Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 12: Cật hóa vô (số) tội



Từ? Là Từ sao?

Hình ảnh trước mắt khiến Từ An giật mình mở to mắt, trong con ngươi chứa đầy vẻ hoảng loạn cùng không tin tưởng. Cậu thấy bản thân 'mình' đang ôm Từ khóc rống, nhưng mà cậu vẫn đang đứng đây, thế, đó chẳng lẽ là mơ?

Vậy thì, thật sự là quá thực rồi. Thực đến mức từng chi tiết, từng động tác đều vô cùng rõ ràng, cứ như đang xem một bộ phim 3D độ sắc nét cao.

Từ An nhạy cảm nhận ra không khí xung quanh 'mình' không ngừng dao động, từng đợt năng lượng từ trên cơ thể 'cậu' tràn ra. Làn sóng năng lượng đó đầu tiên là đánh vỡ đường hầm, khiến cho cả mặt đất rung lên, xung quanh 'cậu' dần xuất hiện những mảnh vỡ do không gian bị phá hư, sau đó, trước mắt trở nên tối đen...

"Hô..." Từ An thở dốc bật người ngồi dậy, cậu nhìn xung quanh một lượt, nhận ra bản thân vẫn đang ở trên giường, linh hồn như trước sống trong thân xác của 'Từ An'.

Nặng nề thở ra một hơi, cả người Từ An đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu cúi đầu, đột nhiên một giọt nước rơi trên nệm, sau đó là hai giọt, ba giọt... Cảm giác ẩm ướt trên mặt khiến Từ An bất giác đưa tay sờ thử, không ngờ cả lòng bàn tay đều thấm đầy nước mắt.

Hít sâu cố lấy lại bình tĩnh, Từ An dùng tay qua loa lau sạch nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ, vẫn còn sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đặt báo thức, nhưng cậu không muốn ngủ nữa. Xuống giường vào phòng tắm tẩy sạch cảm giác dính dấp khó chịu trên người, Từ An thay bộ quần áo thể dục, mặc áo khoác rồi xách ba lô đến trường.

Thời gian còn sớm, cậu liền dựa theo ký ức trong đầu mà tìm đến phòng rèn luyện thể dục thể thao. Bên trong ngoại trừ dụng cụ học tập còn có rất nhiều dụng cụ giúp học sinh rèn luyện thể chất. Thông thường vào buổi trưa đầu tuần ở đây rất vắng, hôm nay ngoại trừ cậu thì không còn người khác. Vươn tay cởi áo khoác ném qua một góc sạch sẽ, Từ An khởi động tay chân rồi nâng tạ và chống đẩy cho đến lúc chuông vào tiết.

Hai tiết buổi chiều là tiết sinh hoạt nên Từ An mặc luôn bộ đồ thể dục đẫm mồ hôi lết ra sân trường, chỉ là cậu không dự tính được cái nắng buổi trưa lại cay độc đến thế. Ngồi dưới nắng còn chưa hết hai tiết, Từ An đã thấy choáng váng sắp ngất đến nơi, mà tình trạng của những học sinh khác cũng chẳng khá hơn gì.

Tất cả học sinh trong trường đều cực kỳ cực kỳ oán niệm đối với tiết sinh hoạt đầu tuần của nhà trường nha, có chỗ mát không ngồi, nhất quyết phải ra nắng ngồi để rèn luyện tính nhẫn nại của học sinh, đây là rõ ràng là hành hạ chứ có phải rèn luyện đâu a.

Hết tiết học Từ An liền trở về Từ gia, mà phương tiện đi lại đương nhiên là gọi anh trai quản gia rồi. Quân quản gia tỏ vẻ không hề gì, cậu An rất ngoan ngoãn, anh không chút nào cảm thấy phiền.

Lúc về đến nơi cách giờ cơm chiều vẫn còn sớm, Từ An lên phòng mình, vốn định tắm lại cho sạch sẽ, vừa bỏ cặp xuống thì quản gia đã gõ cửa gọi cậu. Từ An bước nhanh mở cửa, mang ánh mắt nghi hoặc nhìn người đối diện.

"A Hàn gọi cậu sang phòng cậu ấy." Câu nói này, cộng thêm vẻ mặt này của Quân quản gia, có lẽ không phải chuyện tốt.

Từ An có chút lo lắng đi đến phòng Từ Vũ Hàn. Cậu vừa bước từng bước nhỏ vừa cố nhớ lại xem hôm nay có phạm lỗi gì lớn ở trường không, hình như chỉ có mỗi chuyện đánh nhau thôi mà?

Mở cửa phòng, Từ An chỉ đưa cặp mắt ra quan sát, cả người vẫn khuất phía sau cánh cửa. Cậu thấy Từ Vũ Hàn đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một xấp ảnh chậm rãi lật xem. Từ An nhìn dáng vẻ này của hắn, lo lắng trong lòng không biết bay đi đâu, hiếu kỳ đến gần quan sát. Cậu chớp mắt nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh, một hồi mới 'A' một tiếng, nắm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái.

Cậu nhận ra nhân vật chính của xấp ảnh này là nguyên chủ a, hơn nữa còn trong tình trạng rất không nên để người xem. Ừm, không mặc đồ gì đó, hoạt động cấm trẻ em gì đó, ừm, chả trách Từ Vũ Hàn nổi giận.

