Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 7: 7: Mắc Bẫy





Hai người tiến đến nhìn dòng chữ trên chiếc hộp.

“Không quản ngươi là ai, đến đây là hữu duyên.

Dùng ngọc làm dẫn, ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh.” Nhìn viên ngọc nằm trong chiếc hộp, rắn ta đã xoay quanh liên tục như muốn lấy lại cũng như không muốn.

An Sinh cùng Linh Nhạc đều ngầm đánh giá viên ngọc.

Đây như một viên Dạ Minh Châu, bên ngoài phát ánh sáng trắng nhạt, mờ ảo.

Lại nói xung quanh có tỏa ra khí lạnh rất kỳ dị, cả hai nhất thời đều đứng im lặng.

“Linh Nhạc, lùi ra sau.” Linh Nhạc không nói nhiều đáp ứng làm theo.
“Chậm thôi.” An Sinh vừa lùi vừa đứng trước người Linh Nhạc chắn.

Cả hai bước từng bước lùi thật chậm ra hướng cửa hang, đáng tiếc không dễ như vậy.

Ngay lúc cả hai người lùi được nửa đoạn, ánh sáng quanh viên ngọc bỗng dao động mạnh.

Sau đó trong hang như có cuồng phong nổi lên, gió bụi mù mịt.
Linh Nhạc đứng phía sau An Sinh, cô gắng gượng mở mắt ra liền thấy nơi viên ngọc hiện lên một linh hồn lão nhân già nua xấu xí.

Ông ta nhìn đến phía hai người bọn họ liền không chút hòa khí nào mà nói: “Lũ nhóc ranh, phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Dứt lời lão ta liền phóng tới phi thẳng vào mi tâm của An Sinh.

Linh Nhạc thấy vậy liền nhanh tay đẩy người sang một bên.
Lão già thấy mình bắt hụt càng tức giận hơn, điên cuồng tạo ra những lốc phong cỡ nhỏ cuồn cuộn đến phía của An Sinh.

Vất vả tránh né, An Sinh lại mới chịu thương nặng từ trận đấu trước vẫn là không đỡ nổi một chiêu này.

Linh Nhạc bị cơn lốc đánh ra xa ngoài cửa hang, cô hộc ra búng máu, thậm chí tiếng xương sườn bị gãy còn có thể nghe rõ.

Linh Nhạc nhanh chóng đứng dậy, lấy hết hơi thở mà chạy vụt về phía An Sinh.

Đúng lúc này hàng loạt các ký tự vàng kim hiện lên trong Hồn thức, thanh lục tiêu nhẹ nhàng hiện lên theo lệnh chủ nhân.
Khoảng cách chỉ còn một tất trước khi lão già tiến đến trước mi tâm của An Sinh, một tiếng sáo vang lên như những sợi tơ vô hình cắn nuốt hồn lực của lão.

Lão ta bất động mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn đứa bé đang cầm sáo thổi, miệng không khỏi thốt lên.
“Triệt...!Hồn...!Tiêu...”
Mắt ông ta trợn ngược như không thể tin điều đang xảy ra ngay trước mắt mình.

“Các ngươi làm thế nào...!còn sống? Hậu duệ...!Các ngươi...!không thể nào.”
Trước khi kịp nói hết lời, linh hồn lão cũng đã bị cắn nuốt toàn bộ tan biến thành mây khói, vĩnh viễn không được siêu sinh.
An Sinh khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, không khỏi tò mò về cách thức Linh Nhạc dùng vừa rồi.


Chỉ là không ngờ đến vì cạn kiệt Hồn lực Linh Nhạc liền rơi vào trạng thái hôn mê.

An Sinh hô to chạy đến đỡ cô, cây sáo cũng tự động biến mất.

Sắc mặt Linh Nhạc lúc này đã trắng bệch, đôi môi cũng chuyển sang nhợt nhạt.

An Sinh vội vàng cõng người đến mặt đá phẳng, đặt cô nằm xuống rồi mới truyền Hồn lực.
Một khắc sau, khi sắc mặt Linh Nhạc chuyển sang có chút khí sắc, An Sinh mới thở ra một hơi.

Lần nữa, hai người thoát chết trong gang tấc.

Bấy giờ An Sinh mới triệu hồi con rắn kia ra rồi nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí.

