Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 89-5: - Kết





Bạch Trừng mang danh sách người mới đến cho Diệp Tiêu: “Có rất nhiều người năng lực khá ổn, so với những người sống an bình trong căn cứ Ninh thị, những người này đã bị mất căn cứ một lần, sau đó trốn đến đây, trình độ không tệ.”
Diệp Tiêu nói: “Chờ xem trước đã.” Anh gõ lên bàn: “Hiện nay mỗi người trong chúng ta đều có công việc của mình, nếu muốn mở rộng và phát triển khu gieo trồng thì có đủ người không?”
Bạch Trừng nhíu mày: “Để nuôi chuột?” Anh ta đã thấy cả xe chuột đồng.
“Khụ khụ, không chỉ chuột đồng, chúng ta sẽ nuôi tất cả động vật biến dị và không biến dị trong chuồng dê.”
Bạch Trừng gật đầu: “Nếu thế thì chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, có thêm người đến cũng chẳng sao, cuối tháng này sẽ lại có một nhóm người mới.” Bọn họ dùng năm ngày cuối tháng làm thời gian tiếp nhận người mới, mắt thấy sắp cuối tháng tư, không có gì bất ngờ thì lần này có thể sẽ có hơn một ngàn người mới gia nhập.

“Vấn đề chủ yếu là không đủ chỗ, khu gieo trồng của chúng ta quá nhỏ, dù thu hoạch đủ loại thì cũng chỉ có hạn… Mấy ngày nay nhân khẩu tăng nhiều, căn cứ phải cố hết sức nhận người.
Hồi tháng 2, trong căn cứ có sáu triệu người, nhưng qua hai tháng, mọi người ai cũng muốn ra ngoài kiếm ăn, tình hình thương vong rất nặng nề.

Chỉ trong hai tháng, số người chỉ còn hơn năm triệu, vốn những người đang chen lách trong căn cứ có thể thở được một hơi, giờ tự dưng lại thêm người mới, mỗi ngày có đến mấy chục ngàn người, áp lực về chỗ ở lại bắt đầu tăng lên.
Diệp Tiêu nói: “Vậy xây thêm tường thành bên ngoài đi.”
Bọn họ đã nghiên cứu bản đồ căn cứ và xác định phạm vi xây dựng ra bên ngoài tường thành phía đại đội của họ.


Diệp Tiêu nói tiếp: “Cho những người mới đến cuối tháng này làm trước một khu đi, xây dựng thêm tường thành, khai khẩn đồng ruộng, nuôi trồng luân phiên, nếu như còn chưa đủ thì mướn thêm người.”
Bạch Trừng nói: “Nếu vậy chắc chắn xưởng nước không thể cung ứng nổi.”
“Việc này không cần lo, Tam Căn đã tìm được vài nơi có mạch nước ngầm, bơm nước lên là được, hơn nữa nước sông cũng đủ cho sinh hoạt rồi.”
“Tam Căn còn có năng lực này à?” Bạch Trừng cười.
Xây dựng thêm tường thành không phải hành động nhỏ, sau khi Diệp Tiêu báo với Lữ Kiếm Bình một tiếng liền nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị, tiếp đó người trong căn cứ đều biết hết.
Rất nhiều người đã quen với cái cảnh đại đội Chính Dương làm ra nhiều hành động lớn để dốc sức tăng tốc độ phát triển.
Xây xong đại viện lại xây tiếp mấy tòa nhà ở ngoài đại viện, sắp xếp cho những đội viên còn lại xong, tất cả mọi người cứ nghĩ họ sẽ dừng một lát, thế mà lại bắt đầu mở rộng ra phía ngoài rồi.
Bọn họ không nghỉ ngơi chút nào sao? Sau lưng đâu có ma nào rượt đâu?
Nhưng Diệp Tiêu có nghe cũng không thèm để ý đến những lời này.

