Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 89: Người bạn đầu tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chung quanh đều là Zombie cấp ba trở xuống, cho nên đối Bạch Trà Trà uy h.i.ế.p cũng không lớn.

Nhưng Mạnh Lộ lại không biết rõ ràng thực lực của Bạch Trà Trà là như thế nào. Nàng dùng tay xoa lung tung nước mắt đang rơi trên mặt, lau sạch sẽ nước mắt xong, nàng ráng chống đỡ cơ thể đứng lên.

Một lần nữa đem con d.a.o dính đầy m.á.u tươi kia nhặt lên nắm ở trong tay.

Gương mặt vừa áy náy vừa khẩn trương nói với Bạch Trà Trà: "Bạch Trà Trà, thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta, hôm nay ta dù c.h.ế.t cũng sẽ che chở cho ngươi chạy đi."

Nàng không nhìn Bạch Trà Trà nữa, ánh mắt kiên định hướng phía cửa đi tới.

Bạch trà trà đi theo phía sau nàng, sờ lỗ mũi nói: "Kỳ thật ta cũng rất lợi hại đó."

Mạnh Lộ mạnh mẽ kéo cửa ra, bắt đầu phóng thích dị năng Hỏa hệ g.i.ế.c Zombie, cũng không biết nàng ta có nghe thấy tiếng Bạch Trà Trà nói hay không.

Bạch Trà Trà cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xông lên phía trước, dùng hành động thực tế chứng minh thực lực của mình.

Mạnh Lộ cố nén toàn thân đau đớn kịch liệt của mình, không ngừng phóng thích hỏa cầu công kích Zombie, đột nhiên nhìn thấy từ phía sau lưng duỗi ra vô số đầu dây leo.

Dây leo vòng qua nàng, tự động phóng tới chung quanh Zombie, giống như là có ý thức, ngay lập tức liền quấn lên cổ Zombie.

Mạnh Lộ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Trà Trà một mặt bình tĩnh đang đứng ở sau lưng nàng, những cái dây leo kia chính là từ Bạch Trà Trà mọc ra.

Bạch Trà Trà vung lên cánh tay.

Những cái cổ Zombie bị dây leo cuốn lấy trong nháy mắt đồng loạt đầu rơi xuống đất!

Còn có một đầu con Zombie, nửa gương mặt đều đã bị gặm, nhìn không ra dung mạo, bên trong khoang miệng còn lộ hàm răng ra bên ngoài, liền rơi lăn lốc đụng vào chân Mạnh Lộ.

Từ khi nàng bắt đầu đi theo Vương Nhạc, cùng bọn hắn huấn luyện g.i.ế.c Zombie đến nay, còn chưa bao giờ thấy qua thủ đoạn g.i.ế.c Zombie như này.

Con ngươi Mạnh Lộ tròn xoe, nàng đây là bị khiếp sợa.

Trà Trà thế mà lại lợi hại như vậy!

Người này vẫn là nữ hài mà nàng nhận biết năm đó sao, một người u ám kiệm lời đối nàng hờ hững nay đã thay đổi lớn đến vậy sao?

Cũng phải.

Người đều sẽ thay đổi.

Trà Trà trở nên ngày một tốt hơn, đây là chuyện tốt, nàng cũng sớm nên thay đổi một chút.

Thế đạo bây giờ cũng đã thay đổi rồi, nếu tính cách nàng vẫn còn giống như trước thì có thể sống được bao lâu a?

Nói không chừng lần tiếp theo là tới lượt mình cáo biệt.

Bạch Trà Trà để dây leo nhọn cuốn lấy tinh hạch, sau đó liền chủ động tiến lên kéo tay Mạnh Lộ lại.

Nàng đã sớm nhìn ra Mạnh Lộ là nỏ mạnh hết đà, bản thân nàng ấy đã sớm không chịu nổi, tay phát run dữ dội, cho nên mượn lực đạo dắt tay giúp nàng ấy ổn định.

Bạch Trà Trà vừa kéo tay của nàng, liền bị Mạnh Lộ cầm chặt lấy. Giống như là cuối cùng cũng bắt được cọng cỏ cứu mạng, vô cùng khẩn trương nên nắm mãi không buông.

Nàng như một con búp bê, đầu óc nàng trống rỗng bị Bạch Trà Trà kéo đi thất tha thất thểu lên phía trước.

Thẳng đến lúc Bạch Trà Trà dọn dẹp một cửa hàng, mang theo nàng đi vào trong đóng cửa lại.

Bạch Trà Trà không có tránh đi ánh mắt Mạnh Lộ, trực tiếp từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo mới, còn có khăn mặt cùng nước sạch.

