Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 32: Cứ như là hai người



Từ Vũ Hàn cúi đầu thấp giọng cười, hắn nghĩ bản thân giống như phát điên rồi. Khi nghĩ đến đối phương không phải là em họ của mình, ngoại trừ cảm thấy có một chút mất mát, còn lại đều là cảm giác hưng phấn. Giống như có gì đó vừa thoát khỏi xiềng xích, không thể kiềm chế được nữa.

Khi Từ Vũ Hàn ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Từ An đang ngồi trên bàn ăn, hai má phồng phồng giống như còn tức giận, cầm đũa chọt chọt thức ăn trong chén.

A Quân thấy phòng tắm đã trống liền cầm quần áo đi vào, tránh làm phiền đến tên nào đó. Trên bàn ăn còn lại hai người Từ Vũ Hàn và Từ An, chỉ cần hắn giơ đũa lên muốn gắp đồ ăn, tức thì Từ An sẽ chen ngang cướp lấy, gắp được liền cúi đầu gặm ăn.

Từ An hoàn toàn không nhìn Từ Vũ Hàn chút nào nên cậu không phát hiện, từ đầu đến cuối Từ Vũ Hàn đều nhìn mình, ánh mắt giống như chứa đựng một con mãnh thú sắp phá xích xông ra.

Từ Vũ Hàn chậm chạp dùng xong bữa tối, ra đến phòng khách liền nhìn thấy Từ An co chân ngồi trên sô pha, mím môi do dự nhìn thanh sô cô la trên tay. Suy nghĩ của cậu đều viết cả lên mặt, rõ ràng là muốn ăn nhưng sợ ăn rồi thì không còn nữa.

Từ An không biết rằng mỗi lần cậu nghiêm mặt cau mày suy nghĩ vấn đề ăn hay không ăn này, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, khiến cho người khác có ham muốn chà đạp.

Từ Vũ Hàn ra vẻ tự nhiên ngồi xuống cạnh Từ An, vươn tay xoa đầu cậu nói: "Nếu muốn ăn thì cứ ăn đi." Từ An không tập trung, vả lại cũng không đề phòng Từ Vũ Hàn nên mới để hắn đắc thủ, cậu mặc kệ cái tay trên đầu mình, mím môi trừng mắt như đang nói: Em mới không thèm nói chuyện với anh.

Biết là cậu vẫn còn tức giận vì bị mình quát trong phòng tắm, Từ Vũ Hàn mềm giọng: "Vừa rồi tôi cảm thấy không khỏe, vậy nên nhất thời không kiềm chế được, xin lỗi vì đã quát cậu."

Từ An hiếm khi nghe Từ Vũ Hàn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, có hơi không quen, vẻ mặt phồng mang trợn má lập tức biến mất tăm, nhỏ giọng hỏi: "Anh... không sao chứ? Thấy thế nào rồi?"

Từ Vũ Hàn lắc đầu, trong lời nói chứa thâm ý: "Như bây giờ rất tốt, không phải khó khăn nghĩ ngợi gì nữa." Cảm thấy mấy lời này có chút là lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ ở chỗ nào, Từ An hừ một tiếng, mím môi không đáp.

Từ Vũ Hàn nhìn Từ An, đến khi cậu nhịn không được muốn quay sang hỏi hắn đang nhìn cái gì thì người nào đó mới chịu thu hồi tầm mắt lại. Hắn giơ tay lấy ba lô đặt dưới bàn để lên chân, lấy ra một cái hộp đưa đến trước mặt Từ An, khóe môi hơi nhếch lên tiếng: "Có muốn không?"

Nhìn thấy cái hộp sô cô la còn nguyên vẹn trên tay Từ Vũ Hàn, Từ An liền không dời mắt được. Hai người im lặng giằng co, cuối cùng Từ An chịu thua, ánh mắt lấp lánh đáng thương, nhỏ giọng nói: "Muốn, cho em đi." Nói xong, còn vươn cái lưỡi nho nhỏ liếm môi một cái.

Vẻ mặt Từ An rất vô tội, nhưng Từ Vũ Hàn lại nhịn không được nghĩ theo một hướng khác. Hắn cúi xuống, động tác này lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Từ An hòa làm một với hơi thở của mình, ánh mắt Từ Vũ Hàn càng thêm âm trầm, hỏi lại lần nữa: "Muốn ăn?"

Từ An đáng thương hề hề gật đầu, mấy sợi tóc trước trán như có như không lướt qua trên mặt Từ Vũ Hàn. Hắn cười khẽ thu hộp sô cô la lại, nhướng mày nói: "Gọi Vũ Hàn, không thì gọi là ca ca."

Môi nhỏ hơi dẩu lên, Từ An vươn tay muốn bắt lấy cái hộp, nhưng tiếc là chiều cao có hạn, mấy lần đều không bắt tới, không cam lòng kêu lên: "Anh họ!"

