Diệp Tiêu khẽ cười, vừa định lên tiếng đã nghe Lâm Đàm Đàm nói: “Tìm được rồi!”
Cô vui vẻ lấy ra một chiếc khăn lông từ trong balo của mình. Chiếc khăn màu xanh nhạt, nhìn qua vẫn còn nguyên nhãn mác, cô thở phào: “Em nhớ là có mang một chiếc khăn, hôm qua bà nội Từ cho em đó. Nè, anh lau mồ hôi đi.”
Trong lòng cô cảm thấy thật may mắn, may mà tìm được cái khăn, nếu không mò hoài không mò ra cái gì há chẳng phải lòi ra cô mò balo chỉ để né ánh mắt của Diệp Tiêu hay sao? Ngại chết mất.
Diệp Tiêu nhận khăn, lau sơ qua, sau đó nhìn thấy chiếc khăn màu sáng bị dính đầy bụi bặm.
Diệp Tiêu: “…”
“Khụ.” Anh cầm chiếc khăn nhưng không lau nữa. Lúc nãy mình định nói gì nhỉ?
Anh còn đang nghĩ thì Lâm Đàm Đàm đã hỏi: “Mai Mai đâu?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Anh ta xuất hiện với vẻ đầy mệt mỏi: “Còn nước không? Cho anh miếng coi, khát muốn chết!”
Mai Bách Sinh nhận lấy chai nước còn lại trong tay Lâm Đàm Đàm, tu ừng ực. Lâm Đàm Đàm yên lặng nhìn, quả nhiên cùng phong cách uống hùng dũng, Diệp Tiêu vẫn đẹp hơn.
“Hai người ra ngoài kia không có nước uống à?”
“Thời gian đâu mà uống?” Mai Bách Sinh lau mép: “Em không biết đâu, hồi nãy nguy hiểm….”
Diệp Tiêu không để anh ta nói tiếp, anh hỏi Lâm Đàm Đàm: “Chỗ em không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Vẫn ổn, đám sinh viên rất nghe lời. Những người này…” Những người mới đến này có rất nhiều người là dân cư, có già có trẻ, còn có rất nhiều tráng niên, không dễ quản thúc.
“Có khoảng bao nhiêu người?”
“Tính sơ sơ chắc không tới 2000 người.”
Lúc trước bọn họ đã dự tính trong khu đại học có khoảng 5000-6000 người sống sót, bây giờ chỉ có một phần ba.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh có ra ngoài nữa không?”
“Có, vẫn phải đi.” Bên kia đã phát ra mấy tín hiệu cầu cứu.
Lâm Đàm Đàm có lòng muốn anh nghỉ ngơi, nhưng cô cũng biết thời gian gấp gáp.
Diệp Tiêu và Mai Bách Sinh lại lên đường.
Lâm Đàm Đàm duy trì trật tự tại chỗ, đồng thời đưa đám người Tưởng Trung Ý đến cổng Tây trường để phòng bị những con zombie ở phía bên kia cầu.
Sau đó chưa tới 10 phút, Mai Bách Sinh trở lại, còn mang theo chừng 100 người, nói là gặp trên đường, Diệp Tiêu kêu anh ta đưa người qua đây trước.
“Mấy người này giao cho em, anh đi đây.” Mai Bách Sinh nói rồi lại định đi, Lâm Đàm Đàm nhìn anh ta rời đi, vừa định rời mắt thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Mai Bách Sinh đi qua giữa hai hàng người đang chờ kiểm tra, trong hàng phía trước bên phải anh ta có một người đàn ông gầy yếu đang ôm một cô bé, sắc mặt ông ta không được tốt, không biết là là do căng thẳng hay là mệt mỏi mà lại có một vẻ trắng xanh nhợt nhạt.
Khiến cô cảm thấy khó chịu hơn nữa là cô bé đang nằm úp sấp trong lòng ông ta. Khi Mai Bách Sinh đến gần, cô bé bỗng từ từ thẳng người lên, sau đó Lâm Đàm Đàm nhìn thấy mặt cô bé.
Gương mặt đó mang vẻ trắng bệch của điềm xấu. Cô bé đưa sườn mặt về phía cô nên cô chỉ có thể thấy một phần mắt trái, nhưng dù vậy cô vẫn thấy tròng trắng của cô bé có hơi nhiều.
Cô lại thoáng nhìn qua cổ của người đàn ông kia, chỗ vừa bị cô bé úp mặt lên có hai hàng dấu răng nho nhỏ, nhiễm chút xanh đen.
Tâm trạng Lâm Đàm Đàm thay đổi liên tục, trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng, mắt thấy cô bé kia sắp nhào về phía Mai Bách Sinh, Lâm Đàm Đàm hét lên: “Mai Mai cẩn thận!”
