Cô gái có gương mặt trẻ con tên là Dương Tâm Ngữ. Cô ấy có thể khiến mầm cây trên tay mọc dài khoảng 2-3 mét, thành một cây nhỏ mềm mại xinh đẹp có dạng dây mây.
Trong căn phòng này vừa lúc có một chậu xương rồng, trên đỉnh cây còn có một nụ hoa nho nhỏ. Lâm Đàm Đàm cho Dương Tâm Ngữ ôm nó, kêu cô thử thúc đẩy sự sinh trưởng của cây xương rồng. Mặt Dương Tâm Ngữ lộ vẻ mờ mịt khó hiểu, nhưng thử một lát, quả thật có thể khiến nụ hoa chậm rãi nở ra, chính cô ấy và những người khác cảm thấy thật kinh ngạc.
Quả nhiên, là loại gieo trồng.
Lâm Đàm Đàm cho cô ấy một viên tinh hạch mộc hệ, lại hỏi những người khác: “Còn ai có siêu năng lực nữa không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cười khổ. Siêu năng lực là cải trắng à? Bọn họ cũng muốn có, nhưng có thấy động tĩnh gì đâu?
Lâm Đàm Đàm bảo họ cứ yên tâm, đừng buồn, nói không chừng một lúc nào đó sẽ thức tỉnh được. Đang muốn giải tán đám đông, ngoài cửa lại có mấy người tới.
Mọi người vừa nhìn, cũng có chút quen biết. Đó là mấy nghiên cứu sinh, trong đó có một người phóng ra hỏa cầu, một người có thể tạo ra thủy tiễn, thức tỉnh sớm hơn bọn họ, mới ngày thứ hai mạt thế đã thức tỉnh dị năng rồi, xem ra cũng mạnh hơn bọn họ nhưng không hữu dụng mấy. Ví dụ như lúc xử lý zombie trong lầu 2 khu thương mại, bọn họ mới đánh xong hai con zombie thì đã hết năng lượng. Lại còn phóng hết năng lượng là chân cẳng cũng nhũn ra, còn không bằng vung đao giơ gậy giết zombie nữa.
Cho dù cùng là dị năng giả hay sắp thành dị năng giả, 13 người bên này cũng không lui tới với hai dị năng giả kia. Lúc này, thấy bọn họ không mời mà đến, tất cả mọi người cũng biết họ tới làm gì.
Quả nhiên, họ đưa ra nguyện vọng muốn thỉnh giáo Lâm Đàm Đàm về siêu năng lực.
So với những người khác tựa hồ có ý đề phòng, bài trừ người lạ, Lâm Đàm Đàm dường như ai đến cũng không từ chối, cô cho họ ngồi xuống: “Hai người có chỗ nào cần hỏi?”
Hai dị năng giả nọ liếc nhau, trong mắt có chút chua xót. Bọn họ vốn tưởng mình có siêu năng lực thì đã ghê gớm lắm rồi, không ngờ đến đây ngày đầu tiên, họ đã bị dội cho một gáo nước lạnh- Diệp Tiêu căn bản không đối xử đặc biệt với họ, cũng không coi trọng vẻ ngoài của họ.
Đối với người thường, bọn họ thật sự được chú ý, được tôn trọng, lấy lòng. Nhưng lúc đánh zombie, năng lực của họ có hơi vô dụng, sự tôn trọng và lấy lòng cũng giảm đi. Bây giờ bọn họ vô cùng muốn đề cao năng lực của mình, nhưng không biết đâu mà lần.
Lâm Đàm Đàm phát hiện dị năng của hai người này mạnh hơn năm người trước đó không ít. Mượn nam nghiên cứu sinh thủy hệ để nói đi. Cậu ta có thể phóng ra bóng nước, thủy tiễn, còn có chút uy lực, hơn cô nữ sinh chỉ có thể phóng ra nước kia không chỉ gấp mười lần. Hỏa cầu của nữ nghiên cứu sinh hỏa hệ quăng ra là đã có thể giết zombie rồi.
Bọn họ đã bắt đầu hấp thu tinh hạch, nhưng tốc độ hấp thu rất chậm, mỗi lần hấp thu sẽ lập tức cảm thấy ngườ rất đau, đầu óc choáng váng, khiến họ nơm nớp lo sợ.
Lâm Đàm Đàm thầm nói trong lòng: Đây là do quỹ tích vận hành năng lượng của hai người có vấn đề quá lớn.
Vấn đề này, bây giờ cô không thể giúp họ giải quyết.
Thế là cô đưa ra một ít kiến nghị cho bọn họ, hai người như có điều lĩnh ngộ, liên tục nói cảm ơn Lâm Đàm Đàm.
Tạm biệt những người này, Lâm Đàm Đàm đến bên cửa sổ ở cuối hành lang để nhìn ra ngoài. Bọn người Diệp Tiêu đi thanh lý những tòa nhà còn lại. Chỉ chốc lát, tòa nhà số 3 và số 4 cũng đã được xử lý xong. Cô thấy có không ít người ra ra vào vào hai tòa nhà đó, chuyển zombie từ bên trong ra, quét dọn xong là họ có thể chuyển vào.
Cô phát hiện người duy trì trật tự là người quen, chính là mấy người Tưởng Trung Ý. Lâm Đàm Đàm xuống lầu, qua đó.
“Chị!” Nhìn thấy Lâm Đàm Đàm, Tưởng Trung Ý đứng chỗ xa đã kích động, giao quyển sổ gì đó trên tay cho người bên cạnh, chạy đến chỗ Lâm Đàm Đàm: “Chị về rồi, không thấy chị em nhớ lắm luôn á.”