Cuối tháng tư, hơn một ngàn ba trăm thành viên mới đã gia nhập đại đội Chính Dương, công trình xây dựng tường thành chính thức khởi công.
Cùng lúc đó, Lâm Đàm Đàm đã xử lý xong hồ nước lớn, thứ gì cần trồng đã trồng, tôm cá muốn nuôi cũng đã thả xuống, hai con ngỗng và đám chuột biến dị tung tăng bơi qua bơi lại trong hồ.

Cuối cùng, Lâm Đàm Đàm đã dọn từ biệt thự qua đây, những người khác trong biệt thự cũng chuyển nhà, đương nhiên là họ chuyển vào ở vùng trung tâm, chỉ có một mình Lâm Đàm Đàm dời đến ở trên sườn núi.
Chỗ ở của cô không chỉ có một căn phòng ngủ và một phòng khách, trừ chỗ cho chính cô, bên cạnh còn mấy căn phòng khác.

Một căn cho đám động vật biến dị, một cái nhà kho, một phòng cho Từ Ly nghỉ ngơi, dù sao ban ngày anh ấy cũng theo cô, một phòng cho Diệp Tiêu.

Vì hiện nay Diệp Tiêu vẫn cần nước của Lâm Đàm Đàm để giảm bớt đau đớn nên anh cũng có một phòng để ở lại nghỉ ngơi.
Tóm lại, kiếp sống một mình của Lâm Đàm Đàm bắt đầu, cô nhờ Dương Tâm Ngữ trồng giúp mấy cây cà chua bi, dưa chuột các loại để có thể trực tiếp hái rau dưa khi muốn sau, tiếp đó là thứ cỏ xanh mà đám chuột biến dị thích ăn, còn trồng thêm một ít hoa phù hợp, bày một cái ghế nằm dưới mái hiên trước cửa, rãnh rỗi có thể nằm đây cả chiều phơi nắng.
Ngoài sân cách đó không xa chính là hồ nước kia, vừa nằm phơi nắng vừa nghe tiếng đám ngỗng bơi lội, lâu lâu chúng còn kêu cạp cạp vài tiếng, thích ý làm sao.
Nhưng không phải ngày nào cô cũng thư thả như thế, mỗi sáng cô phải đi xem bệnh, thêm nước cho xưởng nước, chiều phải ghé khu vực mới xem tình hình.
Tường thành vốn có không bị dỡ xuống mà mở thêm một cánh cửa để tiện ra vào.
Khu vực mới không lớn mấy, khoảng một trăm hecta, ước chừng to cỡ bốn mươi cái đại viện, sau khi xác định phạm vi, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là làm tường thành mới dọc theo vùng biên giới định sẵn.
Hoạt động ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm, cũng may một ngàn ba trăm người mới này đều là người có sức chiến đấu mạnh, có thể thành lập được vài tiểu tổ chiến đấu, lực lượng phòng ngự rất khả quan.

Tất cả máy móc dùng để đào bới trong căn cứ đã được đưa đến đây, thổ hệ dị năng giả trong đại đội đều tham gia, hơn nữa, Lâm Đàm Đàm cũng đã giúp đỡ chút ít thổ hệ trong chuyện này.


Họ đã dựng lên tường thành chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, lại dùng thêm hai ngày để dần dần hoàn thiện nó.
Tiếp đó là xây dựng bên trong khu vực mới, nơi này chủ yếu dùng để gieo trồng, chăn nuôi, dù có xây cũng chỉ xây nhà một tầng, không cần đến thép.
Những cỗ máy xúc năng lượng mặt trời đã khai khẩn được một mảng đất, chuẩn bị bón các loại phân hóa học.

Khu gieo trồng bên phía đại viện đã sớm trồng được lượng lớn cây non, trong đó đã có cây thu hoạch được, cũng có trồng những loại thực vật biến dị mà Lâm Đàm Đàm và nhóm đọng vật biến dị đã mang về.

