Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 24: 24: Linh Nhạc Ở Đâu





“Là ngươi!”
Âm thanh từ hai phía đồng loạt vang lên.

Đặng Viêm nghi hoặc nhìn hai người.
“Các ngươi quen biết tên béo kia?”
Linh Nhạc gật đầu, sau lại không tiếng động cùng An Sinh đối mắt với tên béo.

Tên béo nhìn đến Linh Nhạc và An Sinh.
Lâu nay hắn đã nghĩ bọn chúng đã chết trong rừng, giờ nhìn lại cuộc sống còn tốt hơn đi.

Nói đoạn lại hơi cúi đầu, nhỏ giọng hướng vị cao quý bên cạnh hắn giải thích.
“Hai kẻ đứng ở kia là thần có quen biết, bọn chúng rất ngỗ nghịch thường không xem người khác vào mắt.”
Tên Thánh Tử hiện lên vẻ mặt không mấy quan tâm, dù sao trong mắt hắn đám trẻ con trước mặt chỉ là trẻ con mà thôi, hắn không cần tốn sức lưu ý làm gì.

Chỉ là đứa nhóc tóc đỏ kia liệu có phải...
Lúc này Đặng Viêm cũng phá vỡ sự im lặng.
“Không biết vị Thánh tử cao quý đến đây có chuyện gì?”
Tên béo cho rằng Đặng Viêm không sợ trời không sợ đất, gan to dám đối mặt với Thánh tử.
“Ngươi còn biết đây là Thánh Tử? Đã vậy còn không mau nhường chỗ.” Dứt lời, đám thuộc hạ theo sau cũng đã tiến lên có ý định lôi đám An Sinh ra ngoài.
Chỉ là chưa kịp tới nơi một cơn mưa tiễn đã bay xuống làm bọn chúng phải thối lui về sau ngay lập tức.

Tên béo bị hoảng liền la lớn, sau lại nhanh chân chạy ra phía sau Thánh tử cầu cứu.
Nhìn kẻ trốn sau lưng mình, Hà tỏ vẻ chán ghét.
“Ngươi nên nhớ, ngươi là Hồn Vệ của ta.”
Tên béo bị câu này làm cho tức giận.

Hắn vốn nghĩ rằng đến thành trung tâm, lấy được chức Hồn vệ thì sẽ có cuộc sống như ý muốn.

Nhưng Hồn vệ trong Thánh Điện địa vị lại cực thấp.

Ở nhà hắn là thiếu gia được cưng chiều, vì sao đến đây lại phải hầu hạ kẻ khác?
Sau cùng vẫn là không dám làm gì, tên béo chỉ đành cắn răng dùng mấy chiêu thức mèo gà mà chật vật tránh né mũi tên bay đến.
Kẻ gọi Thánh Tử kia từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn thiếu niên cầm cung.

Hắn ngầm đánh giá Đặng Viêm, nhìn qua chỉ mới mười tuổi, mái tóc cùng đôi mắt đỏ rực hẳn là người nhà họ Đặng.

Nghĩ nghĩ hắn liền tiến đến hòa giải.
“Dừng tay! Là hiểu lầm.”
Đặng Viêm nghe vậy như có như không cười trầm ngâm một tiếng.

“Hiểu lầm?”
Linh Nhạc nhân lúc này cũng nói.

“Hiểu lầm là đến cướp chỗ cùng có ý định đánh người?”
Hà liếc đến kẻ vừa nói.

Bé gái mới khoảng chừng năm tuổi, vậy mà trên nét mặt có chút ngây ngô kia lại hiện lên nét trào phúng.
Nể tình cần lôi kéo mối quan hệ, hắn cũng không thèm quan tâm ngược lại nhìn về phía Đặng Viêm.
“Là bọn ta có mắt như mù, Đặng thiếu chủ có thể nể tình cùng Thánh Điện có quen biết bỏ qua cho chúng ta lần này.

Lần sau lại cùng ngồi một bữa, xem như là ta tạ lỗi?”
Hà hơi cúi đầu bày tỏ thành ý.


Hắn chịu xuống nước cũng là vì đã xác nhận chính xác người trước mắt là ai.

Đám thuộc hạ phía sau thấy chủ nhân tạ lỗi cũng không ngu dốt mà làm theo.

Chỉ riêng tên béo một mặt căm tức hơi liếc đến An Sinh cùng Linh Nhạc, thầm mắng trong lòng một câu.
Đặng Viêm thấy thái độ của kẻ trước mắt, mặc dù ghét bỏ vẫn phải làm mặt ngoài như bình thường mà đáp.

