Bộ Y tế không chỉ điều bác sĩ và dị năng giả đến khu lều trại mà còn bên trên còn phân cách các khu vực ra, cấm người cảm cúm ở những khu vực khác nhau di chuyển khắp nơi, hạn chế tối đa con đường lây nhiễm.
Lâm Đàm Đàm rất bất ngờ.
Muốn làm chuyện này căn cứ khẳng định phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ họ lại tình nguyện làm thế. Dù sao tài nguyên chữa bệnh rất quý giá, dùng để chữa cho những kẻ có tiền nhưng trị không khỏi còn thu vào rất nhiều. Nhưng cho khu lều trại dùng nhất định không được bao nhiêu lợi ích.
Cô bắt đầu có chút kính trọng đối với căn cứ lâm thời bấy giờ rồi.
Cả căn cứ có rất nhiều khu lều trại lớn lớn nhỏ nhỏ, Bộ Y Tế đảm nhiệm phần lớn nhưng vẫn để lại một ít cho Lâm Đàm Đàm, cô vui vẻ đồng ý.
Bận rộn cả ngày đến thật trễ, xong việc thì trời đã tối, dù đã trị qua một lượt cho những người mắc bệnh nghiêm trọng ở khu lều trại nhưng còn cách trị tận gốc rất xa, ánh mắt của những người bệnh nhìn nhóm dị năng giả rời đi có chút nặng nề.
Trở về phòng khám, Lâm Đàm Đàm bắt đầu phát tiền lương cho dị năng giả và bảo tiêu. Cô đã thuê một kho hàng ở gần phòng khám để đặt những vật tư kiếm được, bây giờ phát tiền lương đương nhiên cũng là dùng những vật tư đó để phát, bình quân chữa trị cho một bệnh nhân được trả 2 cân lương thực.
Giá này không khác xem bệnh trong phòng khám là mấy. Một bệnh nhân bình thường khi chữa khỏi cùng lắm cũng chỉ cần trả mười mấy, hai mươi cân lương thực, dị năng giả chủ trị có thể thu được 70%, chia theo số lần họ trị liệu cho bệnh nhân cũng tương đương giá này.
Nhưng chữa bệnh ở khu lều trại là việc từ thiện, có nghĩa là Lâm Đàm Đàm không thu vào mà phải chi trả rất nhiều khoản lương. Nhìn Tiền Phi Phi dẫn theo vài người vừa đọc tên, kiểm tra số khám và chữa bệnh vừa nhanh tay phân phát lương thực và vật tư khác, số vật tư Lâm Đàm Đàm hiện có đủ chi trả cho cái giá bây giờ là bao lâu? Đáp án nhiều nhất là hai, ba ngày.
Hứa Thiên Kim líu lưỡi: “Bác sĩ Lâm, chị thật hào phóng.” Nhà giàu nghiệp lớn cũng chịu không nổi mức tiêu hao này đâu.
Lâm Đàm Đàm nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là vào tay trái ra tay phải thôi.” Cô cũng không xem trọng vật tư cho lắm. Bên phía Diệp Tiêu có Bạch Trừng lo, tốc độ thu thập vật tư khỏi phải nghĩ, đừng nói bây giờ không có xây dựng thế lực, dù có đi nữa thì không có gì nuôi không nổi. Cho nên, với cô mà nói chỉ cần duy trì thu chi cân bằng là được rồi.
Vì thế, cô quyết định mở rộng quy mô phòng khám. Những dị năng giả mộc hệ mới đến hợp tác ngày hôm nay cảm thấy hợp tác vui vẻ, tuy rằng không bằng trị liệu cho nhóm người giàu có, thu vào một người thì ít nhưng không cần xem sắc mặc người ta cũng không cần quan tâm những thứ linh tinh, càng không cần lo bị lừa bị lỗ, kiếm tiền cũng khá dễ dàng. Vậy nên khi Lâm Đàm Đàm thông báo tuyển dụng, ai cũng muốn đến.