Kẻ dẫn hai người đến là nó, trốn trước tiên cũng là nó.

Rắn ta được ra ngoài chưa hết vui mừng liền cảm nhận thấy tâm trạng chủ nhân không tốt.

Nó biết ý mà cuộn người sao cho nhỏ lại rồi nằm im trên tay An Sinh không nhúc nhích.

Nhưng xui cho rắn ta không biết rằng có im lặng cũng vô dụng, An Sinh đã thủ sẵn tay bóp chặt lấy nó mà đe dọa.

Rắn con bị thình lình bóp đến nghẹn thở, không dám động mà run rẩy nhìn An Sinh.

Đáp lại nó là một khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
“Tao không quản mày có nghe hiểu được hay không nhưng lần này...!mày muốn chết như thế nào?” Nói đoạn An Sinh lại cảm thấy quá dễ dàng cho nó, tay liền tăng thêm sức lực khiến rắn ta giãy giụa điên cuồng muốn thoát ra ngoài.
“Giãy nữa ta sẽ phá hủy ngươi.” Rắn ta nghe vậy im lặng hẳn, hai mắt nước mắt giàn giụa mà tỏ vẻ đáng thương hướng An Sinh như nói tha mạng cho nó, lần sau nó không dám làm như vậy nữa.

Như là tâm liên tương thông, An Sinh hiểu toàn bộ những gì rắn ta biểu hiện nhưng Tay cậu vẫn không giảm sức lực.

“Muốn tạ tội thì biết nên làm gì, nếu để chuyện tương tự xảy ra lần nữa liền cho ngươi vĩnh viễn biến mất.”
Rắn ta nghe được tha cũng hiểu một ra ba gật đầu tỏ vẻ tuân lệnh, sau lại như quấn lấy tay An Sinh lượn vài vòng mà lấy lòng.

An Sinh nhìn con rắn mặt không đổi sắc tiến đến cái hộp vừa nãy.

Nơi đó vẫn còn viên ngọc chỉ là ánh sáng phát ra mờ nhạt hơn nhiều.

Ngay lúc này rắn ta từ tay An Sinh trượt nhanh xuống hớp một ngậm cả viên ngọc vào bụng.
An Sinh không theo kịp tốc độ của nó im lặng nhìn con vật mang một bụng tròn thỏa mãn trước mắt mà nghi hoặc.

Hồn thú có thể ăn được? Ý nghĩ này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

An Sinh giờ chỉ một mặt lạnh nhìn con rắn, như cảm nhận được rắn ta biết mình nên làm gì liền nhanh nhẹn bay đến trước mặt An Sinh chỉ trỏ rồi làm những động tác khó hiểu.

An Sinh nhìn nó liền nói: “Có ích cho Hồn thú?”
Rắn ta như nhận đúng ý nhìn An Sinh gật đầu lia lịa, An Sinh không nói gì liền cho nó trở về Hồn thức, bản thân lại đi tìm kiếm xung quanh.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Linh Nhạc tỉnh lại.

Thấy trước mắt một mảnh tối ảm đạm, thân thể cũng có chút đau nhức, cô gắng gượng ngồi dậy liền nghe được giọng nói quen thuộc.
“Tỉnh?” Linh Nhạc đáp một tiếng.

Thấy cô vẫn còn trạng thái không ổn, An Sinh liền đứng bên cạnh xoa đầu Linh Nhạc an ủi.

“Ừm, không sao rồi.” Linh Nhạc gật gật đầu, sau đó lại như nhớ ra điều gì cô liền lay cánh tay cậu giọng tức giận.
“An Sinh, cậu mau đưa con rắn kia ra đây.

Không đánh liền không hả cơn giận này được.” Xong cô cũng đứng lên chuẩn bị tư thế đánh đấm, cười lạnh.

“Nó vậy mà dám dẫn chúng ta vào cái địa bàn nguy hiểm này?” An Sinh nhìn thấy Linh Nhạc đang còn nhảy nhót được cũng bật cười.

“Không cần đâu, đã giải quyết rồi.” Linh Nhạc nghe vậy cũng không so đo nữa.

“Xem như nó may là tớ bị bất tỉnh.”
Linh Nhạc nhớ đến lão nhân ghê tởm hồi nãy còn không khỏi rùng mình.