Lâm Đàm Đàm đã quen với những người ba hoa của cậu ta, cô hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”
“Những người đó muốn chuyển vào ở trong tòa nhà này, em giúp họ đăng ký, còn phòng ngừa họ gây chuyện ầm ĩ.” Tưởng Trung Ý nói, có thể nhận được nhiệm vụ này, cậu ta thấy tự hào lắm.
Lâm Đàm Đàm nhìn những nam nữ già trẻ với vẻ mặt mệt mỏi kia: “Phân chia phòng ở thế nào?”
“Đội phó Bạch đã chuẩn bị từ bên tòa nhà công sở rồi, quyết định bằng cách rút thăm. Chị xem, trên tay bọn họ ai cũng cầm một tờ giấy có viết số phòng, nếu không vừa lòng có thể tự trao đổi riêng, nhưng không được phép đánh nhau.”
“Tôi thấy trước khi vào đó mỗi người bọn họ còn được nhận cái gì đó, là gì vậy?”
“Một ít thức ăn, một ngày ba bữa.” Tưởng Trung Ý cho Lâm Đàm Đàm xem vài cái hộp giấy lớn, bên trong có từng túi từng túi thức ăn đựng trong bịch xốp. Có phần là hai chai cháo bát bảo, hai cái bánh ngọt nhỏ; có phần là hai ly mỳ ăn liền, hai chai nước khoáng; có phần là một hộp sản phẩm từ sữa, một bịch bánh quy, hai cái màn thầu lạnh.
Một ngày ba bữa thế này, không đủ ăn nhỉ?
“Đây là lượng thức ăn tiêu chuẩn à?” Lâm Đàm Đàm hỏi.
“Cơm trưa có thể ăn chút thức ăn nóng, nấu chút cơm, mỗi người một muỗng thức ăn, một chén cơm. Có vài người sẽ chuyên môn làm việc đó, đưa đến người lầu cho người ta xếp hàng nhận đồ ăn.
Tưởng Trung Ý cười nói: “Đây là thức ăn tiêu chuẩn cho những người không có cống hiến. Những người có thể làm việc như em thì khác, những người giết zombie còn có thể căn cứ vào số zombie giết được để phân phối thức ăn, dù sao cơm nóng, thức ăn nóng cũng không ít, còn có thịt ăn.”
Đãi ngộ nghe qua cũng tốt lắm, sao vừa rồi trên bàn ăn Bạch Trừng lại nói khan hiếm thức ăn?
Tưởng Trung Ý còn nói: “Chẳng phải dưới khu thương mại này có một cái siêu thị sao? Trong đó có không ít đồ, nhưng gạo không nhiều lắm, có mấy thứ không tiện để lâu, còn mất điện nữa, những loại thức ăn như thịt nếu không xử lý nhanh sẽ hư hết, cho nên ăn ngon như vậy được mất ngày rồi.”
Lâm Đàm Đàm nghĩ, đây chắc là do không gian của Bạch Trừng không thể chứa được nhiều thứ quá, nếu không còn lâu anh ta mới rộng lượng cung ứng cho người ta.
Tóm lại là tình cảnh hiện nay của mọi người tốt hơn trong tưởng tượng của cô.
Trước khi trời tối, tất cả tòa nhà trong Nam Viên đã được xử lý xong, người trong tòa nhà công sở bên kia đã dời hết sang đây. Bốn phía Nam Viên có bố trí thiết bị theo dõi, trước cửa cũng sắp xếp người bảo vệ, nếu phát hiện dị thường sẽ báo ngay, mỗi lầu còn cho người trực đêm, bên ngoài có đặt các loại bẫy, chỉnh thể vẫn tương đối an toàn.
Buổi tối lại sang nhà 301 ăn cơm, Lâm Đàm Đàm nhìn thấy mấy gương mặt lạ hoắc. Qua phần giới thiệu, cô biết trong đó có hai nhà hoa học, người lớn tuổi họ Trịnh, người trẻ tuổi họ Ngô, những người khác là trợ thủ của họ.
Bọn họ mang đến một tin tức, viện nghiên cứu có tiến triển trong việc nghiên cứu zombie, dị năng.
“[Siêu năng lực] được đặt tên là [dị năng], thứ trong đầu zombie được gọi là [tinh hạch]. Tinh hạch chủ yếu được chia thành 10 loại, dị năng cũng được phân loại. Đã xác thực có kim hệ, mộc hệ, thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, phong hệ, lôi hệ, băng hệ, không gian hệ, độc hệ, thấu thị hệ,…” Trịnh giáo sư nói qua về tài liệu được gửi tới cho mọi người.
Mọi người nhìn lướt qua, cũng không cảm thấy kích động vì tài liệu “cơ mật” này.
Giáo sư Trịnh có chút xấu hổ, nhưng vì nhiệm vụ của mình, ông vẫn kiên trì nói: “Bên kia không chỉ phát hiện thấy điều này mà còn nghiên cứu thấu đáo về dị năng. Thiếu tướng Mẫn đã nói, chỉ cần các anh hoàn thành nhiệm vụ, cứu được mẹ con Mỹ Quyên họ sẽ gửi phần sau đến. Còn Thái Thành Lương, lão Trần muốn nói chuyện với nó, các anh đã từ chối mấy ngày, lão Trần hoài nghi cháu ngoại ông ấy gặp bất trắc, ông ấy giận lắm, còn nói…”
“Còn nói, nếu Thái Thành Lương gặp phải chuyện gì đó, ông ta sẽ không phái quân đội đến Dương thị phải không?” Bạch Trừng bình tĩnh giúp ông ta nói hết câu cuối.