Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 40



Lâm Đàm Đàm không hiểu sao mình lại bị chỉ mặt, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh gọi tôi?”

“Tôi nói cô đó, không phải cô có năng lực trị liệu à? Nhanh đi trị thương cho người ta đi.” Chu Tín tỏ vẻ ra lệnh.

Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật khôi hài, người này cho rằng anh ta là ai?

Bạch Trừng giận tái mặt, vừa định lên tiếng thì Lâm Đàm Đàm đã mở miệng trước anh ta một vước. Cô tỏ vẻ tò mò hỏi Chu Tín: “Anh là ai?”

Chu Tín nhíu mày, nhưng vẫn thấy tự hào: “Tôi là đoàn trưởng đoàn 3 thuộc khu cảnh bị của Ninh thị, Chu Tín, quân hàm trung tá. Hiện nay, để xây dựng thêm căn cứ an toàn cho người sống sót, tôi được nhận nhiệm vụ vinh quang ra ngoài cứu viện. Sau khi nhiệm vụ kết thúc còn có việc khác quan trọng hơn đang chờ tôi ở căn cứ. Cô có thể gọi tôi là đội trưởng Chu hoặc Trung tá Chu.”

Gã nói một lượt về sự phát triển đời mình, những cấp bậc đó là được nâng lên sau khi mạt thế đến. Trước mạt thế, gã cùng lắm chỉ là một phó doanh trưởng nho nhỏ, hàm Thượng úy. Sau khi mạt thế đến, rất nhiều người trên cấp gã gặp chuyện không may, thế là gã được nâng cấp lên.

Những lời gã nói thật sự đã mang lại chút tác dụng, người sống sót nghe được mấy chữ “đội trưởng” và “Trung tá” thì cảm thấy gã có vẻ rất cao lớn, rất lợi hại.

Chu Tín càng đắc ý.

Lâm Đàm Đàm gật đầu, cô đã hiểu tại sao người này lại nhảy nhót vui vẻ như vậy, thì ra là có “thân phận”. Cô nhếch môi: “À, ra là đội trưởng, tôi cứ tưởng anh là ông chủ phát lương cho tôi đấy chứ.”

Nụ cười của Chu Tín cứng đờ, không biết ai trong đám người cười ra tiếng, Lâm Đàm Đàm cũng nhịn cười, lạnh lùng nói: “Thật là ngại quá, tôi không phải binh lính cấp dưới của anh, dù anh có là sư đoàn trưởng thì anh cũng không quản lý được tôi!”

“Cô—” Chu Tín sầm mặt: “Cô đang coi thường quân nhân! Chúng tôi mạo hiểm sinh mệnh của mình để đến cứu các người….”

“Ngừng!” Lâm Đàm Đàm giơ tay ngắt lời gã. “Thứ nhất, các anh không cứu tôi, tôi vốn đang sống yên ổn trong khu an toàn, không cần bất kỳ ai đến cứu. Thứ hai, tôi không coi thường quân nhân, anh đừng đánh tráo khái niệm, chuyện bé xé to. Các đồng chí quân nhân không ngại hiểm nguy đến cứu viện Dương thị, tôi rất kính trọng họ, nhưng đây cũng không phải lý do để anh có quyền khoa tay múa chân với tôi.”

Chu Tín nghẹn cứng họng, cảm thấy xung quanh không ai nói đỡ cho mình, gã lập tức đổi cách khác, lên án kịch liệt: “Cô nói nhiều như vậy chẳng phải là không muốn cứu người à? Đây là lúc nào rồi? Chỉ nhờ cô cứu vài người, cô có năng lực tại sao lại không làm? Với khả năng của cô thì đây chỉ là cái nhấc tay nhưng đối với người khác là mạng đó! Nữ đồng chí, cô thật sự quá ích kỷ rồi!”

Bạch Trừng lạnh giọng: “Chu Tín!”

