Dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ dẫn thi đàn vào trong thành phố bỏ hoang, căn cứ vào độ thù hận của thi đàn với bọn họ bây giờ, đây là một việc khá chắn chắn, chỉ có một vấn đề là không thể để bọn nó đuổi kịp.
Xe lao như gió, Diệp Tiêu bò lên băng sau, ngồi xuống, Lâm Đàm Đàm cũng nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, mặt cô đỏ lên, tất cả là do bị thời khắc sinh tử kích thích.
Tình huống này dù trải qua bao nhiêu lần vẫn cảm thấy kích thích.
Cô căng thẳng hỏi: “Chúng ta đi đường nào?”
Trong hai ngày rưỡi, bọn họ đã đào vài cái hầm bẫy, trong thành phố còn bố trí nhiều bẫy hơn.
Trên con đường nhỏ khúc chiết giờ phút này chắc đã
.