Đảng Thành Quân mua phiếu xe đạp của Lý Minh Sơn, quay đầu liền đi Cung tiêu xã định đặt một chiếc xe đạp mới cho Hoắc Nhung, xe đạp không phải đồ vật bình thường, dù có phiếu cũng không thường xuyên có hàng, nhưng người bán hàng nói, bọn họ rất may mắn, có lẽ hai ngày tới sẽ có mấy chiếc xe đạp đưa đến, chờ nhiều nhất hai ngày là bọn họ có thể lấy được.
Ra cửa Cung tiêu xã, Hoắc Nhung vuốt ví tiền của mình có chút đau lòng, chiếc xe đạp này lập tức tiêu hơn 170 đồng, việc bán bánh gạo của cô còn chưa bắt đầu nữa, tiền vốn trước đó cũng đã bỏ vào đó hơn 200 đồng rồi.
Ngược lại tâm tình Đảng Thành Quân không tệ, cầm lấy hóa đơn nhận hàng do người bán hàng viết rồi dắt Hoắc Nhung cùng về nhà.
Nghe nói Đảng Thành Quân mua cho em gái một chiếc xe đạp mới, Hoắc Tam Hưng vô cùng hâm mộ, nói thẳng muốn mau chóng kiếm chút tiền khi nào có được phiếu xe đạp, cũng nhanh chóng mua về cho mình một chiếc xe đạp.
Hoắc Nhị Quân lại không để ý cái này, lúc này anh chỉ nghĩ kiếm tiền mua nhà, càng sớm càng tốt đón cha mẹ tới là tốt rồi.
Ba ngày sau, Đảng Thành Quân cầm hóa đơn nhận hàng lấy xe đạp của Hoắc Nhung về.
Có xe đạp Hoắc Nhung không cần tự mình xách giỏ, Đảng Thành Quân tự tay làm một cái hòm gỗ, đánh bóng trong ngoài hòm gỗ nhẵn bóng, sau đó trải dưới đáy hòm một tầng đệm bông trắng như tuyết mới khâu xong, phòng ngừa khi xóc nảy cái hòm quá cứng khiến bánh gạo nát vụn, lại trải một lớp giấy dầu lên mặt đệm bông, cuối cùng cố định cái hòm ở yên sau xe đạp.
Lúc này đồ đạc cho Hoắc Nhung bày quán đã hoàn toàn chuẩn bị xong.
Buổi tối trước khi ngủ, Hoắc Nhung đã cắt xong giấy dầu dùng gói bánh gạo, sau khi làm tốt tất cả chẩn bị liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa tỉnh liền phát hiện bên cạnh không có ai, đợi cô bước vào sân thì thấy, Đảng Thành Quân không chỉ hấp bánh gạo xong, còn đã giúp cô sắp xếp xong luôn rồi.
Hoắc Nhung nhanh chóng đi tới trước: "Sao anh nhanh như vậy chứ?"
Đảng Thành Quân: "Nhân đã chuẩn bị xong từ hôm qua, không có gì phiền phức."
Hoắc Nhung nghe vậy nói: "Em liền đi rửa mặt, ăn xong cơm đi luôn."
Nói xong liền nhanh chóng đi rửa mặt, hai người Hoắc Tam Hưng đang từ trong phòng đi ra, nghe thấy nhìn về phía Hoắc Nhị Quân nói: "Anh hai anh còn lo lắng em ấy không được nữa, anh coi em ấy có rất nhiều tinh thần kìa."
Hoắc Nhị Quân không nghĩ tới Hoắc Nhung không hề luống cuống tí nào, thu thập xong tùy tiện ăn chút gì đó rồi lập tức muốn đẩy xe ra cửa.
"Thật sự không cần bọn anh đi cùng em sao?"
Hoắc Nhung kéo tay áo Đảng Thành Quân: "Không cần, hôm nay để Thành Quân đi cùng em là được, em thích ứng một chút, ngày mai sẽ đi một mình."
Hoắc Nhị Quân vẫn có chút không yên tâm, nhưng Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đã cao hứng ra cửa.
Yên sau xe đạp buộc cái hòm, không có cách chở người, bản thân Hoắc Nhung cũng không lái xe, để Đảng Thành Quân đẩy xe, cô đi ở bên cạnh.