Đồng thời, họ đã tiến hành khai thác nước ngầm từ xa, dùng ống dẫn mấy ngàn mét để chuyển nước về, tưới vào trong đất, khu gieo trồng đã chính thức hình thành.
Khu nuôi dưỡng càng dễ dàng hơn, các loại động vật biến dị và không biến dị được nuôi riêng theo loài trong những chiếc chuồng, lại mời chào những người có năng lực nuôi động vật đến quản lý, việc này đã nhanh chóng bước vào quỹ đạo.
Khu vực mới được xây dựng xong chỉ trong tháng năm, tiêu tốn hơn phân nửa nhân lực của đại đội Chính Dương.
Bận đến cuối tháng năm, đại đội Chính Dương lại nhận thêm hai ngàn người, hơn nửa số đó là nhân viên gieo trồng, nuôi dưỡng thú.

Họ đã thông qua hình thức thuê người làm việc ở khu vực mới để khảo hạch và tiếp nhận người mới trong tháng năm.
Hai nhóm người gia nhập vào tháng tư và tháng năm đã khiến cho đại đội Chính Dương bỗng chốc trở thành tổ chức có nhân số hơn chục ngàn người.

Với diện tích địa bàn và thực lực tổng hợp hiện nay, họ đã thành công trở thành thế lực tư nhân mạnh nhất căn cứ Ninh thị.
Cũng giờ phút này, trong đại đội Chính Dương, cuối cùng vũ khí dị năng đã được sinh ra.
Đó là một vũ khí có dị năng kim hệ, một thanh trường đao được làm từ vật liệu đặc thù.

Trên chuôi đao có máng năng lượng, bên trong chứa năng lượng kim hệ, sau khi ấn chốt, năng lượng kim hệ sẽ từ trong máng nhanh chóng bọc kín lấy thân đao trong vòng hai giây, nếu lúc này một đao chém ra…
Trong trung tâm kiểm tra của tổ nghiên cứu và phát triển vũ khí, thật ra cũng chỉ là một căn phòng đơn giản, xoẹt xoẹt, thân đao chém ra tiếng gió cùng một đạo kim quang lóng lánh, cách đó mấy mét, năm thanh cọc gỗ đồng loạt biến thành hai đoạn, cành cạnh rơi xuống đất, để lộ mặt cắt bóng loáng như gương.
Lâm Đàm Đàm nhìn thấy một màn này ở hiện trường, nhanh chóng trầm trồ khen ngơi: “Ghê quá ghê quá!”
Từ Thấm thu lại tư thế vung đao, nói: “Thanh đao này có chứa năng lượng, nhưng cũng chỉ đủ vung được năm lần như vậy, không có ý nghĩa tác chiến thực tế, còn cần cải tiến thêm.”
Lâm Đàm Đàm lấy thanh đao qua nhìn, vô cùng tò mò đối với bộ phận có thể chứ đựng năng lượng, nghe vậy cô nói: “Vạn sự khởi đầu nan, đã có bước đầu, sau này cải tiến sẽ dễ dàng hơn!”
Từ Thấm mỉm cười, anh rất thích thái độ của Lâm Đàm Đàm khi thấy thành tựu và tiến bộ của người khác, nhiều ít gì cũng tỏ thái độ cổ vũ, khen ngợi, dù được một cô nhóc nhỏ hơn mình nhiều khích lệ khiến anh ta mất tự nhiên, cũng quả thật rất vui.
Diệp Tiêu cũng có mặt tại đó, anh nhìn thanh đao nọ: “Nó được làm từ vật liệu gì?”
“Tôi dùng dị năng để cải tạo nó, vật liệu thông thường không để nào chứa được dị năng.” Từ Thấm giải thích.
“Nói vậy tức là không có cách nào để sản xuất số lượng lớn?”

“Trước mắt là vậy, sau này tôi sẽ thử tìm vật liệu thay thế.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Tạm thời đừng làm lộ tin này ra.”
Nhưng không biết tin tức len ra từ đường nào, tin đại đội Chính Dương chế tạo ra vũ khí dị năng vẫn bị truyền ra, tạo ra một cơn chấn động nhất thời trong căn cứ.

