Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 9



Lâm Đàm Đàm đã thấy ảnh chụp và tư liệu về Diệp Tiêu, tuy số lượng ít đến thảm thương nhưng gương mặt của nam thần nhà mình cô đã khắc sâu vào đầu rồi.

Thế mà!

Cô xuyên đến 300 năm sau, chuẩn bị dùng mạng mình để tìm gặp nam thần thì không hẹn mà gặp anh trong một sớm tinh mơ, cô lại không nhận ra người ta!

Chưa kể, cô còn thô lỗ hỏi một câu: “Anh là ai?”

Móa, mình là một fan không hợp cách nhất trên tế giới này! Mình có tội! May mà không ai biết, tội này có bị khai trừ khỏi danh sách fan cũng đáng đời!

Trong đầu Lâm Đàm Đàm loạn thất bát tao, thiên mã hành không, ngũ quang thập sắc các loại gào thét ầm ĩ, thậm chí bây giờ cô vẫn cho rằng cuộc gặp mặt mà mình luôn tha thiết ước mơ này chỉ là ảo tưởng của cô.

Khi cô nhìn thấy rõ mặt của người đó, tất cả những mộng ảo đã biến mất, cô biết mình gặp được chính chủ rồi!

Nam thần! Sống!!

Móa ơi, mình phải làm gì đó để thay đổi cục diện này, nếu không chẳng phải mình vừa thô lỗ vừa ngu đần à? Rõ ràng đây là cảnh tượng kích động lòng người, sao mình lại muốn sét đánh chết mình cho rồi nhỉ?

Lâm Đàm Đàm cực kỳ kinh ngạc nhưng trên mặt lại không thể hiện cảm xúc gì, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Tiêu. Diệp Tiêu cũng nghi hoặc nhìn cô, không rõ tại sao.

Tình huống lúc này hiển nhiên không cho phép bọn họ tiếp tục nhìn nhau đến sông cạn núi mòn, sau lưng Lâm Đàm Đàm có một đám zombie chạy ra.

Diệp Tiêu nhướn mày, khoác tay bắn ra hai làn gió.

Hai làn gió sượt qua hai bên người cô, thổi bay tóc và quần áo. Ngay sau đó, cô cảm thấy tay mình bị nắm lấy, có một sức mạnh kéo cô, khiến cô không tự chủ đi về phía trước vài bước, sau đó…. Bị kéo ra đằng sau.

Ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của nam thần nhà mình, phía trước là cảnh zombie bị gió thổi bay như trong phim khoa học viễn tưởng, cánh tay còn bị nam thần nắm lấy, Lâm Đàm Đàm ngơ luôn, say vì quá sung sướng, đây là cảnh thần tiên đó…!!

Pằng pằng pằng pằng! Tạch tạch tạch tạch!

Tiếng đạn bắn vào zombie làm cho Lâm Đàm Đàm hoàn hồn, tập trung nhìn lại, phát hiện nam thần một tay nắm tay cô, một tay cầm súng, một người một súng bắn bể đầu zombie, chuẩn vô cùng, ba người đi theo nam thần cũng đang ghìm súng xạ kích.

Ê ê ê, đây là đồng đội của nam thần?

Sao có mỗi 3 người? Lúc này vẫn còn 7 người mới đúng chớ.

Một loạt đạn bắn, zombie vừa rồi còn càn rỡ hung hăng bây giờ chỉ còn là mấy cái xác mục rữa, đường phố an tĩnh trở lại, người đứng bên trái quay đầu, cười hì hì hỏi Lâm Đàm Đàm: “Một mình cô sao lại bị nhiều zombie đuổi theo thế?”

Lâm Đàm Đàm sững sờ nhìn anh ta, mượn ánh sáng nhìn lên, cũng là một gương mặt quen thuộc, cô ngẫm nghĩ một lát, chẳng lẽ là Mai Bách Sinh? Người sôi nổi nhất cũng là người chết sớm nhất đội đây hả? Nghe nói sau khi anh ta chết, bầu không khí trong đội của Diệp Tiêu thay đổi hẳn, vốn là một đội ngũ vô cùng náo nhiệt, nói nói cười cười lại ngày càng ngột ngạt.