Mai Bách Sinh không biết từ đâu chui ra, anh ta chạy đến cạnh Lâm Đàm Đàm, định nói đỡ cho cô, nhưng Lâm Đàm Đàm giơ tay ngăn lại. Cô không lùi bước, không nhún nhường mà nhìn thẳng Chu Tín, cười lạnh nói: “Thấy sự oai phong của quân nhân không trụ vững lại muốn dùng đạo nghĩ để ép tôi? Anh tỉnh lại đi, tôi có nói là tôi không cứu người à? Có ai nhìn thấy tôi thấy chết mà không cứu chưa? Lúc nãy chẳng lẽ tôi không giúp đánh zombie à? Tôi là người, không phải làm từ sắt thép, tôi nghỉ ngơi một lát không được sao? Hơn nữa, anh phải hiểu cho rõ, tôi cứu người theo chủ nghĩa nhân đạo, không phải là nghĩa vụ.”

Giọng của Lâm Đàm Đàm không quá vang dội nhưng lại rất rõ ràng, trầm ổn: “Nếu như anh ôn tồn, hòa nhã mời tôi hỗ trợ trị liệu thì dù tôi có mệt cũng có thể đồng ý ngay, nhưng anh há mồm liền ra lệnh cho tôi, tôi cực khổ cứu người chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt anh à? Xin hỏi anh dựa vào cái gì?”

“Dựa vào anh là đội trưởng à?”

Chu Tín giận đến mức mặt mày tái xanh, trừng mắt nhìn Lâm Đàm Đàm, không nói nên lời, gã lập tức quay đầu về hướng Bạch Trừng: “Bạch Trừng, anh không lo quản lý người của mình đi!”

Bạch Trừng chậm rãi đến gần chỗ Lâm Đàm Đàm, anh ta nhìn Chu Tín bằng vẻ mặt vô cảm: “Cậu nói sai rồi. Cô Lâm không phải người của tôi, cô Lâm là người dân bình thường trong thành phố, dù là tôi hay cậu, hay bất cứ ai cũng không có quyền ra lệnh cho cô ấy làm bất cứ điều gì, mời cậu đừng dùng từ “quản lý”. Hơn nữa, trước khi các cậu đến, cô ấy vẫn luôn cố gắng hết sức giúp đỡ người bị thương, không cần ai thúc giục cũng không cần báo đáp, 150 000 người ở đây có thể làm chứng. Cho nên cậu mới là người nên xem lại thái độ của mình mới đúng. Nếu hôm nay có người vì không được trị liệu kịp thời mà phải gánh lấy hậu quả nghiêm trọng thì tất cả đều là lỗi của cậu.”

Những lời này, anh ta không chỉ nói với Chu Tín mà còn là lời nhắc nhở đối với những người sống sót xung quanh, nhắc họ đừng vì những lời nói của Chu Tín mà cảm thấy Lâm Đàm Đàm phải cứu người là lẽ đương nhiên.

Quả nhiên, có người nghe anh ta nói xong liền tỏ vẻ suy tư, hoặc lo lắng sốt ruột. Những người này từ trong thành phố trốn ra, có không ít người bị thương, có những loại thương tổn có thể chịu đựng, tự mình khôi phục, nhưng cũng có những loại thương tổn nếu không xử lý kịp thời sẽ gây ảnh hưởng đến hành động, thậm chí là gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Trận ồn ào này làm căng như vậy, lỡ đâu khiến người trị liệu tức giận phẩy tay mặc kệ hết thì phải làm sao?

Sắc mặt Chu Tín cực kỳ khó coi. dien/dan LQD

“Cuối cùng…” Dường như Bạch Trừng còn sợ chưa đủ, anh ta nhếch môi cười, nói với Chu Tín: “Xét về quân hàm, tôi và cậu cùng cấp, yêu cầu cậu chú ý giọng điệu khi nói chuyện với tôi.”

“Anh—” Chu Tín nắm chặt hai đấm, thấy gã bị rơi vào thế yếu, binh lính cấp dưới của gã không khỏi tiến đến gần. Nhưng bên Bạch Trừng và Lâm Đàm Đàm cũng không thua kém, Mai Bách Sinh đứng ra trước tiên, che trước mặt Lâm Đàm Đàm, vẻ mặt đề phòng. Sau đó chẳng biết từ lúc nào đám người Từ Thấm, Từ Ly, đám dị năng giả Phàn Phương, Triệu Nhất Đan, còn có đám người Tưởng Trung Ý cùng với rất nhiều người được Diệp Tiêu và Bạch Trừng xuất hiện.

Cả đảm ai cũng nhìn Chu Tín với vẻ mặt bất thiện, lực áp bách không phải dạng vừa.