“Thánh tử đã nói vậy, ta nào dám không nhận.”
Nghe vậy, Hà giả như áy náy nói hai ba lời khách khí sau đó mới quay người mà đi.
Lão chủ quán từ đầu đến cuối sợ bị vạ lây liền chọn một góc khuất bên ngoài mà đứng.

Thấy vị Thánh tử nào đó ra ngoài mới thở phào nhanh chân chạy theo đi xuống.
Cứ như vậy, cuộc hội ngộ lại người quen của An Sinh cùng Linh Nhạc liền kết thúc.
An Sinh luôn trong trạng thái giảm độ tồn tại đến thấp nhất, lúc này mới lên tiếng.
“Hẳn tên béo sẽ không bỏ qua đâu.” Đặng Viêm vừa thu cung về chưa hiểu gì đã nghe Linh Nhạc nói tiếp.
“Không sao, nếu có cơ hội chúng ta liền diệt trừ hắn.”
An Sinh gật đầu đồng ý.

“Dù sao đã gặp mặt, một là hắn chết, hai là chúng ta.

Cứ cho là hắn không có năng lực thì lão cha hắn cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Còn nói, trước đó con trai hắn cũng bị chiết phiến đánh tới mất nửa cái mạng.

Lần này sẽ không dễ vậy đâu.”
Đặng Viêm nhìn hai người mới hắng giọng gây chú ý.

“Này, vậy rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy?”
An Sinh bình tĩnh uống nước, Linh Nhạc thấy vậy cũng lên tiếng giải thích sơ qua.
“Cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, nhưng lần này không đánh không được.

Tên đó trước kia hay bây giờ đều có ý định giết bọn ta.”
Cô thở dài lại nói như chuyện đương nhiên.

“Nếu hắn không động, bọn ta nhắm mắt cho qua nhưng nếu hắn không yên phận thì chúng ta cũng phải tiếp thôi.

Cha hắn cũng từng có ý định giết bọn ta mà.”
Đặng Viêm nghiêm mặt khó hiểu.

“Chỉ vì các ngươi đánh con ông ta bán sống bán chết?”
Linh Nhạc gật đầu, sau đó liền nghe đến một tràng cười to.

Được lúc không thấy ai phản ứng lại, Đặng Viêm mới chỉ thấy hắn đùa quá bèn nói.

“Các ngươi chắc chắn sẽ không sao, đã có ta ở đây.”
Linh Nhạc nhìn An Sinh sau đó thì lại sáu mắt nhìn nhau.

An Sinh lắc đầu.

“Là chuyện của bọn ta, bọn ta tự giải quyết.

Không liên lụy ngươi được.”
Đặng viêm lại đến gần vỗ bả vai An Sinh hai cái, tay đập ngực chắc chắn nói.


“Huynh đệ tốt, ta hiểu tấm lòng của ngươi.

Nhưng suy cho cùng, đã là huynh đệ với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
An Sinh nhìn Đặng Viêm hào phóng nói cũng không có ngăn cản hắn.

Thở dài mặc người nói không ngừng.
Ba người ở lại không lâu lắm cũng rời tửu lâu mà về Đặng phủ.

Chỉ là chân trước vừa ra, kế đến liền bị một cuộc tập kích đột ngột đánh đến sau đó liền lạc nhau.
Tại một con hẻm nhỏ, nơi đầy mùi hôi thối, tối tăm và lạnh lẽo.

Linh Nhạc im lặng nhìn đám người trước mắt.
Một thân hình cao lớn với trang phục trắng toát bước ra.

Hiển nhiên người đến là tên Thánh Tử vừa gặp.

Vậy mà là một tên lòng dạ nham hiểm, nhìn như chuyện vừa rồi cũng không đến mức hắn tìm cô diệt khẩu đi? Lẽ nào… Là tên béo!
Hà nhìn Linh Nhạc từ trên xuống với ánh mắt lạnh ngắt như nhìn một món vật không hơn không kém.
“Ngươi hẳn biết tại sao lại bị vây khốn thế này đi.”
Linh Nhạc nở nụ cười thản nhiên nghiêng đầu nói.

“Ta không biết.”
Nhìn tiện chủng miệng còn hôi sữa vậy mà vẫn không biết trên dưới lên mặt với hắn, Hà tức giận liếc đến.

Nếu không phải trên người tên béo có thứ hắn muốn, một con chuột này cũng không đến lượt hắn ra mặt.
Linh Nhạc nhìn kẻ trước mắt.

Khuôn mặt thì đẹp mà cái nụ cười thì khiến người khác thấy ghê tởm.

Dường như mất kiên nhẫn, hắn nhìn đến Linh Nhạc gằn từng chữ.
“Không sao, đợi ngươi xuống mồ sẽ rõ.”
Nói xong mấy thân ảnh phía sau nhanh chóng lao đến phi ra chiêu thức mà đánh.