Cô vừa kêu lên vừa phát ra hai sợi dây màu xanh lục.
Một sợi màu xanh lục trông như một chiếc roi đánh bay Mai Bách Sinh ra ngoài, một sợi trói lấy cô bé kia. Cô bé đang muốn lao về phía trước bị trói chặt, mắt thấy sắp rơi xuống khỏi lòng người đàn ông kia, ông ta vội vàng đổi tư thế, kết quả là hai người cùng ngã xuống đất.
Tiếng thét chói tai của Lâm Đàm Đàm đủ khiếp người, sau đó Mai Bách Sinh bị đánh bay, đè ngã vài người ở hàng ngũ bên trái, động tĩnh không nhỏ. Bây giờ, cả đám người sống sót đều sợ hãi, trước tiên rời xa nơi phát ra động tĩnh.
Trong nháy mắt, một vòng quanh người đàn ông và cô bé kia chẳng còn ai, những người đó cũng chắn đường Lâm Đàm Đàm. Cô thô lỗ đẩy người chắn đường ra. Người đàn ông cuống quít ôm chặt cô bé vào lòng, để mặt cô bé giấu trong lòng mình, sợ người ta nhìn thấy sự bất thường của con bé, nhưng vẫn có người nhanh mắt thấy được: “Mắt nó, miệng nó, zombie! Nó biến thành zombie rồi!”
Tiếng kêu này vang lên, mọi người liên tục lùi về sau, Lâm Đàm Đàm liếc mắt thấy cô bé vẫn còn bị sợi dây trói chặt thì cũng mặc kệ nó, cô nắm lấy Mai Bách Sinh vừa đứng lên: “Có bị cào chỗ nào chưa? Có bị cào không?”
Mai Bách Sinh vẫn còn đang mơ hồ, chủ yếu là cảm thấy đau do bị đánh bay, nhưng dù sao anh ta cũng có tốc độ ứng biến hạng nhất, rất nhanh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội nói: “Không có không có, nó chưa chạm vào anh.”
Lâm Đàm Đàm kiểm tra cho anh ta một lượt, trên mặt bình thường, trên tay cũng không có vết thương. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy vui vẻ, nếu không nhờ cô nhắc nhở, Mai Bách Sinh có phải đã bị cào rồi không? Mà nếu như vậy, phải chăng có nghĩa là tử kỳ của Mai Bách Sinh hôm nay đã qua rồi?
Trước khi sự việc phát sinh, Lâm Đàm Đàm luôn trong trạng thái lo lắng đề phòng, không biết vào lúc nào Mai Bách Sinh sẽ bước trên con đường cũ của kiếp trước. Nếu đã qua khỏi cơn nguy, cô có cảm giác như đã hóa giải kiếp nạn, cảm thấy như mọi thứ đã qua, có thể yên tâm được rồi.
Cô không biết mình nghĩ vậy có đúng hay không, nhưng cô vẫn không kiềm nén được suy nghĩ đó.
Xác định Mai Bách Sinh không sao cô mới có thời gian xem người đàn ông và cô bé kia.
Vẻ mặt của những người sống sót vây xem phía xa xa đều đầy vẻ hoảng sợ và chán ghét: “Con bé này là zombie, giết nó!” “Ông ta cũng bị cắn, tôi đã thấy. Trời ạ, vừa rồi tôi đứng ngay sau lưng họ!” dien dan Le Quy Don
Người đàn ông quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy bé gái, luôn miệng giải thích với những người xung quanh: “Niếp Niếp chỉ sốt thôi, nó sẽ khỏe nhanh thôi mà, nó khó chịu nên mới cắn tôi một cái.”
Ông ta vừa nói vừa khóc, hiển nhiên ông biết tình huống thật sự như thế nào. Mọi người cảm thấy có chút không nỡ, nhưng cũng không thể đồng tình với ông ta, biết rõ tình huống của con gái mình mà còn cố lừa gạt, vậy khác nào muốn hại tất cả mọi người?
Người đàn ông nhìn thấy Lâm Đàm Đàm, vội khóc lóc cầu xin: “Cứu cứu cứu con tôi với! Cứu nó… A!!”
Ông ta đột nhiên hét lên thảm thiết, những người vây xem cũng thét lên. Từ góc độ của họ có thể thấy rõ ràng cô bé kia cắn lấy cổ người đàn ông, sau đó, cô bé nghiêng đầu xé rách, hung tàn kéo rách một mảng da. Người đàn ông lại hét thảm, lần này tay ông ta thả lỏng, cổ không ngừng chả máu, ngã xuống đất.