“Không ngờ đến nơi đây còn thể đoạt hồn, lão ta chắc chắn là người đã tạo ra kết giới này.”
An Sinh cũng nói lên suy nghĩ của mình.
“Không những vậy Hồn lực tuy nhìn có vẻ suy yếu nhưng chắc chắn lão ta lúc sống cũng rất mạnh.

So thời gian duy trì được kết giới liền biết.” An Sinh nhân lúc này mới hỏi đến Linh Nhạc.

“Chiêu thức mà cậu dùng để giết lão ta, làm cách nào...”
Linh Nhạc nghe xong cũng dở khóc dở cười.

“Tớ cũng không biết, là tự nhiên có thể thổi sáo liền tự nhiên mà thổi.” Nói đoạn, Linh Nhạc hồi tưởng lại cảnh nguy hiểm vừa rồi.

Đến giờ cô vẫn còn chưa quên được nỗi sợ lúc đó, nỗi sợ mất đi người mình trân trọng nhất.

“Lúc đó tâm trạng tớ không có ổn định, bất an cùng sợ hãi khiến tớ chỉ có suy nghĩ duy nhất làm sao để có thể cứu được cậu.

Cũng là lúc đó, các ký tự vàng kim hiện lên trong Hồn thức.

Như một bản năng tự nhiên, tớ đã sử dụng chiêu thức và tấu lên khúc nhạc kia.”
An Sinh nghe được đáp án cũng không khỏi nghi hoặc.

“Vậy tại sao tớ lại không có?”
Linh Nhạc suy nghĩ nói: “Có lẽ là do chưa đủ kích thích để bộc phát.” Nghĩ đến thanh tiêu, hai người mới nhận ra chi tiết còn thiếu sót.
“Lúc hấp hối hắn ta có vẻ nhận ra cây sáo của cậu.


Còn có gia tộc gì đó, chuyện này là sao?”
Linh Nhạc lục lại trí nhớ dò hỏi.

“Hình như có nói tên là Triệt Hồn Tiêu.

Ừm, là nó.”
An Sinh suy tư.

“Khả năng lớn lão ta biết được nguồn gốc của chúng ta thông qua thanh tiêu kia, năng lực của nó cũng khiến lão ta khiếp sợ.”
Linh Nhạc nghe cậu nói mới nhớ lại những biểu hiện của lão ta nhất thời cũng tò mò.
“Một người như lão già đó bị mấy nhóc con không có mấy phần Hồn lực làm cho sợ hãi thì cũng thật vi diệu.” Sau lại nhìn an Sinh nói:
“Tớ có cảm giác mình có thể tự hiểu mấy ký tự cổ kia như bản năng.”
An Sinh nghe rõ trọng tâm.

“Có lẽ nó vốn là một phần của thân thể, năng lực để hiểu cũng giống như món quà được ban khi thức tỉnh.”
Linh nhạc gật đầu đồng ý lại nói.

“Cậu có biết nó có nghĩa gì không?”
Không cần An Sinh trả lời, Linh Nhạc liền giải đáp.
“Nhất phá hồn, nhị sát hồn, tam tiêu hồn.

Tam ấn bất luân hồi.”
An Sinh khiếp sợ nghe Linh Nhạc giải thích.

Chiêu thức này quá mức tàn độc, ba ấn lần lượt đều đánh vào linh hồn của đối thủ mà ấn đủ ba ấn liền vĩnh viễn biến mất không vòng luân hồi.

An Sinh nhìn Linh Nhạc hơi lo lắng.

“Chiêu thức rất tốt nhưng nếu để lộ ra cũng rất nguy hiểm.” Linh Nhạc cũng cười đùa.

“Không sao, địch đến thì giết.

Hiện tại cũng chưa có ai biết.” An Sinh không nói gì thêm chỉ là trong lòng hôm nay tâm sự là một biển rộng.

Hai người đều là những kẻ vô dụng, công dưỡng còn chưa trả liền để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đến thể giới này nguy hiểm ở khắp nơi, mệnh người lại tính trên thước đo năng lực.

