Khi xe buýt tới đường Tam Mộc, quả nhiên Đảng Thành Quân rất quen thuộc, mang Hoắc Nhung rẽ trái rẽ phải qua hai con đường, nói đi qua chợ thức ăn kia là tới.
Hoắc Nhung vẫn chưa hiểu rõ cụ thể tình huống trong nhà người đồng đội của Đảng Thành Quân, đang nghĩ sắp tới nơi muốn anh kể một chút, liền nghe phía sau có người nghi ngờ gọi một tiếng: "Thành Quân?"
Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân quay đầu, thấy một người phụ nữ khoảng 27, 28 tuổi ăn mặc thời thượng tinh tế đứng sau lưng, trong tay xách giỏ rau, sau khi thấy hai người quay đầu lại, vẻ mặt lập tức vui mừng.
"Đã nói nhìn giống em, sợ nhận sai người, lúc đầu cũng không dám gọi em, đúng thật này!"
Đảng Thành Quân thấy người tới, nhanh chóng gọi một tiếng: "Chị dâu."
Hoắc Nhung nghe xong đại khái đoán ra thân phận của người này.
Chưa đợi Đảng Thành Quân giới thiệu với cô, người phụ nữ đã cười lên, nhìn Hoắc Nhung nói: "Đây là cô gái em xem mắt nhìn trúng lần trước nhỉ, thật xinh đẹp! Chị là Ngô Hồng Hà, vợ của Lục Hồng Binh, đồng đội của Thành Quân."
Hoắc Nhung nhanh chóng gọi một tiếng chị dâu rồi tự giới thiệu bản thân: "Chị dâu, em là Hoắc Tiểu Dung."
Trong tay Ngô Hồng Hà còn xách theo giỏ rau, hiển nhiên là ra ngoài mua đồ ăn, không nghĩ tới gặp ở chỗ này, cũng không vội mua đồ nữa, cầm giỏ đưa hai người về nhà.
"Đi, chị đưa các em về nhà trước, nếu Hồng Binh biết các em tới chắc chắn vui chết đi được."
Ngô Hồng Hà nhỏ hơn Tống Yến Lan vài tuổi, cũng giống chị ấy là một người hay nói, cởi mở, dọc đường đi đều trò chuyện với Hoắc Nhung, ngược lại Đảng Thành Quân đi bên cạnh không nói câu nào.
Khi tới nơi, Hoắc Nhung thấy đây là một ngôi nhà nằm riêng, nhìn từ bên ngoài cảm thấy mảnh sân xây dựng không tồi, không đợi cô nhìn lâu, Ngô Hồng Hà đã tiến lên đẩy cổng, người còn chưa tiến vào đã hô to: "Lục Hồng Binh, anh mau ra xem, ai tới này?"
Không lâu sau, một giọng nói chất phác từ bên trong truyền ra.
"Ai vậy?"
Chưa đợi Đảng Thành Quân lên tiếng, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ tương xứng với giọng nói trên từ trong nhà đi ra, sau đó liếc một cái thì thấy bọn họ, đôi mắt lập tức trừng to.
"Thành Quân!"
Ngô Hồng Hà lập tức không vừa lòng: "Anh mở to hai mắt nhìn thật kĩ vào, còn một khách quý nữa đấy!"
Lúc này Lục Hồng Binh mới chú ý tới Hoắc Nhung ở bên cạnh, biểu cảm càng ngạc nhiên, ngũ quan nhăn lại một chỗ, sau nửa ngày nói: "Đây là..... em dâu!"
Lúc trước Đảng Thành Quân nói anh có một đồng đội quan hệ rất tốt, Hoắc Nhung đã tưởng tượng hình ảnh người anh này ở trong lòng, cô cảm thấy Đảng Thành Quân không thích nói chuyện, vậy thì người anh kia chắc chắn là người chín chắn thận trọng, hẳn là không khác anh cả cô lắm, nói không chừng còn nghiêm túc hơn anh cả ấy chứ.
Vì thế cô mới có cảm giác khẩn trương như gặp phụ huynh.
Kết quả hôm nay nhìn thấy, Lục Hồng Binh hoàn toàn không giống như tưởng tượng của cô.
Cái đầu không khác cô suy nghĩ lắm, dáng người rất cường tráng, đứng cũng thẳng tắp, như một hòn núi nhỏ, tiếng nói tràn đầy năng lượng, vô cùng cởi mở của người đàn ông phương bắc.
"Được rồi, đừng đứng ngẩn người ra đó nữa, mau mời người vào nhà ngồi đi!" Ngô Hồng Hà cảm thấy chồng mình lớn lên to cao như vậy lại chẳng được gì, chuyện nhỏ này mà không nghĩ tới.
