An Sinh đi được nửa đoạn cũng gặp lại Đặng Viêm.
Thấy người phi thân đến, An Sinh cũng dừng lại không đi tiếp.
Đặng Viêm trước định hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng câu đến miệng lại chuyển thành hỏi Linh Nhạc.
An Sinh giản lược kể lại tình hình lúc đó, Đặng Viêm nghe xong liền tức giận nói.
“Bọn khốn nạn, hóa ra chúng cố tình tách chúng ta ra.”
Sau lại có vẻ tự trách.
“Xin lỗi, là ta hấp tấp nếu không cũng không đến mức để Linh Nhạc phải thành ra thế này.”
“Không phải lỗi của ngươi, chuyện lúc đó xảy ra quá đột ngột.
Hiện tại Linh Nhạc không sao rồi, yên tâm đi.”
Đặng Viêm nghe vậy lại nhìn sang Linh Nhạc, thấy người thực sự ổn sau cũng không xoắn xuýt nhiều.
Hắn đưa tay cố ý muốn đỡ Linh Nhạc thay An Sinh nhưng cậu từ chối.
Đặng Viêm cũng không miễn cưỡng.
Ba người cứ vậy yên bình về đến phủ.
Đến nơi, Đặng Viêm lấy ra một lọ dược rồi hướng An Sinh tung tới.
An Sinh nhanh nhẹn bắt được liền cảm ơn một tiếng.
Đặng Viêm vẫy vẫy tay sau đó cũng phi thân bay đi.
An Sinh đỡ Linh Nhạc lên giường sau liền cho cô uống thuốc.
Dược này của Đặng Viêm cũng là loại cao cấp.
Hắn đưa cho Linh Nhạc một viên để uống không lâu sau thì sắc mặt cô cũng giãn ra, khí sắc cũng hồng hào hơn.
Sau lại xử lý sạch sẽ vết thương ngoài da cho Linh Nhạc và mớ hỗn độn trong phòng, An Sinh mới xem xét lại thân thể của mình.
Vốn bản thân hắn cũng không bị thương gì cả, lại nói đến chuyện của tên béo.
Tay hắn hiện giờ vẫn còn run, mặc dù biết chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt.
Linh Nhạc cùng hắn nếu muốn sống ở đây thì cũng phải hòa hợp với nguyên tắc ở thế giới này.
Đây là lần đầu tiên hắn giết một người bằng chính tay của mình.
Tuy khó chịu cũng cảm thấy buồn nôn nhưng hắn cố kiềm chế lại.
An Sinh nhìn người nằm trên giường, một lần nữa định thần.
Hắn cần phải trở nên mạnh hơn, không được phép để chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa.
Nói xong cũng ngồi tại chỗ tiến vào tu luyện.
Dược hiệu có tác dụng rất nhanh, cơ thể Linh Nhạc cũng đã được hồi lại hơn nửa.
Lúc cô tỉnh dậy liền thấy An Sinh đang ngồi ngay dưới nền nhà để tu luyện.
Thấy vậy, Linh Nhạc liền yên tĩnh lại.
Như cảm ứng được sự thay đổi cô cũng thử đi vào Hồn Hải.
Nơi này tựa hồ lại sáng hơn, Hồn khí dao động mãnh liệt có dấu hiệu tăng cấp.
Hồn Hải ban đầu là một mảnh tĩnh lặng giờ đây được Hồn lực mạnh mẽ bao quanh.
Nơi đây như là gần nhất với cốt lõi của linh hồn, nó cũng biểu tượng cho linh hồn của mỗi người.
Cái Linh Nhạc thấy trước mắt là một vùng trời rộng, viên ngọc tròn lơ lửng tại trung tâm nơi này gọi là Hồn Cầu, Hồn lực đều tập trung hết về đây.
Lúc này Hồn Cầu dao động mạnh, đứng gần có thể thấy được hồn lực dày đặc như sương mù bao quanh.
Mất một lúc sau, dao động mới dần dần dừng lại rồi hiện lại thêm vài quả cầu nhỏ hơn xung quanh.
Một cảnh này nhìn như các ngôi sao ngoài vũ trụ vậy.
Cảnh đẹp hấp dẫn lòng người, Linh Nhạc nhìn đến không chớp mắt.
Vậy mà cô thực sự tăng cấp rồi, lần này tuy vẫn là Hồn Sư sơ cấp nhưng là cấp tám mươi.
Tăng hẳn hai mươi cấp so với lần trước.
Linh Nhạc cười rạng rỡ từ Hồn Hải trở ra.
Thấy An Sinh chưa tỉnh dậy cô cũng đi làm bữa tối.
Loay hoay cả buổi cũng xem như là ăn được.
Linh Nhạc vừa bưng món cuối cùng lên bàn thì An Sinh cũng đã sắp tỉnh lại.
Nhưng đáng nói là khung cảnh hiện tại.
Hồn khí như đổ về xung quanh An Sinh, dao động Hồn lực tỏa ra càng đáng sợ.
Không lâu sau số Hồn khí đó liền hòa vào làm một với An Sinh.