Tim đập thình thịch, cô hỏi: “Anh là?”

“Tôi là Mai Bách Sinh, khụ khụ, tên này không dễ nhớ, gọi tôi Mai Mai được rồi.” Anh ta đổi tay cầm súng, đưa tay phải ra bắt tay với Lâm Đàm Đàm.

Quả nhiên là anh ta!

Lâm Đàm Đàm bắt tay anh ta theo bản năng.

Bàn tay to lớn nóng hầm hập, cũng còn sống nè!

Lâm Đàm Đàm kích động, cũng dùng sức lay một phen: “Anh khỏe ha, khỏe ha”

Cô căng thẳng đuổi theo bước chân họ, muốn trước khi người này bị zombie cảm nhiễm đuổi kịp đội của họ, lỡ như anh ta đã hoàn toàn thi hóa cũng phải nghĩ ra cách nào đó. Bây giờ người này lại đứng trước mặt mình, vẫn sống khỏe mạnh, trái tim Lâm Đàm Đàm cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không nôn nóng như có lửa nữa. dien.dan Le Quy Don Từ giờ cứ nhìn chằm chằm anh ta không phải được rồi sao?

Ha ha ha mọi người vui vẻ, khắp chốn hân hoan!

Mai Bách Sinh thấy cô phản ứng nhiệt tình thì cảm thấy hơi khó hiểu, vừa rồi đội trưởng tự giới thiệu thì cô ngơ ngơ ngác ngác, sao đến phiên mình lại giống như gặp được đồng hương vậy?

Chẳng lẽ do mặt đội trưởng quá đen?

Anh ta nhìn về phía Diệp Tiêu theo bản năng, chỉ thấy Diệp Tiêu lạnh nhạt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt đó thật ra cũng chẳng có gì nhưng Mai Bách Sinh không hiểu sao lại cảm thấy hơi lạnh.

Diệp Tiêu lại hỏi Lâm Đàm Đàm vấn đề ban nãy: “Cô từ biệt thự chạy ra đây là do trong đó xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“A?” Lâm Đàm Đàm vừa thấy anh đứng bên cạnh, gần đến vậy, còn nói chuyện với mình, cảm thấy vô cùng ảo, đầu óc lại mất tập trung, nghĩ: Ban nãy anh còn nắm tay mình mà? Buông ra hồi nào vậy?

Cố gắng nhớ xem, không nhớ ra. Lâm Đàm Đàm bóp cổ tay, lần đầu tiên tiếp xúc tay chân với thần tượng mà mình lại không cảm nhận cẩn thận.

Vừa suy suy nghĩ lung tung, cô vừa thành thật trả lời: “Không có gì xảy ra hết, chỉ là tôi muốn ra ngoài thôi, thuận tiện dẫn chút zombie đi, ai biết lại dẫn đi nhiều vậy…”

Câu trả lời này…

Diệp Tiêu cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy phong cách của cô bé này giống trong camera giám sát y đúc, có thể nói cô tài cao gan lớn, cũng có thể nói là mơ mơ hồ hồ, khiến người ta phải phục sát đất, không nói nên lời- cạn ngôn.

Mai Bách Sinh cũng nghĩ vậy, anh ta hỏi tới: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy cô ra làm gì?”

Ra tìm mấy anh đó.

Lâm Đàm Đàm xém chút nữa cắn lưỡi: “Ra, ra, ra ngoài đi dạo.”

Diệp Tiêu & Mai Bách Sinh: “…”

Lâm Đàm Đàm cũng biết lý do mình bịa ra ngu lắm nên cô vội vàng nhanh trí bổ sung: “Không phải, tôi có chút việc nhưng lại chạm mặt các anh, mọi người đến đón người nhà họ Từ sao? Tôi từ chỗ đó thoát ra, để tôi dẫn mọi người đi.” dien.dan Le Quy Don

Diệp Tiêu cười nói: “Vậy làm phiền cô.”