Đem khăn mặt cùng quần áo đưa cho Mạnh Lộ, nàng nói: "Ngươi trước tắm rửa một chút rồi thay quần áo mới."

Mạnh Lộ yên lặng tiếp nhận, cúi đầu nhìn xem quần áo cùng khăn mặt trong tay, đột nhiên nước mắt tự nhiên chảy ra, rơi xuống tí tách trên quần áo.

Bạch Trà Trà thật là tốt nha, nàng cảm thấy thật cảm động, thật là ấm áp!

Nàng không có lập tức đi tắm rửa thay quần áo ngay, mà là rầu rĩ nói:

"Bạch Trà Trà, ta không muốn họ Mạnh, ta vẫn thích cái tên Bạch Lộ lúc trước hơn."

"Tốt, vậy sau này ta vẫn gọi ngươi là Bạch Lộ."

Bạch Trà Trà có thể lý giải tâm tình của nàng, dù sao những người nhà kia của nàng xem ra cũng không phải là loại tốt lành lương thiện gì, đoán chừng trước giờ cuộc sống nàng vẫn luôn là trôi qua không tốt như vậy.

Bạch Lộ nháy mắt mấy cái, có chút muốn nói lại thôi.

Bạch Trà Trà không hiểu hỏi: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra a."

Bạch Lộ ngước mắt, nghiêm túc nhìn Bạch Trà Trà, có chút thận trọng mở miệng hỏi: "Ngươi...... Nguyện ý cùng ta làm bằng hữu không?" "Ngươi nguyện ý cùng ta làm bằng hữu không?"

Câu nói này Bạch Lộ trước đó liền hỏi qua nguyên thân rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghe được bất kỳ câu trả lời nào của nguyên thân.

Bạch Trà Trà không hiểu, nàng vì cái gì mà cố chấp như vậy, luôn muốn cùng nguyên thân làm bằng hữu.

Bạch Lộ liếc thấy Trà Trà không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lập tức có chút khẩn trương.

Nàng cảm giác mình có chút xúc động, lại nhịn không được hỏi vấn đề ngu xuẩn này, rõ ràng sớm đã biết đáp án.

Nàng vội vàng nói thêm: "Không có việc gì, không làm bạn cũng không sao cả, ta......"

"Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy, muốn cùng ta làm bằng hữu?"

Bạch Trà Trà đột nhiên đánh gãy lời nàng đang nói.

Bạch Lộ sững sờ, mím mím môi, ánh mắt phức tạp nói: "Ngươi có thể đã quên, chúng ta khi còn bé, có một lần ta bị những bạn nhỏ khác khi dễ, là người, chính ngươi là người đứng ra bênh vực ta, đem những người khác đánh đuổi đi.

Hiện tại ngươi lại cứu ta một lần nữa......"

Khi còn bé Bạch Trà Trà phấn điêu ngọc trác, thông minh lanh lợi, thật rất đáng yêu, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng tựa như biến thành một người khác. Hướng nội mẫn cảm, u ám lạnh lùng.

Nhưng Bạch Lộ vẫn nhớ nàng, giống như chỉ nhớ đến một khắc nàng ra tay giúp đỡ mình, như ánh trăng sáng soi đường cho con người cô độc, do đó Bạch Lộ vẫn luôn một mực cố gắng cùng nàng làm bằng hữu.

Vô số lần tiếp xúc, vô số lần cố gắng bắt chuyện đổi lấy đều là lạnh lùng, thẳng đến khi Bạch Lộ rời khỏi cô nhi viện.

Không nghĩ tới đến tận bây giờ, Bạch Lộ lại một lần nữa được ánh trăng sáng khi còn bé kia cứu thêm một mạng.

Bạch Trà Trà cũng không nghĩ tới còn có nguyên nhân này, nàng cẩn thận hồi tưởng lại kí ức nguyên thân, xác thực không có đoạn ký ức kia.

Không chỉ không có đoạn ký ức kia, tất cả khi ký ức còn bé cũng đều không nhớ rõ.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành và thiện ý của Bạch Lộ, nàng ta không có nói láo.

Nhìn xem cặp mắt chân thành tha thiết kia của Bạch Lộ, Bạch Trà Trà chậm rãi gật gật đầu, cười nói: "Ta nguyện ý, chúng ta sau này chính là bằng hữu của nhau."

Đây là người bạn đầu tiên mà nàng ở cái thế giới này kết giao, tình hữu nghị giữa nữ hài tử chính là kì quái như thế, cảm giác đúng, tình bạn nói đến liền đến.