Loại tin tức liên quan đến vũ khí này, đối với một số người theo đuổi thực lực thì còn có sức hấp dẫn hơn cả nhà ở, phúc lợi tốt, khu gieo trồng với sản lượng lương thực có thể làm yên lòng người hay dị năng giả mộc hệ mạnh mẽ làm thuốc an thần.
Không hẳn tất cả mọi người sẽ thèm muốn vũ khí dị năng gì đó, nhưng một tổ chức có khả năng tự nghiên cứu và phát triển ra nó đại biểu cho tiềm lực phát triển mạnh mẽ.
Đó là lý do vì sao bên phái thủ đô muốn làm ra một chiếc Thần Cơ, tại sao Lữ Kiếm Bình lại kích động khi làm ra được máy kiểm tra dị năng, điều này kỳ thực chính là một dạng biểu trưng cho thực lực.
Tóm lại, lần này những người có thực lực thật sự cũng bắt đầu muốn gia nhập vào đại đội Chính Dương, tổ chức này đã một lần nữa phô bày thực lực của họ, mà lúc này đây, họ đã khẳng định mình là hạt nhân cứng rắn nhất.
Hàn Anh cũng đã biết được tin tức, đúng, gã vẫn còn chưa rời đi, từ tháng tư đến gần hết tháng năm, bây giờ hắn vẫn còn ngây ngốc trong căn cứ Ninh thị hơn nửa tháng, cũng tận mắt chứng kiến đại đội Chính Dương phát triển từ một đại viện thành một mảnh đất lớn, từ quy mô mấy ngàn người lên hàng chục ngàn, hơn nữa, vẫn đoàn kết như keo sơn.
Gã khiếp sợ, đồng thời cũng xác định Diệp Tiêu đã lệch hướng, anh có năng lực như vậy có thể làm được bao nhiêu chuyện ở thủ đô? Thế mà anh lại bắt đầu từ con số 0 ở nơi này! Một tổ chức hơn chục ngàn người, nói Diệp Tiêu không có dã tâm xưng vương xưng bá, ai tin?
Nếu, nếu cho anh một năm, hai năm, thậm chí là lâu hơn, anh có thể làm được đến đâu?
Hiện tại có vô số thế lực tư nhân mọc lên trên cả nước, người khác có lẽ sẽ cảm thấy đó chỉ là một đám ô hợp nhốn nháo, nước nhà vẫn là một quốc gia thống nhất, chờ trung ương có thời gian sẽ dễ dàng dọn dẹp, có khi không cần bọn họ thu dọn, những thế lực nhỏ cũng sẽ bị thi triều cắn nuốt sạch sẽ.
Nhưng Tư lệnh trưởng cũng đã nhìn ra mối nguy to lớn tiềm tàng trong đó, nguyên do Hàn Anh ở lại nơi này lâu như thế cũng là do Tư lệnh trưởng ra lệnh cho gã giám sát Diệp Tiêu.
Mà bây giờ, gã hiểu rồi.

Loạn thế xuất anh hùng, thêm chút thời gian nữa, Diệp Tiêu nhất định sẽ trở thành mối nguy to lớn uy hiếp đến sự ổn định của quốc gia!
Nữ chiến sĩ bên cạnh gã nhìn sắc mặt của gã, dứt khoát lên tiếng nhắc nhở: “Lão đại, anh nên đưa ra quyết định rồi!”
Hàn Anh cắn răng, không hé lời.
Nữ chiến sĩ lại nói: “Người cha thân sinh của Diệp Tiêu là một tên phản đồ, mẹ ruột của hắn lại càng không phải người tốt, đó là truyền thống nhà họ rồi!”
Hàn Anh nhớ lại vụ án của cha Diệp Tiêu, vụ thảm án 132, đã có bao nhiêu người thiệt mạng cơ chứ!
Gã cắn môi: “Nhận nhiệm vụ A017, ám sát Diệp Tiêu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.