Linh Nhạc mặt trầm xuống nhanh nhẹn tránh đi những chỗ hiểm.
Đám người ra tay cũng đủ ác.

Chúng không đánh vào tay chân thì cũng là nhắm trúng cổ hay đầu, dường như là muốn phế cô thay vì là giết.
Nghĩ đến đây Linh Nhạc liền kéo khoảng cách ra xa.

Triệt Hồn Tiêu nghe lệnh, một khúc sáo vang lên.
Tiếng sáo cao vút lại khó nghe làm tâm thần người trúng phải mất ổn định.

Khó mà tự thân khống chế được.

Đám người đánh đến ít nhiều cũng là Sơ cấp Hồn Sư, giờ lại bị một đứa trẻ năm tuổi áp đảo không khỏi khiếp sợ, e ngại.
Cùng thời điểm đó, An Sinh giờ đây đã sắp không khống chế được cơn tức giận.

Đầu tiên là đám người tập kích Đặng Viêm, tiếp đến lại là hai người bọn hắn.

Đặng Viêm vì tránh bọn hắn cũng kéo đám áo đen đi xa.


Sự thật đây lại là cái bẫy nhằm cô lập cả ba người.
Linh Nhạc bị bùa dịch chuyển đánh đến, người giờ ở đâu hắn cũng không biết.

An Sinh trầm mặt nhìn đám người cản đường trước mắt.
Được lắm, đến vừa lúc.
Nói đoạn, Du Phiến theo ý niệm chủ nhân xé gió mà lao đến đám người.

Có kẻ vì đỡ nhát chém từ chiếc quạt lại bị nó xuyên qua Hồn cụ của chính mình, phá không chém đến cổ hắn.
Tiếc thay đến giây phút cuối đời, hắn vẫn là chết không nhắm mắt.

Những kẻ còn lại chứng kiến thấy dị tượng này hoảng sợ do dự không dám tiến lên.

Tên béo hoảng hốt không tin được vào mắt mình.
Đây lại là chuyện gì? Rõ ràng… rõ ràng cha hắn nói bọn chúng là phế vật.

Phế vật mà giết người như vậy sao? Càng nghĩ càng loạn, tên béo nhân lúc đám áo đen cản người mà chạy trốn.
An Sinh nhìn ra động thái của hắn.

Du Phiến một vòng du tẩu, tiếng gió vút qua.

Đám người xung quanh chưa kịp động cũng tự chính bản thân trải nghiệm khoảnh khắc đầu lìa khỏi thân thể.
Con hẻm dù ẩm mốc cũng chưa bao giờ ghê tởm như lúc này.

Khắp nơi đều là vết máu loang lổ, kẻ trước mắt lại như sát thần từ địa ngục bước ra.
Tên béo hiển nhiên đã sợ đến mất năng lực đi lại.

Hắn nhìn An Sinh tiến đến, tay chân đều run lên vì sợ hãi.

Hơi thở cũng vì thế trở nên gấp gáp, khó khăn.
Nhìn kẻ dưới mắt, An Sinh đưa tay bóp cổ hắn không thương tiếc.
“Linh Nhạc ở đâu?”
Tên béo dù lớn hơn An Sinh nhưng giờ phút này hoàn toàn không phản kháng được.

Hắn run sợ giãy giụa, lắp bắp nói không ra chữ.
“Ta… ta không biết.

Làm ơn… làm ơn để lại ta… một mạng.”
“Khụ, khụ… ta sẽ… sẽ nói cha không đụng đến các ngươi.”
An Sinh nghe vậy khinh bỉ cười một tiếng.

Đến như thế này còn uy hiếp lại hắn?
Đoạn lại một tiếng rắc vang lên, tên béo vốn còn hơi thở thoi thóp, cổ hắn giờ liền vẹo sang một bên.

Cho đến cuối cùng, mắt hắn vẫn trợn trắng như thực không tin điều gì đã xảy ra.

Một đoạn sáo cứ như vậy cất lên sau đó lại mất.

Đám áo đen đi theo cũng đã ngừng thở.

Lúc này, Hồn hải dần có chút trở nên đau đớn, hiển nhiên là do Linh Nhạc sử dụng quá độ chiêu thức kia.

Tình trạng cô hiện giờ không khác lúc đối mặt Vương Dã là bao.
Linh Nhạc cười khổ.

Cơ thể của bọn họ vẫn còn rất yếu, Hồn sư cũng đang ở cấp rất thấp.

Nếu quá tham lam mà tăng cấp thì cơ thể lại không theo kịp.
Đây cũng chính là lý do mà hai người luôn tu luyện theo cường độ tăng dần, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc có thể đảm bảo toàn thắng.
Hà cau mày thở phào bước ra khỏi kết giới.