“Vậy sáng mai lúc bảy giờ mọi người tới chỗ này tập hợp, tôi sẽ thuê những phòng bên cạnh, hai ngày nay cứ ở đây trước, sau này thấy hợp thì chuyển sang khu vực khác mở chi nhánh.” Lâm Đàm Đàm cũng rất vui, càng nhiều người tới càng tốt mà, đều kiếm tiền cho cô cả, tuy trừ đi các chi phí bỏ ra thì lợi nhuận cũng chẳng nhiều. “Bên chúng ta kết lương theo ngày, không có việc nợ lương mọi người nên nếu có quen biết dị năng giả mộc hệ xin cứ gọi họ đến, trình độ thấp một chút cũng không sao, có thể trị bệnh là được.”
Phát biểu xong, tiễn nhóm dị năng giả đi, lại đến lượt phát lương cho nhóm bảo tiêu.
Tiền lương của họ thấp hơn, ngoại trừ những người đầu lĩnh được nhiều hơn một chút thì những người khác mỗi ngày được nhận 6 cân lương thực, hôm nay chỉ có nửa ngày, tức là 3 cân. Tổng cộng sáu, bảy mươi người, hơn hai trăm cân lương thực lại cất bước ra đi.
Tiền Phi Phi xem kho hàng trống đi một nửa, gõ máy tính cành cạch, cuối cùng nói: “Đàm Đàm, tiền lương em đưa ra có hơi quá cao không?”
“Cái gì cũng có giá trị của nó, đây là nhóm người có tố chất tốt nhất mà. Chị xem, ai cũng nghe lời, phục tùng mệnh lệnh, làm việc nhanh nhẹn, không gây ra chuyện gì khiến mình lo lắng, hơn nữa ai cũng là người có võ, hai, ba lần có người ồn ào muốn gây sự đều bị họ cản lại. Một ngày 6 cân lương thực có là gì, chờ ngày có thể rời khỏi căn cứ không chừng họ không thèm 6 cân lương thực này nữa đâu.” Lâm Đàm Đàm cảm thấy số tiền bỏ ra vẫn đáng giá.
Trong lòng Tiền Phi Phi lại nghĩ: Mưa rơi hơn nửa tháng, dù bên ngoài còn vật tư thì chỉ sợ bị ngâm bị úng nước, đâu còn bao nhiêu vật tư?
Nghĩ về tương lai, chị cảm thấy lo lắng trùng trùng, muốn khuyên Lâm Đàm Đàm giữ lại nhiều vật tư bên mình một chút nhưng ngẫm lại thì thấy cũng không cần phải vậy, chuyện chị có thể nghĩ ra Lâm Đàm Đàm cũng có thể nghĩ đến, nếu không ổn thì vẫn còn những người trong biệt thự đó, Lâm Đàm Đàm dám tiêu xài như vậy trong lòng ắt đã có tính toán. diễn/ Đàn Lê> Quý< Đôn
Lâm Đàm Đàm đang nghĩ nên để Hứa Thiên Kim ở đâu, trong thời gian ngắn cô cũng không thể tìm thấy phòng ở thích hợp, mang về biệt thự chắc chắn không được. Trong biệt thự đã có 9 người bọn họ, Tiền Phi Phi và Tiền Khai ở chưa được hai ngày đã chuyển ra nên cô cũng không muốn đưa người khác về.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô dẫn người đến chỗ Tưởng Trung Ý.
Tưởng Trung Ý ở một tiểu khu rất gần biệt thự, có năm tầng, bố cục 3 phòng 1 sảnh, có 6 người ở, đều là sinh viên như Tưởng Trung Ý, cũng là anh em sinh tử. Những người đó ban ngày trông nom phòng khám giúp cô nhưng buổi chiều lúc đến khu lều trại Lâm Đàm Đàm không muốn họ theo. Bọn họ vẫn còn kém hơn những bảo tiêu chuyên nghiệp một chút, sự ầm ĩ, mạnh mẽ của những người bệnh bình thường không được nhận trị liệu họ chưa chắc đã cản được.
Lúc Lâm Đàm Đàm tới, sau ván cửa không ngừng phát ra những tiếng kêu rên bi thảm.