Lục Hồng Binh nghe xong vội mời người vào nhà.
Hoắc Nhung đem đồ hai người cầm đưa cho Ngô Hồng Hà, Ngô Hồng Hà không suy nghĩ gì lập tức từ chối, vừa từ chối vừa nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân: "Thành Quân em xem em đi, vợ em không biết, em cũng không biết hả? Các em tới là được rồi, còn mang đồ làm gì?"
Lục Hồng Binh vừa kéo Đảng Thành Quân vào nhà vừa nói: "Để mấy đứa cầm về, suốt ngày chỉ khách khí, tới nhà anh còn mang đồ cái gì!"
Hoắc Nhung thấy Ngô Hồng Hà không phải nói khách sáo, là thật sự không muốn lấy đành phải nói: "Chị dâu, đồ bọn em cầm cũng không phải thứ hiếm lạ gì, đều là hoa quả khô anh Thành Quân tự làm, chị đừng khách sáo, nhận giúp em."
Vốn dĩ Ngô Hồng Hà đang đẩy đồ về cho Hoắc Nhung, nghe thấy vậy lập tức thay đổi ý định.
"Thành Quân tự làm? Vậy chị liền nhận."
Miệng Ngô Hồng Hà chứa nét cười, giải thích với Hoắc nhung: "Nếu các em mua mấy thứ khác chị khẳng định không lấy, nhưng là hoa quả khô Thành Quân đích thân làm thì chị nhận. Em không biết chứ, lần trước chị nhờ Thành Quân làm rau mận khô(1), đến bây giờ còn luyến tiếc không nỡ ăn đây!"
Hoắc Nhung nghe xong trong lòng hiểu rõ.
Trách không được khi ở nhà mang theo cái này bản thân cảm thấy không đủ quý giá, muốn mua thêm cái khác Đảng Thành Quân lại không đồng ý, nên anh đã sớm biết nếu mang cái khác đi sẽ bị hai người này đẩy về.
Ngô Hồng Hà nhận đồ, đẩy Hoắc Nhung vào nhà.
"Đừng đứng ở ngoài nữa, lạnh chết đi được, vào nhà ấm áp hơn, chị rót cho các em ly nước."
Nói xong liền không cho Hoắc Nhung cơ hội nói không khát, quay đầu đi phòng bếp xách phích nước nóng.
Hoắc Nhung không có biện pháp, đành phải vào nhà.
Lục Hồng Binh vừa nhìn thấy cô nhanh chóng cầm cho cô cái ghế, sau đó lấy hạt dưa, quả óc chó gì đó ở trong tủ ra đặt trên bàn, thả xuống lại sợ Hoắc Nhung không ăn, trực tiếp bỏ vào lòng bàn tay cô.
Vừa bỏ vừa nói: "Tới, em dâu ăn chút hạt dưa."
Tay anh lớn gấp đôi tay Hoắc Nhung, một nắm của anh cô phải dùng hai tay mới được, nào là hạt dưa nào là quả óc chó, chứa đầy lòng bàn tay của cô, động cũng không dám động, vừa động liền rớt xuống, Lục Hồng Binh còn lục trong nhà ra một gói kẹo sữa, muốn đặt lên tay cô nữa.
Trước nay Hoắc Nhung còn chưa trải qua kiểu trận chiến khuyến khích người khác ăn như thế này, vội vàng nhìn Đảng Thành Quân xin giúp đỡ.
Trong mắt Đảng Thành Quân tràn đầy ý cười, hiển nhiên đã sớm biết tính tình người anh này như thế nào.
Thấy cô nhìn anh vươn tay chắn trên tay Hoắc Nhung, nói: "Anh Hồng Binh, cô ấy không ăn hết nhiều như vậy."
Lục Hồng Binh vẫy tay: "Em dâu ăn không hết thì em giữ cho em ấy."
Đảng Thành Quân biết mình khuyên anh ấy cũng vô dụng, dứt khoát nghe anh xếp đồ trong tay cô vào túi, chỉ để lại một ít trong tay cô, lúc này mới nói: "Được rồi, ăn đi."
Hoắc Nhung:....
Vì thế hai người họ bắt đầu nói chuyện phiếm, Hoắc Nhung ở một bên cắn hạt dưa như chuột hamster.
Nhung hạt dưa này được rang cực kì thơm, ngũ vị hương, thơm nhưng không mặn, nhân hạt dưa bên trong cũng rất ngon.
Cô ngồi chưa bao lâu, Ngô Hồng Hà tay trái cầm phích nước, tay phải cầm cái ly tiến vào, Hoắc Nhung thấy thế liền đưa tay ra nhận lấy, Ngô Hồng Hà không cho: "Để chị tự làm, em ngồi đi."