Lại đợi thêm một lúc nữa mới thấy người tỉnh, Linh Nhạc liền thở phào.
An Sinh đứng lên khỏi mặt đất, cậu hơi phủi bụi bẩn như hiện trên quần áo sau đó mới hướng tới Linh Nhạc.
“Cậu tỉnh rồi?”
Linh Nhạc đáp một tiếng lại nghe An Sinh nói.
“Tớ thăng cấp rồi.”
Linh Nhạc cười trừ nói đã biết.
Hiện tượng hồi nãy cô cũng xem hết vào mắt.
Hai người đơn giản giải trừ kết giới sau lại qua loa giải quyết bữa tối.
Đêm nay lại là một đêm củng cố Hồn cấp.
Trước khi đi, An Sinh vẫn không quên hỏi lại vết thương của Linh Nhạc.
Nghe cô đáp không sao hắn mới yên tâm trở lại phòng tu luyện.
Sáng hôm sau, Linh Nhạc cùng An Sinh lần nữa gặp lại Bành Lục.
Vẫn là một bộ mặt vui vẻ tươi cười như vậy, hắn tiến đến nói.
“Này, các ngươi có biết hôm nay có sự kiện quan trọng gì không?”
Linh Nhạc lắc đầu, An Sinh bình tĩnh ngắm cảnh.
Không chờ được nữa Bành Lục liền đáp.
“Ngày hôm nay, Hố đen Tây Cảnh chuẩn bị mở.
Thú vị đúng không?”
Bành Lục một bộ dạng dơ hai tay lên trời hô như làm bất ngờ cho trẻ nhỏ nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.
Linh Nhạc thấy hắn khó xử liền lên tiếng.
“Ngươi nói vậy cũng đâu có ích gì, Hố đen đó không phải là của Thánh Điện sao?”
Bành Lục biết lại nói.
“Thì đúng là vậy.
Nhưng các ngươi thực sự không tò mò sao?”
Linh Nhạc tiếp lời.
“Không tò mò, vì bọn ta ngay từ đầu đã không có cảm tình với Thánh Điện.
Vậy đó, nếu hố đen dịch chuyển đến đây ta còn suy nghĩ lại.”
Bành Lục nghe vậy cũng không ở lại thêm, Linh Nhạc cùng hắn khách sáo hai câu mới đi đến giảng đường.
Cách ngàn dặm hướng về một phía ở Tây Đại Lục.
Tại một hang động khá lớn, một vòng xoáy đen ngòm tại cửa hang cùng tiếng gió rít trông khá đáng sợ.
Nơi đây lại được canh gác bởi những thủ hạ mặc đồng phục màu trắng có kí hiệu của Thánh Điện.
Cách đó không xa có một thân ảnh cao gầy khuất sau những tán lá.
Một thiếu niên với mái tóc hồng nhạt, dù mới khoảng mười lăm nhưng đã toát lên vẻ đẹp kinh diễm.
Hắn đang ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ, tay đang vẽ gì đó trên giấy.
Người nào nhìn thấy cũng cho là cảnh đẹp ý vui.
Không lâu sau, bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu niên cũng trạc tuổi.
Hắn một thân kiện y phục vàng, tóc nâu.
Khuôn mặt cũng thanh tú nhưng khi cất tiếng nói thì người khác nghe cũng phải run sợ.
Thiếu niên tóc hồng nhạt cười nói: “Sao vậy, con mồi ta mới đưa cho ngươi lại chết rồi à?”
Thiếu niên tóc nâu kia đáp một cách thờ ơ, nếu nghe kỹ trong lời hắn nói còn có sự chơi đùa.
“Chết rồi, làm mất hứng ta.
Bộ sưu tập của ta gần đủ rồi, ngươi mau kiếm thêm cho ta đi.”
Thiếu niên tóc hồng lại cười lại nhẹ nhàng.
“Ngươi không cần lo, số người vào Hố đen không ít.”
Nói xong thiếu niên tóc nâu cũng hiện lên đoạn cười quỷ dị, hắn thích thú nhìn về một phía hơi liếm môi.
“Ngươi nói đúng, thật khiến ta mong chờ chuyến đi lần này.”
Một khung cảnh vui vẻ này nếu diễn ra trước mắt Linh Nhạc cùng An Sinh, hẳn hai người sẽ nhận ra kẻ đến là ai.
Nhưng đó cũng chỉ là “Nếu”.
Trái với không khí quỷ dị đó, Linh Nhạc lại rất hào hứng cùng An Sinh tham gia vào luận bàn.
Hôm nay, lần đầu tiên Linh Nhạc cùng An Sinh được đối đầu với đồng học trong học phủ.
Hai người rất nhanh đã qua vòng một.
Linh nhạc thắng mười, thua hai.
An Sinh thắng mười một, thua một.
Đặng Viêm thắng mười một, thua một.
Kết quả vừa công bố ra, mọi người xung quanh đều ồn ào bàn luận.
Kết quả này đối với hai người An Sinh mới đến hoàn toàn kích động mọi người.
Những đối thủ vòng hai cũng bắt đầu sâu sắc chú ý đến đám An Sinh.