Lâm Đàm Đàm gõ cửa, người ra mở nửa thân trên trần, tóc ướt nhèm, hình như là nước bùn, cả người mệt mỏi uể oải. Mở cửa thấy Lâm Đàm Đàm xém chút đã đóng sầm cửa lại, cậu ta vừa cười làm lành vừa gọi vào phòng.
Sau đó là tiếng mọi người xông về phòng mặc quần áo.
Lâm Đàm Đàm đưa Hứa Thiên Kim vào, cười nói: “Các cậu làm gì thế?” Vừa vào phòng đã nghe thấy một mùi có hơi chua, hơi thối, giống như mùi giày thối, tóm lại một lời khó tả hết.
Ngoài ban công có treo một dãy quần áo ướt, Tưởng Trung Ý đang dùng dị năng hong quần áo, cậu ta nhanh chân chạy tới: “Chị Lâm, sao chị lại tới đây?”
Lâm Đàm Đàm giới thiệu Hứa Thiên Kim cho cậu ta: “… Hôm nay đã quá trễ rồi nên cứ để cậu ta ở chung với các cậu một đêm trước đã.” Cô liếc nhìn Hứa Thiên Kim một cái, Hứa Thiên Kim vội vàng lấy thứ gì đó từ một cái túi trong tay ra, là bánh ú được đóng gói trong 6 cái túi chân không, thêm thịt và lòng đỏ trứng, đun nóng một chút là có thể ăn, bây giờ cũng được xem như là hàng tốt khó được.
Tưởng Trung Ý ngượng ngùng: “Đến thì đến còn mang theo thức ăn làm gì, người của chị Lâm, muốn ở bao lâu thì ở. Đông Tử, thu dọn phòng của chúng ta đi, chúng ta ra ngủ sofa.”
Hứa Thiên Kim vội vàng từ chối nhưng vẫn không thể lay chuyển được cậu ta. Lâm Đàm Đàm cười nói: “Thì cậu cứ ở trong phòng đi, dù sao cũng chỉ một đêm, nếu ngại thì hỗ trợ họ là được rồi.”
Cô cũng nói như vậy, Hứa Thiên Kim đau đầu, bỏ ba lô lớn trên người xuống, vào nhà hỗ trợ.
Tưởng Trung Ý vừa nhìn cái bao lớn căn phồng không biết đang đựng cái gì, lại nhìn một bao lớn chứa một cái thùng nước màu trắng, đây là 30 lít nước đó, bé cưng của anh! Dù họ có nói cung cấp lượng nước có hạn nhưng một phòng một ngày chỉ được 10 cân, sáu thằng con trai, đủ dùng cái rắm á!
Muốn dùng thêm nước thì phải tự đi mua, may là còn có nhiều thủy hệ cùng họ đến từ Dương thị, quen biết lẫn nhau, trên đường cậu ta còn làm đại đội trưởng nên họ cũng nể mặt, sẵn lòng bán giá thấp hơn một chút, nếu không người bình thường dù có đủ tiền cũng không có mà mua.
Thế là họ cứ thế tự biến mình thành người tóc dài râu rậm, đừng nhìn dáng vẻ sạch sẽ nơi phòng khám, toàn là mặc quần áo đẹp nhất vào, chỉ lộ ra mặt và tay sạch sẽ cả thôi.
Lâm Đàm Đàm tỏ ý kêu cậu ta tìm một chỗ nói chuyện: “Cậu nhìn cậu ta nhiều vào, đừng để cậu ta ra ngoài một mình, đơn độc tiếp xúc với người khác, lại tìm cách hỏi xem cậu ta cảm thấy tôi thế nào.”
Tưởng Trung Ý rùng mình: “Thằng này có vấn đề?”
“Cũng không phải có vấn đề, là một người quen cũ nhưng gần đây tôi không gặp cậu ta, tôi muốn quan sát cậu ta thử xem. Nghĩ đi nghĩ lại, việc này giao cho người khác tôi không an tâm.”
Đây không phải là chị ấy nói tin mình à! Tưởng Trung Ý cười ra tiếng: “Vậy để cậu ta ở luôn đây đi.”
