu Dương không thể tới cửa hàng hỗ trợ nên rất mất mát. Hắn đi theo Diệp tiên sinh hơn hai tháng, Diệp tiên sinh thích tính cách c Thu Dương, cũng biết Thu Dương khó khăn nên miễn giảm một nửa học phí, nhưng yêu cầu Thu Dương cùng Tây Viễn giúp hắn thu thập tư liệu.

Tây Viễn cao hứng thay cho Thu Dương, biết là Diệp tiên sinh đang chiếu cố. đây đối với Thu Dương mà nói là một cơ hội tốt. kiếp trước Tây Viễn hỗ trợ đạo sư, nếu có thể có mặt trong hạng mục c đạo sư sẽ là vốn phát triển về sau.

Lấy thanh danh và lý lịch c Diệp tiên sinh, bộ sách hắn biên soạn chỉ cần hơi đề cập cũng là chuyện tốt vô cùng.

Hiện giờ trên bàn Tây Viễn đặt đống sách Diệp tiên sinh viết trước kia. Tây Viễn cứ rảnh là đọc, càng phát ra khí chất học thức.

Tây Ký dùng giấy dầu bao đồ ăn, vốn có thể đặt cửa hàng giấy làm theo yêu cầu. có điều Tây Viễn nghĩ lại, trực tiếp mua tấm lớn rồi để Thu Dương cắt thành lớn nhỏ thích hợp. như vậy thì Thu Dương không phải không làm được gì, mà lại biết đến bí mật chỉ có hắn và Tây Viễn biết.

Nhìn Thu Dương lẳng lặng bận việc dưới ánh mặt trời, thật là dịu dàng như ngọc, miệng cười như hoa, Tây Viễn vẫn không khỏi thở dài.

Mấy ngày trước, Tây Viễn đang ở nhà dạy Tiểu Dũng Cẩu Đản học, Tây Dương và Trình Nam chạy về nói tiên sinh gọi hắn tới học đường ngay.

Tây Viễn vừa nghe lập tức đi tìm Diệp tiên sinh. Tới thư phòng đã thấy Vệ Thành và Tây Vi bị phạt đứng.

“Tiên sinh, hai đứa nó lại gây chuyện gì rồi?” Tây Viễn chỉ nghĩ là học không tốt hoặc nghịch ngợm trong lúc giảng bài.

“Tự hỏi hai đứa nó đi.” Tiên sinh bất đắc dĩ liếc mắt một cái, xoay người tới học đường.

“Sao lại thế này?” Tây Viễn sửng sốt. nếu là việc nhỏ, tiên sinh sẽ không có thái độ này.

“Anh!” Vệ Thành ngẩng đầu nhìn anh trai một cái, lại cúi xuống.

“Anh ơi, chuyện này thật sự không thể trách anh hai. vốn đã hẹn đánh thắng đánh thua đều không được nói cho người lớn…” Tây Vi còn có chút khó chịu, giải thích.

“Đem người đánh hỏng à?” Tây Viễn hỏi.

“Anh ơi, em xuống tay có nặng nhẹ, chú Trình đã dạy bọn em đánh thế nào đau nhưng không nhìn ra được.” Vệ Thành mắt chớp chớp giải thích với anh trai, nó biết mình lần này đã gây họa.

“Người nhà nó tìm đến tiên sinh?” Tây Viễn đoán tình huống.

“Dạ, nói bọn em đánh bạn cùng trường, phẩm hạnh không tốt, còn nói muốn đi nha môn tố cáo bọn em vô cớ đánh người.” Tây Vi kể lại.

“Sao không tới nhà chúng ta lại chạy đến chỗ tiên sinh?” Hỏi xong, Tây Viễn nghĩ nhà mình vừa tới, nhà đó phỏng chừng không biết bọn họ ở đâu cho nên mới đến trường, vừa phá hủy ấn tượng c tiên sinh với lũ trẻ, nhất cử lưỡng tiện.

“Là ai thế” Nói cả buổi còn không biết đối tượng là ai.

“Trương Hoa.” Tây Vi do dự một chút vẫn nói ra.

“Vì sao đánh? Chắc không phải vì mấy đứa không vừa mắt người ta đấy chứ?” vừa hỏi, hai đứa con trai lại bất kể sao cũng không chịu nói, bọn nó không muốn lừa dối anh trai nhưng cũng không muốn nói ra chân tướng.