Cô bé bị té xuống, trên mặt toàn là máu, con ngươi nhỏ đến bất thường, miệng lớn đến mức trái với khoa học, khối thịt trên miệng rơi xuống, cô bé, hay là nó bây giờ, rống về phía mọi người như một con dã thú. Hai tay nó dùng sức xé nát sợi dây thừng do dị năng hóa thành đang trói lấy nó!
Mọi người xung quanh sợ hãi hét ầm lên. Lâm Đàm Đàm cũng bị gương mặt này làm cho rùng mình, con zombie này không đơn giản!
Ngay sau đó, cô bé zombie nhảy phốc từ dưới mặt đất lên, động tác vô cùng linh hoạt đánh về phía Lâm Đàm Đàm.
Dường như nó rất rõ trong đám người này, hương vị máu thịt của Lâm Đàm Đàm là ngon nhất.
Mai Bách Sinh vội vàng nổ súng, tốc độ của anh rất nhanh nhưng phát súng đó lại không trúng, cô bé zombie không biết đã xoay chuyển thế nào mà lại có thể tránh được, tiếp tục vọt về phía Lâm Đàm Đàm.
Tâm tình Lâm Đàm Đàm kích động trong khoảnh khắc, có thể nói từ lúc cô trùng sinh tới giờ, đây là thời khắc nguy hiểm nhất trong cả hai kiếp, cô chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống khẩn cấp như thế này.
Nhưng dù sao cô vẫn có ý thức của một cường giả có năm hệ, một dị năng giả có thể đồng thời điều khiển năm hệ thì không thể nào có phản ứng chậm được. Tay cô lại phát ra hai sợi dây màu lục, lần này chúng có vẻ rất to, giống như chiếc lá thật dài, một cái quấn đầu, một cái quấn chân, “bụp” một tiếng quấn lấy cô bé zombie trên mặt đất, hai sợi dây cứ run rồi lại run, sau đó ném mạnh con zombie nhỏ hung hăng xuống đất.
Không đợi nó có động tác gì khác, một luồng sáng vàng đã chặt đứt cổ nó.
Một loạt động tác diễn ra quá nhanh, đám người còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cô bé zombie đã đầu thân hai ngã.
“Niếp Niếp! Niếp Niếp!” Người đàn ông bịt lấy cái cổ vẫn còn đang tuôn máu, điên cuồng gầm rú, giống như muốn liều mạng với Lâm Đàm Đàm. Nhưng bỗng nhiên cả người ông ta run lên, càng lúc càng run dữ dội, sau đó phát ra tiếng “ô, ô” lăn lộn trên mặt đất như thể gân cốt cả người đã lệch khỏi vị trí.
“Ông ta cũng biến thành quái vật rồi!” Có người kêu lên. Vừa dứt lời, người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt nhanh chóng mục nát với tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được, da thịt toàn thân nhanh chóng khô quắt, cụp xuống, quần áo vừa người nhất thời trở nên rộng thùng thình. Nó lung lay đứng lên.
Chỉ trong nhát mắt, cả cơ thể nó đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Cảnh tượng này thật thách thức thị giác của con người. Mặc dù mỗi người ở đây ngày nào cũng đã gặp phải những thảm kịch khủng bố máu tanh nhưng họ vẫn bị kinh sợ.
Đừng nói là họ, ngay cả người quen đọc các loại tư liệu văn hiến như Lâm Đàm Đàm cũng bị quá trình thi hóa nhanh chóng làm cho sợ hãi.
“Pằng” một tiếng, người ra tay là Mai Bách Sinh, viên đạn do anh ta bắn ra khiến đầu của con zombie mới sinh này lập tức nổ tung như dưa hấu, sau đó ngã xuống.
Hiện trường cuối cùng cũng an tĩnh lại, có người ngơ ngẩn, có người sợ hãi, có người cảm thấy may mắn như vừa sống sót sau một hồi tai nạn, cũng có người nhìn Lâm Đàm Đàm chăm chăm, trong ánh mắt khiếp sợ có suy đoán, có sùng bái, còn có rất nhiều cảm xúc khác.
Tuy nói đến bạo lực, một phát đạn vỡ đầu của Mai Bách Sinh đúng là bạo lực đến kinh người nhưng dị năng mới do Lâm Đàm Đàm biểu hiện khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Vì có siêu năng lực mà một nữ sinh dáng người trông có vẻ yếu đuối nhu nhược cũng có thể trở nên mạnh mẽ vậy sao?
Im lặng một hồi, Lâm Đàm Đàm thu lại sợi dây quấn trên xác của cô bé zombie, hai sợi dây hóa thành năng lượng, một lần nữa trở về cơ thể cô.