Sắc mặt Chu Tín trắng bệch, lúc này gã cảm nhận chân thực trong nửa tháng qua những người này đã tạo ra một thế lực lớn đến cỡ nào.

Thấy không khí giương cung bạt kiếm, một sĩ quan vội vàng khuyên giải: “Mọi người từ từ nói đã. Tiểu Chu, cậu cũng thật là, sao lại nói khó nghe vậy!”

Ông ta còn nói xin lỗi với Bạch Trừng: “Đội phó Bạch, xin lỗi anh. Tiểu Chu chỉ sốt ruột vì mọi người nên thái độ nhất thời không tốt lắm, tôi thay cậu ấy nhận lỗi. Còn vị nữ đồng chí này, cô họ Lâm đúng không? Xin lỗi nhé, xin lỗi cô. Tôi sẽ dạy dỗ thằng nhóc này. Ôi trời, bây giờ chúng ta không thể để nội bộ ầm ĩ được, đồng chí Lâm, nếu cô thật sự có dị năng trị liệu thì xin cô hãy ra tay giúp đỡ, đây là lúc chúng ta phải cùng nhau đoàn kết.”

Người này chính là quân nhân hơi mập bị Lâm Đàm Đàm bắt gặp lúc nói chuyện với Chu Tín, tuy rằng lúc đó ông ta không nói đám người Diệp Tiêu không tốt nhưng Lâm Đàm Đàm vừa nhìn người này đã thấy chướng mắt. Người ta đã nói đến nước này rồi cô còn có thể nói gì nữa chứ? Cô cũng không muốn tiếp tục giằng co, còn biết bao việc phải làm đó.

Cô không nhìn ông ta, lại đi tới chỗ những người sống sót mới tới, cao giọng nói: “Tôi là dị năng giả mộc hệ, có năng lực trị liệu, trong các bạn có người cần trị liệu thì tới tìm tôi. Nhưng tôi xin nói trước, năng lực của tôi có hạn, trong một giờ nhiều nhất chỉ trị được cho 3 người. Vì thế vết thương nhỏ hoặc ít đau thì đừng đến. Hơn nữa, để tránh việc có người cho rằng công sức của tôi là lẽ đương nhiên, trị liệu phải thu phí, tinh hạch cũng được, vật tư cũng được, số lượng sẽ tùy theo trường hợp. Nếu ai có nhu cầu thì có thể báo danh từ bây giờ, nếu số người vượt mức sẽ ưu tiên ca nguy cấp hơn vào trước.”

Quân nhân hơi mập thấy cô không để ý mình thì có hơi xấu hổ, vừa định nói gì đó. Kết quả, Lâm Đàm Đàm vừa dứt lời chưa tới một giây, rất nhiều người đã ồn ào.

“Tôi! Tôi báo danh!”

“Tôi trước, tôi gấp lắm.”

“Mẹ em bị người ta đánh, ói ra máu rồi!”

“Con tôi vốn đang nằm viện, giờ miệng vết mổ thối nát cả rồi!”

“Chồng tôi sắp không xong rồi!” Giọng một người đàn bà vô cùng thê lương, át đi những người khác. Lâm Đàm Đàm nhìn qua, chỉ thấy một người đàn bà và một người đàn ông đang đỡ lấy một người đàn ông khác chen lách qua đám người. Người đàn ông đó còn đang cầm một chiếc khăn tay che đi nửa bên trái gương mặt của người đàn ông bị thương, chiếc khăn đã không còn màu sắc vốn có, bị máu thấm ướt đẫm, trên tay trên người cả ba cũng dính rất nhiều máu.

“Sao lại thế này?” Lâm Đàm Đàm nhíu mày, bước qua.”

“Trên đường chạy xe nhanh quá bị nhánh cây quét vào mắt.” Người đàn bà khóc nói, người đàn ông kia cẩn thận mở khăn lông cho Lâm Đàm Đàm xem. Chỉ thấy mặt bên trái của người bị thương có mấy vết thương cạn cạn sâu sâu, đáng sợ nhất là mắt trái chỉ còn lại một lỗ máu, cả con mắt đã bị mất rồi!

Những người xung quanh thấy màn này đều thở mạnh vì kinh ngạc.