“Không phiền, không hề phiền.” Lâm Đàm Đàm vì nụ cười của anh mà tiếp tục say ngất ngây nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình rất đáng tin: “Trong nhà ông Từ bây giờ có mười… mười mấy người.” cô chưa từng đếm qua “Dù sao mọi người vẫn khỏe mạnh, vốn ngoài biệt thự có hơn trăm con zombie nhưng bây giờ phân nửa nằm hết ở đây rồi, zombie lang thang trong khu biệt thự cũng không nhiều.”

Diệp Tiêu nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”

“Dạ, dạ.” Lâm Đàm Đàm không thể nói chữ “không”.

Sau đó, Diệp Tiêu lại hỏi thăm một ít tình huống trong khu biệt thự, còn giới thiệu hai người khác cho Lâm Đàm Đàm. Lâm Đàm Đàm vừa nghe tên đã nhìn mặt người ta. Người vóc dáng cao lớn khỏe mạnh là Chung Hùng, tục xưng Gấu Ngựa, những người thân quen gọi anh ta là Đại Chung, người này cũng chết hơi sớm.

(Editor: Chung Hùng và Gấu Ngựa phát âm khá giống nhau)

Người có vẻ ngượng ngùng kia là Từ Ly, nghe nói là truyền nhân võ thuật cổ xưa, có một thanh kiếm cực kỳ nhẹ nhàng sắc bén, hình như còn có nội công. Bởi vì vẻ ngoài và thực lực tương phản, người này cũng rất được yêu thích vào 300 năm sau.

Anh ta sống khá lâu, cùng với Diệp Tiêu, Bạch Trừng sống đến năm cuối cùng của mạt thế, chết chung với Bạch Trừng vì bị người ta mưu hại. Những người còn lại đã sớm chết từ mấy năm trước rồi.

Lâm Đàm Đàm liếc sang thanh kiếm của Từ Ly, gật đầu chào hỏi anh ta, ngượng ngùng y như anh ta, trong lòng thì lại nghĩ: Bạch Trừng đâu? Sao không thấy anh ấy?

Cũng đúng, Bạch Trừng sắm vai nhân vật quân sư, tọa trấn ở phía sau, năng lực hành động của anh ta không nổi trội, sau này dị năng có được cũng không thuộc loại hình công kích, nếu không cuối cùng cũng không bị người ta hại chết.

Lâm Đàm Đàm kiềm chế cảm xúc muốn nhanh chóng ghép đôi CP, đảo mắt nhìn xác zombie đầy đất, tiếc quá, trên đất toàn là tinh hạch nha!

Nhưng đây không phải lúc nói cái này, cô cũng phải cẩn thận suy nghĩ nên nhắc đến chuyện tinh hạch như thế nào, cô không ngại biểu hiện bản thân “kiến thức rộng rãi” như thế nào trước mặt Diệp Tiêu, cô chỉ sợ mình bị hoài nghi.

Diệp Tiêu là người có sự cảnh giác cực cao, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, nếu bị anh nghi ngờ về lai lịch, cho rằng cô có ý đồ xấu thì sẽ rất khó lấy được sự tin tưởng của anh, chuyện như vậy sao có thể để nó xảy ra được? Cô phải lẫn vào trong tập thể của bọn họ, nếu không phải hộ tống, hộ giá 24/24 thế quái nào được!

Lâm Đàm Đàm nghĩ bảy suy tám, không biết cái người “cảnh giác cực cao, quan sát cẩn thận tỉ mỉ” đã nhìn cô mấy lần.

Đoàn người vô cùng thuận lợi tiến vào khu biệt thự, vài con zombie lác đác không hề có chút xíu tính uy hiếp nào, vây quanh biệt thự nhà họ Từ chỉ còn có mấy chục con, bị quét sạch nhanh chóng.

