Lâm Đàm Đàm sẽ không ẩu đả, nhưng cô có dị năng, dị năng kim hệ bao lấy nắm tay cô, nhìn kỹ còn thấy được có vài góc tương đối bén nhọn, có thể nói là vừa cứng lại vừa sắc, một cú thật mạnh đánh tới, Chu Lễ cảm thấy bụng mình như thủng một lỗ, thiếu chút nữa anh ta ói hết cả ra.
Nhưng phản ứng của anh ta không chậm, lúc Lâm Đàm Đàm đang vung quyền thứ hai tới, anh ta vội vàng đưa tay lên đỡ, sau đó mu bàn tay anh ta bị đánh trúng, tay đập vào mặt, giống như chính anh ta tự tát mình một bạt tai.
Anh ta lảo đảo một chút: “Lâm Đàm Đàm—“
“Uất ức à? Con mắt nào của anh thấy tôi bị uất ức? Bị giấu đi? Không được tôn trọng? Tôi là loại người sống thảm đến vậy sao? Anh đang nghi ngờ tôi hay đang nghi ngờ mắt nhìn người của tôi thế?” Lâm Đàm Đàm lại công kích thêm một quyền: “Chính bản thân anh có suy nghĩ đen tối nghĩ Diệp Tiêu cũng dơ bẩn như anh vậy, kẻ thật sự muốn kiểm soát và biến tôi thành vật sở hữu chính là anh nhỉ?”
Nắm tay như quấn một lớp da sắt đánh vào người y như bị chùy sắt đập tới, Chu Lễ lại bị đánh một đòn, cuối cùng anh ta cũng bắt được cơ hội nắm lấy cổ tay cô, một dòng điện phóng ra qua lòng bàn tay, chiêu này của anh ta có thể khiến người ta bị giật tê người.
Lâm Đàm Đàm đã sớm đề phòng, chỗ cổ tay đột nhiên toát ra một vòng kim thứ, đâm ra vài lỗ máu trên lòng bàn tay của Chu Lễ, hắn vội rụt tay về nhưng Lâm Đàm Đàm vẫn bị điện giật một chút, cả cánh tay tê rần trong chốc lát.
Nhưng cô vẫn còn một chân, một cước đá tới. Chu Lễ không ngờ trên chân cô cũng có thể phát ra dị năng, kim quang chợt lóe, anh ta bị đá nằm bò ra, cổ tay áo chỗ hai cánh tay che trước bụng lập tức nát tươm, máu tươi đầm đìa.
Lâm Đàm Đàm rất nghiêm túc, cú đá càng độc.
Cánh tay của cô tạm thời không nâng lên được, mặt không đổi sắc giẫm chân một cái, mấy sợi dây màu lục từ dưới chân cô phát ra, định trói Chu Lễ. Chu Lễ vội vàng né tránh, tạo ra dòng điện nhỏ đánh nát dây mộc hệ. Hắn đứng nhìn bàn tay mình, không thể tin và phẫn nộ: “Sao cô lại không phân đúng sai như vậy? Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cô thôi!”
“Châm ngòi ly gián thì có, anh nghĩ tôi không biết mục đích thật của anh à? Ngày nào anh cũng nhìn tôi chằm chằm, mặt mũi anh to quá nhỉ? Một kẻ làm công phải nhìn sắc mặt người khác, ngay cả địa bàn của mình còn không có, anh nghĩ anh là ai mà cảm thấy có thể tạo điều kiện tốt cho tôi?!”
Chu Lễ bị chọc trúng chỗ đau, giận đến xanh mặt: “Không biết tốt xấu, cô có biết từ lúc ở Dương thị Bạch Trừng đã âm thầm điều ra cô không? Cô cho rằng những người đó chân thành với cô thật à?”
Lâm Đàm Đàm hơi ngạc nhiên, Bạch Trừng điều tra mình? Ngẫm lại, có chuyện như vậy thật, còn là cô nhờ anh ấy giúp đỡ điều tra, thì ra tên này đã sớm thấy, còn nhớ lâu đến vậy, chỉ chờ lúc này để thuyết phục cô “bỏ gian tà theo chính nghĩa”!
Lâm Đàm Đàm cười lạnh, nói: “Anh cũng biết nhiều thật đấy.”
“Không chỉ như thế, tôi còn biết bí mật của cô.” Chu Lễ đột nhiên thấp giọng nói. Lâm Đàm Đàm nhất thời sửng sốt, thầm giật mình: “Bí mật gì?”
Chu Lễ biết không thể dỗ ngọt nên không vờ vịt nữa, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Đàm Đàm, nói: “Cô không chỉ là song hệ dị năng giả đâu nhỉ?”
Lâm Đàm Đàm suýt chút nữa bị anh ta hù chết, chỉ sợ anh ta nói ra câu: “Cô xuyên thời gian về đúng không?” May mà không phải.
Nhưng vì sao anh ta biết mình không chỉ có song hệ?
Cô chưa từng sử dụng dị năng khác trước mặt người khác… Ngoại trừ thổ hệ, không phải vậy chứ? Ngày đưa mưa to, tình huống vừa cấp bách vừa hỗn loạn.
Chu Lễ thấy cô tỏ vẻ đờ đẫn, cho rằng mình đã chọc trúng tử huyệt của cô: “Cô giấu diếm dị năng thổ hệ, vậy cô cũng biết mình có tam hệ dị năng có nghĩa gì chứ? Chỉ cần cô bằng lòng làm việc cho tôi, tôi sẽ thay cô giữ bí mật này.”
Quả nhiên chỉ biết dị năng thổ hệ.
Ánh mắt Lâm Đàm Đàm lộ vẻ khó hiểu, cô thật sự không biết tam hệ thì như thế nào, không phải chỉ lạ một chút thôi sao? Dù cô bày ra cả ngũ hệ cũng không phải đột nhiên biến thành thịt Đường Tăng, chẳng lẽ có thể khiến cả thiên hạ công kích mình, sau đó băm cô ra nấu ăn?
Nhưng phiền phức chắc chắn có. Cô nói: “Tôi thay anh làm việc, anh giữ bí mật giúp tôi, một ngày nào đó tôi không nghe lời, anh lúc nào cũng có thể dùng nó để uy hiếp tôi, anh định ngồi không kiếm lời?” (thật ra chỗ này có nghĩa là kinh doanh không sợ lỗ ấy)
“Nếu chúng ta trở thành đồng bọn, lợi ích là của tập thể, đương nhiên tôi sẽ không chủ động tiết lộ tin tức.”
Nói cách khác, nếu không phải đồng bọn, không phải lợi ích của tập thể, anh ta có thể không chút do dự bán đứng cô.