Chỉ có trở thành cường giả mới có thể đảm bảo mạng sống của mình, có trở thành cường giả mới có thể bảo vệ được thứ bản thân muốn bảo vệ.
Hai người nghỉ ngơi không lâu lắm liền chuẩn bị rời đi.
Tay trái một lần nữa hướng đến mỏ thạch.

Ý niệm vừa lên Hồn thạch như bay vào hư không, biến mất không dấu vết.

Hang động cũng tối dần đi, hàn khí cũng rõ ràng hơn.

An Sinh cùng Linh Nhạc một lần nữa nhìn nhau, đoán rằng chắc chắn cả hai có không gian nhưng làm sao vào được thì vẫn là một mảnh mơ hồ.
Trước hai người đã thu một ít Hồn thạch để dùng, sau khi sắp xếp xong đồ cần lấy liền nhanh chóng rời đi.

Kết giới đã bị phá được một lúc, nếu còn ở lại không biết sẽ còn gặp phải thứ đáng sợ gì.


Theo cảm nhận, An Sinh cùng Linh Nhạc liền cố gắng chạy theo một hướng cho là an toàn nhất.
Bóng người khuất dần rồi hòa làm một với màu đen, hàng vạn con nhện không biết từ đâu tới chi chít mà đen nghịt ùa vào không gian mới làm tổ.

Cái hang vốn lạnh lẽo nay bị đám nhện chiếm cứ càng toát lên vẻ ghê rợn của nó.

Có thể trước kia nơi đây là chỗ ở của bọn chúng hoặc cũng có thể là do phát hiện thứ khiến chúng kiêng kỵ biến mất liền đến chiếm chỗ.

Không chỉ riêng loài nhện, không đến một khắc sau, các loài thú khác cũng dồn hết về hang động.

Con này không ưa con kia, chúng lao vào cắn xé nhau điên cuồng khiến nơi đây vốn an tĩnh liền trở thành trận thảm sát kinh dị.

Linh Nhạc cùng An Sinh dù đã chạy rất xa nhưng động tĩnh đám dị thú gây ra không nhỏ, họ có thể nghe một cách rõ ràng.

Thật may khi hai người không ở lại lâu.
Tuy nhiên, đám người khác lại không may mắn như vậy.

Thái Tu thuê một đám người có năng lực vào rừng để bắt hai người.

Không nghĩ đến vừa vào không được bao lâu liền bị đám nhện độc vây khốn.

Người còn sống thoát ra không còn bao nhiêu, nhìn số lượng này tên cầm đầu vẫn dửng dưng đi tiếp.
Dù sao tiền thưởng không ít, bọn chúng cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ.

Nhưng vẫn là không may cho bọn chúng, thoát được đám nhện tinh thì lại gặp đám dị thú khác.

Đám người lúc này cũng không có cơ hội để hối hận, một nhóm gần ba mươi Hồn Sư sơ cấp cứ như vậy liền chỉ còn lại đám xương trắng.
Hai người chạy thục mạng đến khi không còn nghe thấy tiếng động mới dần chậm lại.

Linh Nhạc lau mồ hôi trên mặt thở hổn hển nói: “Không biết chỗ kia còn có thứ gì khiến đám dị thú điên loạn như vậy?” An Sinh tiếp lời.

“Có lẽ.” Quả thật như hai người đoán, bên sâu trong hang động là nơi có chứa một loại quả chỉ có ích cho năng lực của các Dị thú.

Mà loại quả này nằm trên cao của hang động cũng không có mùi hương nên nhất thời hai người cũng không để ý.

Cứ như vậy liền một đường thuận lợi không gặp thú tấn công.

Sau hai ngày đi ròng rã, cuối cùng họ cũng có thể ra ngoài.

Nhìn bầu trời trong vắt, không khí mát mẻ, ánh nắng rực rỡ.

Linh Nhạc như sống lại vui tới nỗi nước mắt cũng rơi ra.
“Cuối cùng...!cũng ra ngoài rồi.”
An Sinh đáp lại.
“Phải rời thôn này càng nhanh càng tốt.”
Linh Nhạc không hỏi nhiều.

Cậu đi đâu cô đi theo đó.
“Được, vậy lát sẽ xuất phát tiếp.”
Hết chương 7: Hai ngày đi không gặp nguy hiểm, chỉ có thể là hào quang của nam chính.

Hắc Liên Hoa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.