Lúc này, trời đã sáng rõ, người trong biệt thự kích động bước ra, ông Từ nắm chặt lấy tay Diệp Tiêu: “Cậu là Diệp Tiêu? Cảm ơn, cảm ơn cậu, vất cả cho các cậu rồi, mau vào đi.”

Diệp Tiêu từ chối lời mời của ông, chỉ nói: “Mọi người chuẩn bị đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.”

“Bây giờ đi luôn sao?”

“Chúng tôi có thể về nhà lấy chút đồ không? Nhà chúng tôi gần đây lắm.”

“Đồng chí, chúng tôi nên mang theo những gì?”

“Các cậu lái xe đến à? Chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

“Chồng tôi còn chưa về, các cậu có thể chờ được không?”

Mọi người nghe thấy phải đi ngay lập tức tuôn ra một đống câu hỏi. Trước đây Lâm Đàm Đàm không cảm thấy những người này có vấn đề gì nhưng bây giờ cô lại thấy bọn họ dài dòng, người ta khó khăn vất vả tới cứu mấy người, mấy người tưởng cả đường người ta thong dong ngắm cảnh chắc? Cho rằng thế giới bên ngoài đường rộng thênh thang, nhân sinh tươi đẹp? Không nhanh chóng chuẩn bị rời đi còn nhiều chuyện lằng nhằng.

Làm trò khôi hài khiến người ta bực bội, vừa rồi cả một đám ngóng trông cứu viện nhanh đến, người ta đến rồi lại không vội rời đi.

Lâm Đàm Đàm nhíu mày, Diệp Tiêu lại không hề tức giận, chỉ nói cho họ thời gian 20 phút, không muốn đi cũng không sao, tự động ở lại, bọn họ không ép, sau này sẽ có cứu viện đến, lúc đó những người này có thể đi theo quân đội.

“Vậy chừng nào quân đội mới tới?” Hai mắt của người phụ nữ trung niên dắt theo đứa con gái nhỏ sáng lên, bà ta hỏi nhóm người Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu: “Chắc cần khoảng mười ngày nửa tháng.”

Người đàn bà đó lập tức không nói nên lời, bà ta lại hỏi: “Các cậu không phải quân nhân sao?”

Câu này tuy chưa nói trắng ra nhưng cái ý “Bảo vệ bọn tôi là nghĩa vụ của quân nhân mấy người” đã viết hẳn lên mặt bà ta rồi.

Lâm Đàm Đàm thấy chướng mắt, lên tiếng: “Bác gái, người ta có phải quân nhân hay không mắc mớ gì tới bà? Bà không nghe người ta tới đón người nhà họ Từ hả? Tiện thể đưa mấy người đi luôn thôi. Muốn đi thì nhanh về nhà thu xếp, đừng có kéo chân mọi người, chút nữa zombie vây lại bà có hỗ trợ đánh không?”

Mai Bách Sinh đang chuẩn bị nổi nóng thì bị Lâm Đàm Đàm cướp thoại, không khỏi kính trọng cô thêm vài phần.

Diệp Tiêu nhìn cô một cái.

Người đàn bà kia nghẹn họng: “Cô kêu ai là bác gái đó! Không phải con nhóc ranh nhà cô muốn đi khu đại học sao? Quay lại làm gì? Thấy bọn họ nhiều người, còn có súng nên muốn ôm đùi chứ gì? Còn nhỏ nên suy nghĩ đàng hoàng chút đi!”

“Tôi—” Lâm Đàm Đàm đã được mở mang tầm mắt, trước kia cô vẫn cho rằng người đàn bà này ăn vận sang trọng, lúc bà Từ nhét thức ăn cho cô bà ta có nhìn vài lần nhưng trên cơ bản là một quý phu nhân có tu dưỡng không tệ, mở miệng ra cái, đúng thật là….

Diệp Tiêu nhanh tay kiềm chế Lâm Đàm Đàm  đang muốn giơ chân lên, nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn người đàn bà kia: “Tôi vẫn nói câu đó, 20 phút sau xuất phát… Bây giờ bà còn 19 phút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.