Kinh hỉ tới quá nhanh, Bạch Lộ cảm thấy mình như đang mơ vậy.

Bạch Lộ nụ cười trên mặt càng ngày càng rực rỡ, nàng kích động muốn tiến lên ôm lấy Bạch Trà Trà, nhưng nghĩ tới trên người mình đang rất dơ, sợ mình sẽ làm bẩn nàng.

Nàng lại thu hồi cánh tay đang dang rộng của mình, nhanh chóng nói: "Ta đi tắm một chút rồi thay cái quần áo."

Bạch Lộ sau khi thu thập xong liền sáng sủa hẳn lên.

Nàng không đợi được nữa, vươn tay nắm lấy gương mặt Bạch Trà Trà, nhẹ nhàng xoa xoa bóp bóp, nàng hưng phấn nói:

"Ta rốt cục cũng sờ được mặt ngươi rồi, ô ô ô, đã sớm muốn xoa bóp gương mặt tuyệt thế mỹ nhan này của ngươi, hiện tại rốt cục đạt được ước muốn! Còn cùng ngươi trở thành bằng hữu, c.h.ế.t không hối tiếc a!"

Bạch Trà Trà bị ma trảo của nàng chà đạp một phen, lập tức dở khóc dở cười.

Người này lại còn có đam mê kỳ quái loại này.

Ai, mà thôi, nếu là bạn mình rồi, đương nhiên phải chiều chuộng bạn mình một chút.

Bạch Trà Trà trên mặt trơn mượt, xúc cảm đặc biệt tốt, Bạch Lộ xoa nhẹ một hồi, liền lưu luyến không rời mà thu hồi ma trảo, tìm chỗ ngồi xuống.

Thật sự hiện tại toàn thân nàng chỗ nào cũng đều đang đau, một mực chịu đựng, hiện tại tâm tình bình tĩnh lại, nỗi đau trên thân càng đau lợi hại hơn.

Nàng thở phào một hơi, mới mở miệng nói: "Trà Trà, hiện tại ta không có nơi nào để đi cả, ta cũng không muốn quay trở lại căn cứ kia, không muốn tiếp tục nhìn thấy cha ruột ta cùng mẹ kế ác độc và đệ đệ, để bọn hắn tại tận thế tự sinh tự diệt thôi. Ta không quan tâm nữa."

"Trà Trà, ta có thể đi cùng ngươi không? Ta hiện tại là Hỏa hệ cấp hai, còn rất yếu, nhưng ta sẽ cố gắng thăng cấp mạnh lên, như thế liền có thể bảo hộ ngươi, còn có bảo vệ chính mình, tuyệt đối sẽ không tạo thêm phiền phức cho ngươi, ta biết nấu cơm giặt quần áo, việc nhà gì cũng đều biết làm, không sợ khổ, không sợ mệt.

Bạch Lộ đối Bạch Trà Trà dừng lại chào hàng mình, nhưng lại sợ yêu cầu của mình làm Bạch Trà Trà khó xử.

Vội vàng giải thích nói: "Ngươi nếu như không tiện để ta đi cùng cũng không sao, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Nếu thực sự không được, ta lại suy nghĩ tìm biện pháp khác, ngươi yên tâm, bất kể như thế nào, ta nhất định cũng sẽ cố gắng sống tiếp, chúng ta về sau sẽ còn gặp lại nhau, nhất định là như vậy."

Bạch Trà Trà khẽ thở dài: "Ta cũng không có nói là không được a, vừa hay trong đội đang thiếu người nấu cơm, nếu ngươi đã không có địa phương để đi vậy hãy đi cùng ta. Bạch Lộ, ta chính thức mời ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta, cùng ta rời đi, ngươi có đồng ý không?"

“Đồng ý! Đồng ý! Ta đồng ý."

Bạch Lộ y như gà con mổ thóc, gật gật đầu, như kiểu sợ chậm một chút thì Bạch Trà Trà liền đổi ý vậy.

Sáng sớm ngày mai, Vương Nhạc cùng lão Dương bọn hắn mang theo tất cả người sống sót đi A Thị căn cứ.

Bạch Lộ không có ý định sẽ trở về, Bạch Trà Trà cũng không có miễn cưỡng, cho nàng một cái lều vải, đem nàng an trí tại một cái địa phương an toàn ở bên ngoài, bảo đảm không có Zombie tìm tới nàng, cung cấp cho nàng một chút đồ ăn thức uống, đáp ứng nàng sáng sớm ngày mai sẽ tới đây đón nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.