Từ Vũ Hàn nhếch môi cực kỳ gợi đòn: "Gọi không đúng thì tôi sẽ ăn hết."

Từ An chớp mắt do dự, cảm thấy gọi tên của anh họ không được hay cho lắm. Cuối cùng đưa ra quyết định, không tình nguyện thấp giọng gọi: "Ca ca." Dù sao cũng là anh, gọi anh họ hay ca ca có khác gì đâu, hừ!

Khi nghe hai chữ 'ca ca' phát ra từ miệng của Từ An, Từ Vũ Hàn có cảm giác máu trong người như là đang sục sôi. Hắn không dễ buông tha, muốn nghe đứa nhỏ nhà mình lặp lại lần nữa: "Tôi không nghe rõ."

Từ An nhìn thanh sô cô la cuối cùng của mình, lại nhìn sang hộp sô cô la trên tay Từ Vũ Hàn, sau cùng nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác bóc vỏ sô cô la rồi miếng nhỏ miếng nhỏ cắn ăn.

Từ Vũ Hàn lại đưa hộp sô cô la ra trước mặt cậu, đùa giỡn không chán: "Thế nào? Không muốn sao?" Từ An liếc hắn một cái, 'hừ hừ' nói: "Không cần, mấy ngày nữa gặp lại, Từ ca ca sẽ cho em cái khác."

Nghe cậu nhắc đến người này, còn thêm vào hai chữ 'ca ca' phía sau, Từ Vũ Hàn không khỏi khó chịu. Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt hộp sô cô la xuống bàn sau đó đi vào phòng ngủ. Từ An lập tức cầm cái hộp nhét vào ba lô của mình, nhe răng với bóng lưng Từ Vũ Hàn.

Thỏa mãn cái bụng xong thì muốn đi ngủ, nhưng ngôi nhà này không quá lớn, phòng ngủ chỉ có hai căn. Từ An nhìn cửa phòng Từ Vũ Hàn, suy nghĩ một hồi liền quyết định đi gõ cửa căn phòng bên cạnh. A Quân mở cửa ra, thấy Từ An thì có chút ngạc nhiên: "Tiểu An?"

Từ An cười tủm tỉm: "Quân ca, tối nay em ngủ cùng anh nha."

Còn không đợi A Quân trả lời, cửa phòng Từ Vũ Hàn đã mở ra, hắn bước đến nắm cổ tay Từ An kéo vào phòng, sau đó cửa phòng 'rầm' một tiếng đóng lại. A Quân trầm mặc, sau đó thở dài đóng cửa phòng, không thèm quan tâm đến hai người ở cách vách.

Từ Vũ Hàn kéo Từ An vào trong phòng, tay cậu bị hắn siết đến đỏ lên. Cậu nhăn mày xoa xoa cổ tay, tức giận xù lông, thoắt một cái chui tọt vào trong chăn. Từ Vũ Hàn nhìn đống nhỏ trên giường, vừa tức vừa buồn cười, cởi áo ngoài xong thì lên giường nằm xuống.

Cả ngày hôm nay Từ An rất mệt, vừa đặt lưng xuống liền ngủ mất, không hề biết đến sự tồn tại của cái tay của người nào đó đang vắt ngang bên hông mình.

Sáng hôm sau, ba người xuất phát từ sớm. Từ An bị ép buộc kéo ra khỏi chăn, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, ngồi vào trong xe liền dựa vào cửa thiếp đi. Từ Vũ Hàn thấy đầu cậu cứ va vào kính, hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt dịu dàng, chủ động kéo Từ An qua để cậu dựa lên vai mình ngủ.

A Quân qua kính hậu nhìn động tác của hai người, điều khiển xe chậm lại, thấp giọng trực tiếp hỏi: "A Hàn, cậu và tiểu An là loại quan hệ nào?"

Từ Vũ Hàn vươn móng vuốt sờ sờ gương mặt say ngủ của Từ An, sau đó ngẩng đầu, qua kính hậu nhìn thẳng hai mắt A Quân, không trả lời mà hỏi lại: "A Quân, cậu là người bạn từ nhỏ cùng tôi lớn lên, quá trình Tiểu An trưởng thành cậu cũng thấy được, thay đổi của cậu ấy trong thời gian này, cậu cảm thấy thế nào?"

Không đợi A Quân trả lời, Từ Vũ Hàn rũ mắt nói tiếp: "Trên vai cậu ấy không có vết sẹo, nếu giống như cậu đã nói, từ trước đến nay Từ An chưa từng đi xóa vết sẹo đó, vậy thì tại sao không thấy nữa? Vả lại, một người có mất trí nhớ đi chăng nữa nhưng sở thích cũng không thể hoàn toàn thay đổi được, đúng không?"

A Quân trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Quả thật, cứ như là hai người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.