Nói xong lại tìm lá trà pha cho Đảng Thành Quân một ly trà, sau đó lấy một hộp sữa mạch nha từ trong phòng, pha cho Hoắc Nhung một ly.
"Chắc là em không thích uống trà, em uống cái này đi."
Một lần nữa Hoắc Nhung kinh ngạc vì khí khái của hai người họ, nhìn dáng vẻ người anh này của Đảng Thành Quân chẳng những có quan hệ tốt, còn rất có tiền.
Thời buổi này sữa mạch nha là thứ hiếm lạ với bất cứ nhà nào, ngay cả Hoắc Nhất Minh anh cô cũng phải nhờ quan hệ mới mua được, Ngô Hồng Hà lại không để trong lòng chút nào.
Rót xong nước cho hai người, Ngô Hồng Hà lần nữa xách giỏ đi mua đồ ăn, nói hai người tới phải mua nhiều đồ hơn chút để ăn trưa.
Hoắc Nhung nghe vậy cũng đứng lên.
"Chị dâu, em đi cùng chị nhé."
Ngô Hồng Hà nói: "Bên ngoài lạnh như vậy, em ở nhà đợi đi, chị đi một mình là được, lập tức trở về."
Hoắc Nhung lại rất muốn ra ngoài đi dạo với chị: "Chị dâu, cho em đi cùng chị đi, em cũng muốn tới chợ đi dạo."
Ngô Hồng Hà còn hơi do dự, Lục Hồng Binh quay đầu nói: "Vậy em mang em dâu cùng đi dạo đi, anh còn có việc muốn nói với Thành Quân."
Ngô Hồng Hà nghe vậy liền đồng ý.
"Được, vậy hai chúng ta đi."
Hai người còn chưa ra cửa Lục Hồng Binh đã đuổi theo, nói nhỏ với vợ:"Lúc về em qua nhà đồ tể Lưu nhìn xem, còn thịt không cần phiếu không, mua về nhiều một chút."
Ngô Hồng Hà đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Em biết chứ, còn cần anh phải nói sao."
Hoắc Nhung cùng Ngô Hồng Hà ra cửa, hướng về chợ thức ăn bọn họ đã đi qua kia, chợ thời đại này đều là công xã nhân dân cung cấp thống nhất, có gì ăn đó, thức ăn mùa đông không nhiều, nhưng rất tươi mới, Ngô Hồng Hà vừa nói chuyện với Hoắc Nhung vừa đi dạo, gặp được thứ ưng ý liền mua, rất nhanh chứa đầy giỏ rau.
Ngoài các loại rau, còn mua một miếng thịt to cùng một con gà, sau đó hai người rời khỏi chợ, rẽ vào sân một hộ gia đình, sân này nhìn bên ngoài chỉ là một cái sân bình thường, đi vào mới biết được bên trong là một cửa hàng thịt tư nhân, trong nhà đặt thớt và thịt lợn, đã bán đi không ít, còn lại không bao nhiêu.
Ngô Hồng Hà còn thấy dư chân giò lợn, vội vàng mua về.
Ra cửa Hoắc Nhung hỏi có chút nghi hoặc: "Chị dâu, đây là?"
Ngô Hồng Hà đặt ngón tay trước miệng, nhỏ giọng nói: "Hiện tại không có nghiêm như mấy năm trước, có không ít người muốn lén lút làm chút buôn bán nhỏ, cửa hàng thịt nhà hắn bình thường không mở, có thịt mới lén lút mở hai ngày.
Chị không nói nhiều nhưng Hoắc Nhung hiểu rõ, tuy hiện tại thịt còn nằm trong phạm vi quản lí, nhưng đã không còn nghiêm như trước, hơn nữa nhu cầu quần chúng lớn, không tránh được có người bí quá hóa liều.
Tuy Hoắc Nhung cảm thấy buôn bán này mạo hiểm, nhưng không có cảm giác gì là không nên, suy cho cùng cô không biết cần bao lâu chính sách sẽ hoàn toàn tháo gỡ, đến lúc đó những người có ý tưởng này sẽ là những người đầu tiên phất lên sau khi chính sách được hủy bỏ.
Hai người lại nói chuyện trên đường về, Ngô Hồng Hà bắt đầu nấu cơm, Đảng Thành Quân nói muốn giúp nhưng chị không cho.
"Tuy tay nghề em tốt, nhưng không có đạo lí để khách nấu cơm, chị tự làm được rồi, em mau đưa vợ lên nói chuyện với anh em đi."
Nói xong liền đuổi Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân ra ngoài.
Hoắc Nhung cùng Ngô Hồng Hà ra ngoài một chuyến, chuyện hai người muốn nói có vẻ cũng nói xong rồi, Hoắc Nhung đi qua liền biến thành hiện trường bậc cha chú hỏi thăm tán gẫu.