“Việc này thì thôi, chỗ các cậu cũng đã 6 người ở rồi, chỉ cần đêm nay là đủ.”
“Một đêm có thể quan sát ra cái gì chứ, chị đừng quan tâm chuyện này, em đảm bảo cậu ta sẽ ngoan ngoãn tử tế ở lại đây.”
Lâm Đàm Đàm nghĩ ngợi: “Vậy cũng được, về phần tiền thuê, mỗi ngày tôi sẽ cho các cậu thêm chút nước.”
“Ôi trời, còn tiền thuê gì nữa chứ?” Nhưng cậu cũng không từ chối được, bọn họ đúng là rất thiếu nước.
Nói xong việc, Lâm Đàm Đàm phải đi, mùi nơi này cô thật sự chịu không nổi. “Đúng rồi, sao các cậu ai cũng kêu rên thảm thiết vậy?”
“Haiz, hồi chiều chẳng phải bọn em đi chuyển gạch bên kia tường thành sao? Chỗ đó có nhiều nơi bị nước xối cho tan nát, kiểu sống này đúng là không phải cho người bình thường làm, vẫn là theo chị sướng nhất.” diễn/ Đàn Lê> Quý< Đôn
“Vậy chiều mai cậu cũng theo tôi đến khu lều trại đi, kêu thêm nhiều người chút cũng được. Làm bảo tiêu một ngày 6 cân lương thực, các cậu nhận ít hơn họ chút, giống như làm ở phòng khám, một ngày 5 cân.”
Tưởng Trung Ý vui vẻ: “Dạ dạ.”
“Ngày mai đưa Hứa Thiên Kim đến phòng khám luôn.” Lâm Đàm Đàm giao việc xong, báo Hứa Thiên Kim một tiếng rồi mới rời đi.
Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại, nghĩ rằng: Theo dõi Hứa Thiên Kim cũng là khảo nghiệm với cậu ta, nếu Tưởng Trung Ý nói bóng nói gió mà cậu ta còn không đối phó được thì cô phải suy nghĩ lại nên xử lý cậu ta thế nào.
Trong hành lang tối tăm thật bẩn, Lâm Đàm Đàm mở đèn pin, chiếu ra rất nhiều đồ vật bỏ đi. Cô mặt không đổi sắc xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ về những lời Hứa Thiên Kim nói.
Cậu ta có chú ý đến những biểu hiện của mình trước mặt Chu Nham, nổi bật lắm là cái lần hôm mưa to cậu ta đã nằng nặc đòi Chu Nham về căn cứ. Chu Nham có phải đã phát hiện ra gì đó hay không? Còn nữa, sau khi Hứa Thiên Kim xuyên không đến tính cách có khác biệt quá lớn so với tính cách của chủ nhân thân thể đó hay không?
Mà ngoại trừ Hứa Thiên Kim, còn những người nào khác từ 300 năm sau đến nữa hay không?
Lâm Đàm Đàm nghĩ vậy cũng có chút đau đầu, sớm biết vậy cô đã không dùng tên mình nữa, trực tiếp dùng tên “Lâm Đàm Đàm*”. Chỉ là cần người từ 300 năm sau đến thì ít ai chưa từng nghe qua tên và sự tích của cô, tất nhiên nó sẽ thành một cái bia ngắm.
May là cô còn chưa triển lộ tất cả năm hệ, dù có người tới cửa “nhận thân” thì đánh chết cũng không nhận là được. diễn/ Đàn Lê> Quý< Đôn
Cho dù bị lộ thân phân… Cô cẩn thận suy ngẫm, thật ra hậu quả cũng không nghiêm trọng mấy, cùng lắm sẽ bị coi là ngoại tộc, bị bắt lại hỏi về hướng đi của lịch sử. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là khi cuối cùng họ phát hiện tiến trình của mạt thế bị đẩy nhanh hơn là do cô, cô khẳng định sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích. Nếu có ngày thật sự đến nước đó… cùng lắm thì rời khỏi Diệp Tiêu.