Vẻ mặt Lâm Đàm Đàm lộ vẻ căng thẳng, lại thấy trạng thái của người này rất xấu, sắc mặt trắng bệch, thở gấp, có vẻ thần trí không rõ, đứng cũng không đứng nổi nữa.

Lâm Đàm Đàm cũng không nói cái gì nữa, chỉ tạo ra một sợi dây siết lấy cánh tay người kia, nói: “Theo tôi.”

Nói rồi dẫn người đến căn phòng mà cô vẫn trị liệu hằng ngày.

Mọi người nhường đường cho cô, có không ít người muốn theo xem náo nhiệt, có người lại hỏi người kế bên: “Vậy mà cũng có thể trị à?”

“Nếu có thiết bị, có thuốc, có bác sĩ để phẫu thuật ngay thì chắc là còn giữ được mạng. Đúng rồi, còn phải truyền máu và dịch dinh dưỡng, người đó rõ ràng là đang choáng rồi.” Người này có chút kiến thức trong nghề, nói rồi lắc đầu: “Nhưng bây giờ… có dị năng thì khó mà nói.”

“Này, nếu là anh thì anh trị được không?” Một bé gái đẩy một bé trai lớn hơn, bé trai lắc đầu: “Anh không thể.”

Nó loáng thoáng thấy bóng lưng Lâm Đàm Đàm qua khe hở giữa những người khác, trong mắt có vẻ tò mò lẫn ngạc nhiên. Nó cũng là dị năng giả mộc hệ, cũng có năng lực trị liệu, năng lực còn không kém, nhưng bây giờ nó chỉ có thể cầm máu và trị những vết thương nhỏ, người đó thật sự mạnh như vậy sao?

“Đi, theo họ xem.”

dien/dan LQD So với sự ngạc nhiên của những dị năng giả mới tới, những người vốn ở thành Tây lạnh nhạt hơn, cô Lâm của bọn họ vốn rất mạnh, bọn họ nịnh bợ lấy lòng còn không kịp, tên đội trưởng gì đó thật đần độn, dám vênh mặt hất hàm sai khiến cô ấy, nếu không phải bây giờ không phải lúc thích hợp, điều kiện không cho phép thì họ đã đè gã ra đánh một trận rồi.

Chu Tín vẫn còn đứng tại chỗ, nhìn đám người xung quanh hùa nhau rời khỏi một mảng lớn, còn phải chịu đựng ánh mắt khinh thường và trào phúng của những người kia thì cảm thấy thật khó chịu.

Người quân nhân mập mạp vỗ vai gã: “Thôi, đi làm việc đi.”

Chu Tín cười lạnh: “Năng lực trị liệu thì hay lắm à? Cũng chỉ là trị mấy vết thương nhỏ, có thể khởi tử hồi sinh được chắc? Bày đặt ra vẻ, em kéo đại bác sĩ nào tới cũng mạnh hơn cô ta!”

Quan nhân hơi mập nhíu mày, muốn nói nếu gã thấy vậy thì chọc cô làm gì? Chợt nghe có người nói: “Đúng vậy đó, chỉ là trị mấy vết thương nhỏ thôi mà. Hi vọng sau này ông không có vết thương nhỏ cần cô ấy trị liệu đâu ha!”

Hai người nhìn lại, thấy người nói chuyện là một người trẻ tuổi cao cao, gương mặt còn có chút ngây ngô, chắc hẳn là sinh viên đại học.

Tưởng Trung Ý vừa nói lời này xong, thấy hai người nhìn lại liền vội vàng kêu hò bạn mình: “Đi thôi đi thôi, người ta là đội trưởng, tụi mình không trêu vào được đâu.”

“Ôi dào, bọn họn nói bất kỳ bác sĩ nào cũng mạnh hơn chị Lâm kìa.”

“Nghe ổng nói làm gì, lúc nãy tao có nghe một bác sĩ nói thương tích của người đàn ông kia không có cách trị đâu, trừ phi có thuốc, có thiết bị, có bàn mổ vô khuẩn để phẫu thuật.”

“Xem ra vị đội trưởng kia không thiếu thứ gì đâu nhỉ? Hì hì.”

“Mày nói coi, sao ổng dám gây sự mù quáng với người trị liệu chứ? Chẳng lẽ không biết người không thể đắc tội nhất chính là bác sĩ à?”