Lục Hồng Binh cho rằng bọn họ đặc biệt tới Bình thành chơi, còn hỏi bọn họ sao không mang đồ theo, buổi tối có thể dứt khoát ở nhà anh, nghe nói anh trai Hoắc Nhung cũng ở Bình thành mới từ bỏ ý định.
Hỏi xong tình huống trong nhà lại hỏi cụ thể tình huống hai người gặp mặt, suýt nữa hỏi Hoắc Nhung tới mức xấu hổ, Ngô Hồng Hà bất ngờ xốc rèm cửa lên, mắng anh hai câu.
"Anh làm anh lớn, thật sự không xấu hổ, trước mặt em dâu nói cái gì đâu, đừng lải nhải nữa, thu dọn cái bàn một chút, chuẩn bị ăn cơm."
Ngô Hồng Hà làm việc hết sức nhanh nhẹn, làm một bàn đồ ăn không tốn bao nhiêu thời gian.
Sau khi Hoắc Nhung ngồi vào bàn mới phát hiện có thịt kho tàu, Ngô Hồng Hà thấy cô nhìn mấy lần, nói: "Lần trước Thành Quân tới nói em thích cái này, chị còn cho rằng cậu ấy giỡn, hôm nay thấy, là thật sự thích, vậy em ăn nhiều một chút, ở chỗ chị dâu không cần khách sáo."
Hoắc Nhung hiểu sơ qua tính cách hai người, cũng thoải mái hào phóng không khách sáo: "Cảm ơn chị dâu."
Ngô Hồng Hà vô cùng hài lòng: "Chị thích em như vậy."
Hoắc Nhung mím môi, lặng lẽ cười với Đảng Thành Quân.
Ngoài thịt kho tàu, con gà kia bị Ngô Hồng Hà dùng một chén ớt xanh, ớt đỏ lớn xào lên, thịt gà được chiên qua dầu, lớp da vàng óng giòn rụm, bên trong lại rất mềm, kết hợp với ớt tươi non, ngửi thấy mùi làm người ta chảy nước miếng.
Chân giò thì dùng đậu đũa khô Đảng Thành Quân mang tới hầm, đậu đũa phơi khô rất dai, nước hầm có vị ngọt tươi khi uống, thịt chân giò nhừ róc xương, đầy collagen cắn một miếng liền tan trong miệng.
Ngoài những cái này, chị còn xào cải chua và khoai tây, dùng nồi sắt nấu một nồi cơm tẻ to, bên dưới đóng một lớp cháy thật dày, nhai lên vừa thơm vừa giòn.
Trong khi đợi đồ ăn lên, Lục Hồng Binh lục trong tủ một chai rượu, đặt cái ly trước mặt Đảng Thành Quân mới nhớ ra, nhìn Hoắc Nhung hỏi: "Em dâu, cậu ấy có thể uống rượu chứ?"
Đảng Thành Quân cũng nhìn cô, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu cô không đồng ý, hai người này hôm nay chắc chắn không uống.
Thực ra bình thường anh không uống rượu mấy, lần trước là ngày 30 tết uống với Hoắc Đại Thành, Hoắc Nhung thấy anh uống không ít, tuy mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt còn rất tỉnh táo, không thấy say lắm, có lẽ tửu lượng không tệ.
Huống chi là đã lâu không gặp anh cả, cho dù anh không thể uống Hoắc Nhung cũng không ngăn cản.
Vì thế cưới nói: "Anh Hồng Binh, anh đừng hỏi em, các anh đã lâu không gặp, em có thể không cho các anh uống sao?"
Lục Hồng Bình ngửa đầu cười ha hả: "Vậy không được, phải hỏi chứ, nếu không lát chị dâu em vào lại muốn trách anh, yên tâm đi, tửu lượng của thằng nhóc Thành Quân này rất tốt, trước kia bọn anh từng uống nhưng chưa thấy cậu ấy say lần nào."
Hoắc Nhung nhìn Đảng Thành Quân, "Không sao, các anh cứ việc uống, em cùng chị dâu phụ trách ăn là được."
Nhìn một bàn đồ ăn lớn phong phú trước mặt, hai vợ chồng Ngô Hồng Hà và Lục Hồng Binh nhiệt tình từ trong xương càng thể hiện sâu sắc, ngọn núi nhỏ trong bát Hoắc Nhung cơ bản chưa hề vơi đi, ăn hai miếng lại đầy thêm, cuối cùng một người háu ăn như Hoắc Nhung cũng không chịu nổi, lấy tay che trên chén, lắc đầu nói: "Chị dâu, đừng gắp nữa, em thật sự ăn không nổi nữa."