Đặng Viêm ngược lại khá vui vẻ với kết quả này.
Hắn cảm thấy hai người xứng đáng làm bằng hữu của hắn.
Trận thứ hai diễn ra vào chiều ngày hôm sau, vậy nên sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc cả đám cũng giải tán.
Trên đường trở về, Đặng Viêm hào hứng nói về trận đấu hôm nay cũng tỏ vẻ về mấy ván thua của mình.
“Ta cảm thấy hài lòng với trận đấu hôm nay, nhưng ngày mai sẽ không dễ vậy đâu.
Chắc chắn ta sẽ thắng.”
An Sinh không cho ý kiến, ngược lại suy nghĩ nguyên nhân khiến hắn thua một trận duy nhất kia.
“Ta thấy ngày mai chúng ta nên đi tập luyện sớm hơn.” Linh Nhạc đề nghị.
Đặng Viêm nghe vậy gật đầu đồng ý.
An Sinh cũng không phản đối.
Việc ba người luyện tập sau núi đã là thói quen từ lâu, chẳng qua bây giờ sớm hơn chút mà luyện tập thêm.
Khi trở lại phòng, Linh Nhạc cùng An Sinh lại chìm đắm vào kiến thức.
Linh Nhạc thì ngồi đọc sách về dược, An Sinh tìm về các cách tăng hồn lực.
Khi được một lúc, Linh Nhạc mới nhìn đến cậu rồi nói.
“Dược chúng ta ngâm trước kia chỉ có tác dụng lần đầu.
Lần này tuy Hồn khí không đủ nồng đậm nhưng cả hai đều tăng cấp thành công.
Hẳn đây là tác dụng của nó.”
“Cậu nhìn này.”
Linh Nhạc đưa tay trái của mình lên, đóa liên hoa kia dường như đã to thêm một chút.
Tuy nhiên nó vẫn tĩnh lặng trước sau như một.
An Sinh nhìn thấy vậy cũng đưa kim long ra ngoài.
Rồng ta phấn khích cuốn tròn trên tay của chủ nhân, sau đó lại nhìn đến vật quen thuộc, nó như thường mà bay đến xoay quanh đóa liên hoa.
An Sinh nhìn vào kim long chợt nói.
“Sừng rồng cũng đã dài hơn.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng nhìn đến trên đỉnh đầu kim long.
Quả thực hai chiếc sừng rồng đã dài hơn nhiều.
“Đợi thêm không lâu hẳn sẽ rất đẹp.”
Rồng ta như nghe được người khen mình định chạy đến quấn Linh Nhạc, nào ngờ đi được nửa đoạn liền nghe chủ nhân lạnh mặt nói.
“Đẹp nhưng ngu xuẩn liền chặt sừng.”
Linh Nhạc che miệng cười thầm, rồng ta thì cứng thân rồng co rúm bên đóa sen.
Hiển nhiên là nó biết chủ nhân còn nhớ vụ việc lần trước.
Sau một hồi đó cũng cho nó bài học lớn, vì để chủ nhân không giận, nó liền bán manh vòng quanh tay An sinh, sau lại nhìn hắn với ánh mắt dễ thương.
An Sinh mặt thoáng lộ rõ vẻ khinh thường, hơi phất tay liền đuổi nó về Hồn Hải.
Trở về nơi hố đen cách đám An Sinh ngàn dặm, những học viên may mắn được một xuất bước vào đều hào hứng tìm kiếm bảo vật khó cầu.
Kẻ được chọn đa dạng người, cũng có những kẻ lại ngu muội rơi vào cái bẫy.
Bảo vật khó cầu cũng có thể cho ngươi một bước phá cảnh nhưng cũng có thể vì nó mà mất mạng.
Vương Dã nhìn thiếu nữ sợ hãi bò trườn chạy trốn khỏi hắn, thích thú dùng kiếm xuyên qua chân của cô ta.
“Không phải gan dạ lắm sao? Sao bây giờ lại chạy thảm hại vậy?” Vừa nói, hắn vừa cười nhìn kẻ dưới mắt như thú vui.
“Nào, chạy tiếp đi.
Lấy đồ của ta giỏi lắm mà.”
Thiếu nữ bị nhát dao đâm vào chân, đau đớn nhưng cũng không thể phát ra âm thanh.
Lưỡi cô ta đã bị kẻ trước mắt không chút do dự cắt xuống, từng ngụm máu hộc ra liên tục.
Đúng rồi, trước khi đi cha cô ta có đưa bùa dịch chuyển.
Phải dùng nó ngay.
Như nhận ra động tác này, Vương Dã nhếch miệng, một nhát kiếm xuyên thủng bàn tay kẻ dưới mắt.
Hắn không dừng lại nữa mà tiếp tục đâm từng nhát từng nhát một lên người thiếu nữ.
Cứ như vậy, hang động dần bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thiếu nữ lại thân không trọn vẹn, tứ chi bị cắt ra thành từng phần mà nằm ở đấy.
Đêm nay, sắc tối như lạnh lẽo đến tột cùng, kẻ trong tối còn ghê rợn hơn màn đêm này..