“Anh ơi, là nó thiếu đánh.” Tây Vi nghẹn khó chịu.

“Đi thôi, hôm nay không trở lại học đường nữa, về nhà với anh.” Tây Viễn thấy hỏi không ra thì không hỏi nữa.

“Anh ơi, chuyện này làm sao bây giờ? cứ như vậy?” Vệ Thành chần chờ hỏi, trong lòng có chút bận tâm.

“Xem tình huống rồi nói sau. nhà Trương Hoa làm gì?” Tây Viễn dẫn hai đứa con trai đi. học đường truyền đến tiếng Diệp tiên sinh giảng bài, không biết lão tiên sinh dùng cách gì dỗ người Trương gia đi, lại không thấy bọn họ chờ ở học đường, cũng không tìm nhà mình.

“Cửa hàng vải Trương Ký là nhà nó.” Tây Vi miệng mau trả lời.

“À.” Vừa nói như thế, trong lòng Tây Viễn đã biết, cửa hàng vải Trương Ký đã đi qua, quy mô tầng trung.

Về đến nhà, Tây Viễn thấy còn một chốc mới tới trưa, để hai đứa con trai ở lại nhà còn mình tới Tụ Đức Lâu một chuyến. đối phương nếu làm khó dễ thì hắn thật đúng là chưa biết làm sao, cho nên muốn tìm Tôn Diệp thương lượng.

Tôn Diệp ở Ngạn Tuy xem như có miếng có tiếng, nhưng mà Tây Viễn cảm thấy mình thiếu nhân tình Tôn Diệp hơi nhiều quá.

Hắn tới không khéo, Tôn Diệp không có ở đó. Tôn Diệp hiện giờ không ở Ngạn Tuy mà ở chi nhánh Tụ Đức Lâu mới mở, nghe nói kinh doanh vô cùng tốt. Tây Viễn từ hoa hồng Tôn Diệp cho có thể nhìn ra.

Năm nay Tôn Diệp tính toán tiếp tục mở thêm một chi nhánh, Tây Viễn lúc ấy còn đùa hỏi hắn có phải muốn mở một đường đến kinh thành hay không. cơ mà xem vẻ mặt Tôn Diệp, thật là có khả năng này.

Nghe nói Tôn Diệp đi vắng, Tây Viễn có chút thất vọng, nhưng vừa muốn đi lại vừa lúc được chưởng quầy Tụ Đức Lâu tới chào hỏi Tây Viễn, hỏi Tây Viễn có chuyện gì.

Tây Viễn tâm vừa động, Tụ Đức Lâu mỗi ngày người đến đều là nhân vật phi phú tức quý Thành Ngạn Tuy, chưởng quầy kiến thức rộng rãi, có khi có thể giúp.

Tây Viễn cũng không giấu diếm nói ra. kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là hai đứa con trai đánh nhau. Nếu là phụ huynh văn minh thì căn bản sẽ không kiên trì theo đuổi, chắc đối phương cho là bọn họ từ thôn tới, dễ bắt nạt, mới không băn khoăn.

“Trương Ký? không sao, ta biết hắn. nếu cần, ta có thể đi cùng.” Lý chưởng quỹ thế mà thống khoái lắm. hắn biết ông chủ và thiếu niên này quan hệ không nhỏ, làm đến vị trí chưởng quầy này chính là bằng cái tâm Thất Khiếu Linh Lung, có cơ hội nịnh bợ ông chủ, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“E là phải làm phiền Lý chưởng quỹ theo ta đi một chuyến.” Tây Viễn không khách khí, nhìn chưởng quầy như thế thì chắc Trương gia không quá hiển hách, nên mới không chút do dự mà đồng ý.

lúc ăn cơm trưa, Tây Viễn gọi Tây Dương vào chỗ không người. trong mấy đứa nhà này thì Tây Dương tương đối hiền, Tây Vi Vệ Thành không chịu nói, Tây Viễn cảm thấy từ Tây Dương có thể hỏi ra. mấy anh em đều ở học đường, không thể một chút cũng không biết.

“Anh cả, ” Tây Dương ban đầu cấm họng không nói, về sau thấy Tây Viễn nhìn mình như nhìn thấu trong lòng khiến đầu cũng đổ mồ hôi, cuối cùng không gắng được cao áp c Tây Viễn mà nói.