Rời khỏi hành lang, nhìn bầu trời đêm đen kịt lại có mưa nhỏ tí tách rơi xuống, cô giơ đèn pin chiếu lên những giọt mưa lách tách rơi dưới mái hiên, nhưng hạt mưa thật nhỏ giống như muối ăn lại giống lông vũ, buồn bã thở dài.
Nghĩ đến có thể phải rời khỏi Diệp Tiêu, cô cảm thấy có chút đau lòng.
Cho nên mới không muốn có chuyện gì xấu xảy ra.
Cô nhấc chân định đi, chợt thấy bãi đất trống phía trước có một bóng dáng tối đen như mực đang đứng, che một chiếc ô to, lặng yên đứng ở đó, không biết đã đứng bao lâu, dường như hòa làm một thể với bóng đêm.
Lâm Đàm Đàm kinh ngạc, đèn pin soi sáng cũng không thể chiếu xa như vậy, vẫn là đôi mắt sắc bén nhận ra thân hình đó: “Diệp tiêu!” Cô lạch bạch chạy tới: “Sao anh lại ở đây?”
Nói xong câu đó, cô đột nhiên cảm thấy rất quen tai. Hình như cô không chỉ nói lời thoại tương tự hai, ba lần, lần nào anh cũng xuất hiện bất ngờ, sau đó chỉ cần vừa nhìn thấy anh, tâm trạng cô sẽ bỗng chốc trở nên tươi đẹp hơn.
Giống như lúc này, tất cả những sầu lo nặng nề đều bay đi đâu hết, cô cười nhìn người đàn ông đứng dưới chiếc ô, Diệp Tiêu, anh là tiểu thiên sứ à?
Diệp Tiêu bước tới hai bước, nghiêng chiếc ô qua cho cô đứng dưới ô, xung quanh chỉ còn mấy ngọn đèn đường ánh sáng có hạn và ngọn đèn pin đang chiếu xuống dưới của cô, mặt cô có chút mơ hồ nhưng anh vẫn tinh chuẩn bắt được ánh sáng vui vẻ trong mắt, trên mặt cô, anh cũng cười: “Đã trễ thế này còn chưa thấy em về, anh lo lắng nên đi tìm xem.”
“À ra vậy.” Lâm Đàm Đàm sờ mũi, đúng là đã trễ lắm rồi.
Diệp Tiêu: “Hết bận chưa? Có thể về chưa?”
“Được rồi, đi thôi đi thôi, sau này anh không cần đến tìm em, em không lạc được đâu.”
“Không được, nơi này trị an không tốt, em lại là con gái, anh rất lo.” Diệp Tiêu nói.
“Em đâu phải kiểu con gái bình thường, hơn nữa em đã báo với anh Bạch tối nay em sẽ về trễ một chút rồi mà.” Lâm Đàm Đàm nói nhỏ, chiếu đèn pin lên con đường phía trước, nước đọng rất nhiều, phải đi cẩn thận.
Diệp Tiêu liếc cô một cái, chiếc ô che mưa lại nghiêng sang phía cô: “Nhưng anh vẫn lo.” Tạm dừng một lát, anh lại nói: “Trừ phi—”
Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn anh.
Diệp Tiêu dừng lại, nhìn vào đôi mắt cô, trong ánh mắt có sự trịnh trọng không thể bỏ qua.
Lâm Đàm Đàm cảm thấy có gì đó không đúng, tim căng ra, không hiểu sao cảm thấy hơi thót tim: “Trừ phi, trừ phi cái gì?”
Hạt mưa đánh vào mặt ô phát ra tiếng vang rất nhỏ, khoảng cách của hai người khá gần, Lâm Đàm Đàm muốn ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Tiêu khép hờ mắt, ngoài phần trịnh trọng còn có thứ gì đó càng phức tạp và khó thấy rõ hơn.
Chỉ nhìn nhau hai giây, Lâm Đàm Đàm đột nhiên quay đầu lại, “A” một tiếng, “Mưa to rồi, chúng ta đi nhanh thôi!” Nói rồi chính cô đã bình bịch chạy trước.
Diệp Tiêu đứng tại chỗ đó một lúc, mắt rủ xuống, cười cam chịu.