“Dù sao lúc chơi game người tao không dám đắc tội nhất đã là vú em (người buff máu cho cả đội trong game) rồi.”

“Hơ hơ hơ…”

Sắc mặt Chu Tín hết đen rồi lại xanh, há miệng, ngực không ngừng phập phồng. Quân nhân hơi mập thở dài, cũng không muốn nói gì với gã nữa, ông ta cảm thấy hơi lo lắng. Cô bé đó thật sự ghê gớm vậy sao? Trong quân đội không phải không có dị năng giả mộc hệ, nhưng chưa từng nghe nói có ai lợi hại mà. Nếu như người này bây giờ đã rất mạnh, vậy sau này… Đắc tội một người như vậy thật sự không phải là một điều sáng suốt.



Bên này, vừa vào phòng trị liệu, Lâm Đàm Đàm lại không cho phép ai đứng ở cửa, cô đóng cửa lại, để người nhà đỡ người bị thương nằm xuống. Cô nói với Minh Trạch: “Truyền dịch.”

Người này mất máu rất nghiêm trọng, Lâm Đàm Đàm có thể trị miệng vết thương của ông ta nhưng mất máu không thể khôi phục nhờ dị năng được.

Cô nói rồi nhấc tay thu lại sợi dây trên tay ông ta, một sợi dây trực tiếp bắn vào hốc mắt bị tổn thương, một sợi khác cắm vào trái tim.

Vợ của người bị thương ở bên cạnh sợ hãi thét lên một tiếng, Lâm Đàm Đàm giải thích: “Đây là năng lượng, không phải dây thừng thật, sẽ không gây tổn thương cho cơ thể của ông ấy, bà đừng lo lắng.”

Cô muốn năng lượng có tác dụng thực tế khi có dạng dây thừng, nó có thể chạm được. Nhưng lúc này, hai sợi dây này là không thể chạm đến, chúng chính là năng lượng cao cô động, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng nó tựa như những chùm sáng màu xanh mơn mởn.

Minh Trạch vừa mở thùng thuốc vừa nhắc nhở: “Người nhà nâng đầu và chân bệnh nhân lên một chút.”

Vừa rồi anh ta chạy đến cạnh Lâm Đàm Đàm, còn lấy một thùng thuốc lớn từ chỗ Bạch Trừng, bây giờ mới mở ra, bên trong có rất nhiều thuốc. Anh ta lập tức bắt đầu pha chế dịch dinh dưỡng, vốn đã có giấy phép bác sĩ luân phiên nên anh ta làm việc này cô cùng thuần thục.

Vừa truyền dịch dinh dưỡng vừa nhìn người bị thương, khi dấu hiệu sự sống đã ổn định, triệu chứng sốc đã biến mất, anh ta âm thầm khâm phục. Tác dụng của dị năng thật sự rất lớn, khi nào anh ta mới có được trình độ như vậy đây?

Nếu anh ta có thể dùng một cái nhíp để căng con mắt bi thương kia ra, nhìn thấy những sợi tơ máu nhanh chóng tái sinh anh ta sẽ cảm thấy càng khiếp sợ hơn nữa.

Trị liệu gần 15 phút lâm Đàm Đàm mới thu tay lại, hai người nhà vội vã hỏi cô tình hình thế nào.

“Vấn đề không lớn, chỉ cần bảo vệ kỹ miệng vết thương, chú ý đừng để bị cảm nhiễm, ăn mấy món bổ máu là được.” Lâm Đàm Đàm nói: “Nhưng mà con mắt mất đi chính là mất luôn, tôi có là thần cũng không khiến con mắt mọc lại được.”

“Đó là đương nhiên, đương nhiên rồi, chỉ cần còn sống là tốt rồi.” Hai người vội nói, đúng lúc này, người bị thương đã tỉnh, có thể nói chuyện, hai người càng kích động hơn, vừa khóc vừa cười.

Lâm Đàm Đàm ngồi trên ghế nhìn Minh Trạch đắp một miếng gạc lên mắt của người bị thương, bỗng nói: “Nhớ trả thù lao.”