Nếu không phải hắn nhanh tay, trúng chiêu thức vừa rồi, phân nửa hắn sẽ bị nội thương.


Lại nhìn đứa bé trước mặt, Hà chợt bật ra ý nghĩ ác độc.
Không phải tên đó rất thích làm mấy con rối sao? Nếu hắn đem về một vật phẩm tốt như vậy, có lẽ người kia sẽ đưa hắn ít đồ tốt?
Ý nghĩ vừa ra, Hà liền không chờ được phóng nhanh đến đấu trực diện với Linh Nhạc.
Linh Nhạc ngoài mặt tuy không biểu hiện gì đáng ngại nhưng cơ thể đã bắt đầu không theo ý muốn.

Cô miễn cưỡng căng mắt ra nhìn cả đám cầu ánh sáng mang theo sức nặng ngùn ngụt bay đến.
Nhanh nhẹn tránh nhé được, Linh Nhạc thầm than may mắn.

Nơi quả cầu đánh phải chúng đều bị bào mòn mà lồi lõm một khoảng khá sâu.

Bên trong thi thoảng còn thấy được mùi khét cùng tiếng tí tách vang lên.
Vào lần thứ hai đám cầu phi đến, Linh Nhạc cắn răng định đánh liều tấu một khúc sáo thì bất ngờ một luồng gió ùa đến.

Chúng mang theo luồng khí sức mạnh quen thuộc cuốn bay đám cầu về phía chủ nhân chúng.
Linh Nhạc được một cái đỡ tiến đến bên cạnh, giọng nói quen thuộc vang lên.

“Xin lỗi, tớ đến trễ.”
Cô thả nhẹ cơ thể, yên tâm đáp.

“Không sao.”
An Sinh thấy người bên cạnh mệt mỏi liền đưa cô ngồi dựa nghỉ ngơi ở một góc.

Bản thân lại phi đến đánh kẻ đối diện.
Hà vừa bị chính đòn tấn công của mình đánh đến, hắn chật vật tránh né nhưng không phải toàn bộ.

Nhìn một mảnh áo bị cháy xém bên cạnh, hắn ta nhìn kẻ đang phi tới căm ghét mắng chửi.
Dù Thánh Tử có thể chữa lành vết thương bằng năng lực ánh sáng, nhưng điều đó không có nghĩa việc vừa chiến đấu vừa chữa trị mà không cạn kiệt hồn lực.
Nếu không phải buộc tiêu hao một phần lớn hồn lực để chắn luồng sóng âm thanh kinh khủng kia thì hiện tại hắn cũng không chật vật như vậy.

Hiện giờ lại xuất hiện thêm một tên, đúng là một lũ bám dai không tha.
An Sinh một lần nữa cho Du Phiến bay đến.

Chiếc quạt xoay kéo theo tiếng gió rít khiến người khác cũng phải sởn da gà.

Hà nhìn đến chiếc quạt đang lại gần, hắn nhăn mặt nhìn đến xấu xí.

Sau lại cắn răng rút ra tấm bùa, ánh sáng chớp mắt người liền biến mất.
An Sinh ngược lại không vội, chỉ cần còn sống hắn liền có thể giết.
Thu Du Phiến lại sau đó nhìn người suy yếu bên cạnh, An Sinh quyết định cõng cô về phủ.
Hắn nói chậm rãi.

“Đám người này trước đó hẳn đã lập kế hoạch sẵn, Đặng Viêm cũng chưa có trở lại.”
Linh Nhạc đáp một tiếng mệt mỏi, cô dựa vào vai An Sinh mà thả lỏng.

Dường như nơi này khiến cô an tâm, hoặc có thể là sự tin tưởng tuyệt đối vào người trước mắt liền cơ thể không tự chủ được trở nên buồn ngủ.
“Vậy sao cậu biết tớ ở đây?”
“Trực giác.”
Linh Nhạc nghe câu trả lời của An Sinh liền bật cười.

An Sinh thấy vậy, khuôn mặt cũng thoáng giãn ra.
“Tên béo chết rồi.” Linh Nhạc nghe vậy, ậm ừ một tiếng nhỏ nhẹ.

Thấy người mãi không đáp lại, hắn gọi cô.

“Linh Nhạc?”
Tiếng thở đều đặn phía sau lưng, An Sinh hơi nhẹ cười.

Hắn không nói gì nữa mà tiếp tục cõng người về phủ.
Nếu có người nhìn được cảnh này, hẳn sẽ không nghĩ đến đứa trẻ vốn không chút cảm xúc gì mà giết người kia cùng đứa trẻ tựa ngoan ngoãn trước mặt này lại là một..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.