Từ Vũ Hàn thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Từ An, vung tay ném đống ảnh lên bàn lạnh giọng nói: "Đám người Lý Tín muốn phát tán đống ảnh này, tôi đều thu lại toàn bộ rồi. Chỉ lần này thôi, nếu sau này còn lặp lại thì tự cậu đi xử lý."

Từ An nhăn mặt buồn bực nhìn đống ảnh trên bàn, thực ủy khuất mà, sao cuối cùng vẫn là cậu thay nguyên chủ chịu tội chứ?

Tức giận trong lòng giảm xuống, nhìn thấy Từ An ủy khuất trừng mắt mím chặt môi, Từ Vũ Hàn lúc này mới nhớ ra cậu không phải Từ An hay gây phiền phức trước kia. Thở dài một hơi, Từ Vũ Hàn vươn tay vò đầu Từ An, giọng nói hòa hoãn hơn: "Sau này không nên học xấu, cậu còn chưa đủ tuổi thành niên đâu."

Gật đầu thuận theo, nhưng bộ mặt đó của Từ An muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất. Từ Vũ Hàn hơi hối hận, tự nhủ sau này không nên nổi giận với trẻ con, hơn nữa đây còn là đứa trẻ rất ngây thơ vô tội. (Hàn ca suy nghĩ, chắc là hắn... không có bỏ sót từ nào hết, nhỉ?)

Mái tóc Từ An có hơi ẩm ướt, Từ Vũ Hàn phát hiện cả người cậu đều là mồ hôi, hắn nhíu mày không vui: "Sao lại thế này? Tôi nhớ hai tiết buổi chiều là tiết sinh hoạt, đáng ra không cần hoạt động nhiều lắm mới phải." Vị phụ huynh nào đó nhớ rõ thời khóa biểu của học sinh nhà mình, nghiêm túc lên tiếng.

Từ An ngượng ngùng xoa mũi, bộ dạng cậu lúc này thực không tốt lắm, tóc bết bát, còn quần áo thì ẩm ướt, đúng là bêu xấu: "Trước đó em có rèn luyện cơ thể một chút, sau đó phải sinh hoạt dưới trời nắng, thành ra..."

Từ Vũ Hàn không hài lòng nói: "Mau đi tắm, thế này rất dễ bị bệnh."

Là cậu chưa kịp tắm đã bị hắn gọi vào phòng rồi có được hay không? Từ An nhăn mặt liếc Từ Vũ Hàn một cái khiến hắn chột dạ ho hai tiếng: "Được rồi, tắm xong thì ăn cơm, cơm chiều có bò bít tết." Bạn nhỏ nào đó đã thành công bị chuyển dời sự chú ý, hai mắt phát sáng nhanh nhẹn chạy về phòng đi tắm.

Tuy bộ dạng ngoan ngoãn của Từ An ở trước mặt Từ Vũ Hàn có một phần là giả vờ, nhưng cũng không hoàn toàn. Từ An được Từ dạy là không được tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng có lẽ vì Từ Vũ Hàn có bề ngoài rất giống với anh nên cậu có chút nới lỏng cảnh giác. Hơn nữa dù Từ An có trưởng thành hơn bình thường cỡ nào, độ tuổi này cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vả lại gần đây Từ Vũ Hàn đối xử với cậu coi như khá tốt, không hề mang theo bài xích hay địch ý, vậy nên Từ An cũng dần thân cận hơn với hắn.

Từ An không phải chưa từng nghĩ qua nguyên nhân vì sao Từ cùng Từ Vũ Hàn lại có vẻ ngoài giống nhau đến vậy, nhưng mà cậu hoàn toàn không có được đáp án. Hai người bọn họ không cùng một không thời gian, ngoại trừ vẻ ngoài thì tính cách khác biệt rất lớn.

Từ dịu dàng với người quan trọng của mình, còn những người khác thì anh cư xử tương đối lãnh đạm, hoàn toàn không đặt vào trong mắt. Anh như vậy, rất dễ bị thương tổn sâu nặng. Bởi vì người khác có như thế nào, Từ đều sẽ lạnh nhạt cho qua, khi cần thiết, anh có thể nhẫn tâm đưa ra quyết định, không chút một do dự. Nhưng đổi lại đó là người mà anh xem trọng, Từ sẽ chần chờ, sẽ đắn đo từng chút một.

Còn Từ Vũ Hàn, hắn vốn đã lạnh lùng, lạnh lùng đến tàn nhẫn, khiến người khác có cảm giác khó mà thân thiết, thậm chí không dám tiếp cận. Hơn hết, Từ An cảm nhận được sự tàn bạo của dã thú giấu sâu trong bản tính của hắn, đó là trực giác của thú săn khi đối mặt với tính uy hiếp của một thú săn khác.

Từ An biết, lúc này bản tính tàn bạo đó của Từ Vũ Hàn chỉ là chưa bộc lộ ra, hắn như vậy vô cùng nguy hiểm. Tưởng tượng như bên cạnh bạn có một kẻ bẩm sinh đã là tên cuồng giết người, không biết khi nào kẻ đó sẽ bộc phát, có thể sẽ giết luôn cả bạn.

Mà, toàn bộ mấy cái đó đều bị Từ An quăng ra sau đầu sau khi nhìn thấy đống thịt hấp dẫn trên bàn ăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.