“Đương nhiên rồi.” Người nhà nam nhanh chóng lấy ra một bao tinh hạch từ trong túi áo, đổ ra 3 miếng tinh hạch: “Nhiêu đây có đủ không?” Dường như ông ta cũng biết nhiêu đó quá ít: “Chúng tôi còn chút thức ăn, một chiếc xe và 200 000 gửi ngân hàng, cho cô hết.”

Lâm Đàm Đàm nghĩ ngợi: “Xe gì?”

“Xe bán tải, Jiangling Domain Tiger, mua tận 150 000 đó, còn rất mới!”

Lâm Đàm Đàm không biết Jiangling Domain Tiger là cái gì nhưng nghe nói tới 150 000 thì chắc là có thể đi, cô nói: “Vậy lấy chiếc xe đó đi, những thứ khác mọi người cứ giữ lại. Mọi người là khách đầu tiên, cho mọi người ưu đãi, mai kia mọi người cứ đến tìm tôi, tôi giúp ông ấy trị thêm 2 lần.”

Lâm Đàm Đàm cũng không thiếu một chiếc xe,dien/dan LQD bởi vì cô sẽ không lái nó nhưng đã thu phí vậy phải thu cho cao. Nếu ngay từ đầu định giá thấp thì sau này khó mà nói, dù sao người vừa rồi thực sự rất nguy cấp, đây chính là tiền cứu mạng.

Lại nói tiếp, một chiếc xe đổi một cái mạng thì có đáng gì, nhưng Lâm Đàm Đàm cũng không muốn tính quá cao, huống hồ thái độ của hai người đó khiến Lâm Đàm Đàm cảm thấy rất thoải mái.

Nghe Lâm Đàm Đàm nói sẽ phục vụ tái khám hai người vui như điên, liên tục nói cảm ơn. Lâm Đàm Đàm đứng dậy mở cửa, nói với những người bên ngoài: “Đến lượt ai?”

Bên ngoài có một đám người, tiếng nhao nhao ầm ĩ không nhỏ, những cửa vừa mở ra thì tất cả ngừng nói, nhìn người vừa rồi sắp không xong rồi đang dán một cái băng gạc trắng trên mặc, cánh tay có truyền dịch được người ta đỡ ra, tinh thần có vẻ không tệ, hai người nhà mừng đến phát khóc thì choáng váng hết.

Không thể tin được là đã trị được kha khá rồi.

“Thật, thật giỏi!”

Có người nhìn đồng hồ: “Mới qua bao lâu đâu? Wow!”

Sau đó những người vốn nửa tin nửa ngờ càng hô hào muốn được vào trước.

Nhưng Bạch Trừng đích thân tọa trấn ở cửa phòng trị liệu, anh ta vốn có hiểu biết một chút về y thuật, nhìn tình huống bệnh nhân có thể phân chia nặng nhẹ, đừng hòng qua mặt dễ dàng. Anh ta chọn ra 3 người nặng nhất, nói tình huống cho Lâm Đàm Đàm, sau đó hỏi cô: “Đây là ca nghiêm trọng nhấy, em xử lý được không? Đám người kế tiếp sắp đến rồi, nếu đợt nào cũng nhiều thế này thì có vất vả quá không?”

Lâm Đàm Đàm nhìn sắc trời, trời đã tối, cô nói: “Không sao, cũng chỉ đêm nay thôi.” Lời đã nói ra không thể thu lại được. Thật ra cũng không quá vất vả, cô đã quen với những việc này, hơn nữa một giờ chỉ có 3 người, vẫn có thời gian nghỉ ngơi.”

Hơn nữa, cô cũng có suy tính riêng của bản thân. Trước kia thật ra cô đã ép trình độ trị liệu của mình xuống, không có biểu hiện quá mức, nhưng tên Chu Tín lần đầu tiên gặp cô đã để mắt đến cô, mặc kệ gã nhắm vào cô hay chỉ muốn tìm một người để lập uy, tất cả đều chứng minh cô đã bị gã ngắm rồi.

Đã không thể giấu thì cần gì phải giấu, dứt khoát thể hiện sự mạnh mẽ của mình để không có bất cứ ai dám đắc tội nữa, ít nhất là những mặt hàng như Chu Tín thì dạt sang một bên mà chờ.

Trên thực tế, lúc cô chọn làm dị năng giả song hệ nên có giác ngộ như vậy rồi.