“Anh cả, Trương Hoa đặc biệt đáng ghét. anh Thu Dương mới vừa tới học đường, hắn sán lại, nhéo tóc sờ mặt, nói anh Thu Dương cười lên có hai má lúm đồng tiền rất đẹp. Bọn em nhìn thấy liền mách tiên sinh, đòi anh Thu Dương đổi qua chỗ bọn em. Trương Hoa ngày đó tan học, chặn anh Thu Dương không cho đi, nhất định nói muốn mời anh Thu Dương ăn cơm. anh Thu Dương không chịu, hắn sẽ không buông tay. về sau anh hai giận liền cùng anh năm xử lý hắn, bọn em mới cùng anh Thu Dương trở về. Ngày hôm sau, Trương Hoa không lên lớp.” Tây Dương kể xong, không yên nhìn anh cả.

“không sao, anh đã biết, em về đi.” Rồi, lại là lam nhan họa thủy.

Buổi chiều, Tây Viễn viết một bái thiếp, kêu Lý Đắc Mạch đưa tới Trương phủ.

hôm sau, để Lý Đắc Mạch đánh xe ngựa, Tây Viễn dẫn Vệ Thành và Tây Vi đến Tụ Đức Lâu đón Lý chưởng quỹ, cùng đến Trương gia.

Trương gia ngay cả người cũng không ra, đợi cả buổi mới có người hầu dẫn bọn họ tới một tiểu sảnh, không chỗ ngồi cũng không nước trà, xem ra là muốn ra oai phủ đầu.

Tây Viễn rất kiên nhẫn cũng không buồn bực, thần sắc không thay đổi ở đó chờ, Vệ Thành và Tây Vi không chịu nổi thấy anh trai bị vắng vẻ, trong lòng không thoải mái, “Anh ơi, đi thôi, đừng ở đây chịu đựng nữa.”

“Anh làm thế nào mấy đứa làm thế ấy, đừng lôi thôi dài dòng.” Tây Viễn nghiêm khắc liếc mắt một cái, hai đứa con trai nhất thời ủ rũ.

Đợi hai khắc chung, một trung niên béo từng bước đi đến, thần tình tức giận, mấy gia phó phía sau cũng sắc mặt khó coi.

Người trung niên rất khinh thường dùng ánh mắt quét mấy người nhà họ Tây, khi ánh mắt rơi xuống Lý chưởng quỹ thì đột nhiên sửng sốt, tiếp theo là không thể tin, sau đó nháy mắt đổi lại khuôn mặt tươi cười.

“Ai nha, đây không phải Lý chưởng quỹ sao, ngài làm sao tới đây. ta đây không từ xa tiếp đón, ngài ngàn vạn lần đừng trách. Mau, còn thất thần cái gì, nhanh đi bưng trà, tên nô tài vô dụng không hiểu đạo đãi khách này.”

Lý chưởng quỹ mỉm cười, không nói gì. hắn càng như vậy, trong lòng người trung niên càng không yên, vội dẫn bọn họ qua một gian sảnh khác.

Ngồi xuống thì Lý chưởng quỹ lễ nhượng Tây Viễn ngồi ghế trên. Tây Viễn không khách khí, hắn tìm Lý chưởng quỹ chính là muốn cáo mượn oai hùm. Người trung niên – Trương lão gia cũng chính là cha Trương Hoa, thấy thì lắp bắp kinh hãi, Vệ Thành và Tây Vi không ngồi, ngoan ngoãn đứng phía sau anh trai.

“Đây là bạn ông chủ Tôn chúng ta, ông chủ Tôn đi vắng, đặc biệt để ta bồi tây thiếu gia đến quý phủ bồi tội.” Lý chưởng quỹ đơn giản một câu giới thiệu thân phận Tây Viễn.

Hắn nói vậy Trương lão gia làm sao còn dám làm khó,. có Lý chưởng quỹ trấn thủ, Tây Viễn theo lễ tiết để hai đứa trẻ nhận lỗi, bồi thường tiền thuốc men, cũng dẫn Vệ Thành và Tây Vi tự mình thăm hỏi Trương Hoa một chút.

Sự tình đến đó xem như giải quyết, khi đi ra Trương lão gia đưa đến tận ngoài cửa lớn, nhìn đi xe ngựa đi xa gõ đầu mình, vốn tưởng là một nhà ngu dân ở nông thôn, không ngờ thế mà cùng ông chủ Tôn Tụ Đức Lâu có sâu xa, thật là nhìn sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.