Bạch Trừng liếc nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Lâm Đàm Đàm tiếp tục việc trị liệu của cô.

Từng nhóm từng nhóm người đến, mỗi nhóm đều có mấy ngàn hoặc trên 10 000 người, trong đó sẽ có mấy người trọng thương. Dù sao Lâm Đàm Đàm vẫn duy trì một tiếng ba người, đội chữa bệnh của thành Tây cũng đang làm việc. Tựa hồ bị họ cuốn hú, những bác sĩ đến sau, những dị năng giả có năng lực trị liệu cũng bắt đầu hỗ trợ.

Dĩ nhiên, làm việc có lương.

Bên ngoài từng đám người lớn tới, lần lượt tổ chức giết zombie, đâu đâu cũng bận, phòng trị liệu bên này vẫn tiến hành làm việc đâu vào đấy, bệnh nhân, người nhà cầu nguyện, chờ mong, căng thẳng, kích động và cảm kích, thế mà lại hài hòa ngoài ý muốn.

Hơn 9 giờ tối Diệp Tiêu mới về, cũng kéo theo một đại đội người.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn phương án thứ hai.” Bạch Trừng nói. Đội của Diệp Tiêu đi đến một nơi khá xa, việc này cũng khó tránh khỏi, Dương thị nói nhỏ thì không nhỏ, lại luôn có những nơi không thể tới lui trong một ngày. Phương án thứ hai chính là nếu không kịp trở về sớm thì sẽ dừng ở đường cao tốc Dương thị phía đông, chờ hội hợp với đại đội bên này.”

Diệp Tiêu cười cười: “Đi từ phía đông biến số quá lớn, tôi không yên tâm bên này.” Vẻ mặt anh khó nén sự mệt mỏi, cả một ngày lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, hơn nữa vì chạy trong đêm, đám zombie kia cũng không phải dễ chơi, anh đã phóng dị năng vô số lần, dù cho có là người làm bằng sắt thì bây giờ cũng chịu không nổi.

Bạch Trừng nhíu mày, bên này đã sắp xếp xong xuôi, có gì mà không yên lòng? Không yên lòng thật ra chỉ vì một người kia? Có thể thấy tên này động tâm, suy nghĩ vướng bận đúng là có khác.

Anh ta cũng không chế nhạo mà kể lại chuyện lúc chiều một lần.

Diệp Tiêu càng nghe mặt càng đen, hít sâu một hơi áp chế ngọn lửa không tên trong lòng: “Đàm Đàm đâu?”

“Ở phòng trị liệu, suốt mấy tiếng rồi còn chưa ra.”

Diệp Tiêu nhanh chân đi về hướng phòng trị liệu.

Bên ngoài phòng trị liệu có người gác, duy trì trật tự, nhất là gian của Lâm Đàm Đàm, người không phận sự không thể đến gần. Diệp Tiêu khoát tay, ra hiệu những người đó cứ mặc anh, anh đến gần cửa, cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy mở.

Anh nhìn thấy Lâm Đàm Đàm đang đứng trước giường bệnh nhỏ hẹp, khẽ cúi đầu, bàn tay treo cách ngực một người mấy centimet, ánh sáng màu lục óng ánh từ lòng bàn tay cô rơi xuống ngực người nọ.

Cô gái nhỏ khép hàng mi, môi nhấp nhẹ, không biết có phải do ánh đèn chiếu lên gương mặt, làm cho ánh mắt yên tĩnh của cô lộ ra ba phần lạnh nhạt, rất khác với bình thường, có vẻ nghiêm nghị khiến người khác không dám đến gần.

Dường như cảm thấy có người nhìn mình, cô quay đầu lại, thấy rõ là anh, gương mặt kia bỗng chốc nở rộ một nụ cười sáng lạn, đôi mắt kia không còn vẻ lạnh lùng nữa mà cong cong, sáng lên.

Giọng cô cũng tràn ngập niềm vui: “Diệp tiêu, anh về rồi!”

Ngực Diệp Tiêu bỗng chốc giống như được lấp đầy.

------(Lời tác giả)------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tiêu: Nhìn xem, cô ấy đối xử với người khác lạnh nhạt như vậy, nhìn thấy tôi thì cười vui vẻ, chắc chắn cô ấy thích tôi rồi, không chấp nhận ý kiến phản bác, hừ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.