Vì sao Hoắc Nhung không sợ hãi chút nào chuyện buôn bán này, thực ra cũng có nguyên nhân, trước kia bà nội cô ở nông thôn từng bán đậu rang, lúc còn rất nhỏ Hoắc Nhung đã cùng bà đi bán qua, hơn nữa cô có thói quen nói chuyện ngọt ngào, tất nhiên không hề e ngại chuyện này.
Buôn bán thôi, có gì không mở miệng được chứ.
Nơi bọn họ chọn không tồi, khi đến cũng đã có vài quầy bày ra, gần sát rạp chiếu phim, cho nên đều bán đồ ăn vặt, hạt dưa đậu phộng gì đó đều có.
Hai người Hoắc Nhung lần đầu tiên tới, mọi người đều chưa gặp qua, vừa nhìn thấy bọn họ nam tuấn tú nữ xinh đẹp còn cho rằng là khách đi ngang qua, còn tính lôi kéo hai người mua chút đồ, đợi hai người Hoắc Nhung dừng xe bên cạnh, mới phát hiện hóa ra hai người cũng tới bày hàng giống bọn họ.
Bên cạnh Hoắc Nhung là một bác gái hơn 50 tuổi, trước mặt bày cái hũ cũng không biết bán cái gì, thấy Hoắc Nhung dừng xe bên cạnh, ngược lại rất tò mò tiến lên hỏi: "Cô gái, các cô cũng tới bán đồ à?"
Hoắc Nhung cười tủm tỉm trả lời: "Đúng vậy, bác bán cái gì vậy?"
Bác gái mở nắp cái hũ bên cạnh mình, một mùi rượu gạo thơm nồng xông vào mũi, bác gái trả lời: "Rượu gạo trong nhà ủ, còn cô?"
Hoắc Nhung cũng mở hòm gỗ ra, lộ ra bánh gạo xinh đẹp ở bên trong: "Bánh gạo, bác gái muốn nếm thử không?"
Bác gái nhìn thấy, liền xua tay: "Ôi không, cái này nhưng không rẻ, không dám thử, nơi này không tồi, các cô lần đầu tới, có thể không hiểu rõ, qua hai ngày liền rõ là được rồi, không có việc gì, nếu có người hỏi, đừng ngại ngùng."
Thái độ bác gái thân thiện, Hoắc Nhung cũng cười gật gật đầu: "Cảm ơn bác."
Bác gái thấy cô lớn lên xinh đẹp còn ngoan ngoãn lễ phép, trong lòng có ấn tượng tốt với cô, lại nhìn Đảng Thành Quân biểu cảm nghiêm túc đứng phía sau Hoắc Nhung, lập tức hạ giọng hỏi nhỏ cô: "Nam đồng chí phía sau cô, là gì của cô vậy?"
Hoắc Nhung thấy dáng vẻ này của bác gái có chút buồn cười, kéo Đảng Thành Quân đến trước mặt mình, trả lời: "Là chồng cháu."
Đảng Thành Quân được giới thiệu một cái, nhanh chóng đứng ra chào hỏi: "Chào bác."
Vốn dĩ bác gái cảm thấy anh trông nghiêm túc, có hơi sợ anh, thấy anh nghe lời Hoắc Nhung như vậy, còn lễ phép nữa, cuối cùng mới buông bỏ đề phòng, gật đầu trả lời.
"Ai, được được được, lớn lên trông tệ, chính là có chút hung dữ."
Đảng Thành Quân:..... Bác gái bác nên nói nhỏ chút a.
Cũng may không phải lần đầu anh nghe được đánh giá như vậy, đã quen rồi, chỉ có thể giả vờ bản thân chưa nghe thấy cái gì, quay đầu đi làm việc khác.
Bác gái đánh giá Đảng Thành Quân xong, lại dùng ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn chiếc xe đạp mới của Hoắc Nhung, nói: "Xe này nhìn rất mới đó, phải tiêu không ít tiền nhỉ?"
Hoắc Nhung cũng không nói số tiền cụ thể, chỉ cười: "Đúng là không ít."
Bác gái tấm tắc hai tiếng, nhìn Đảng Thành Quân một cái: "Đối tượng mua cho?"
Hoắc Nhung gật gật đầu.
Lúc này bác gái có rất nhiều thay đổi về Đảng Thành Quân, chàng trai nhìn thì hung dữ, không nghĩ tới chẳng những có tiền còn rất thương vợ, vừa ra bày quầy còn mua một chiếc xe đạp mới tinh, nhìn con phố này xem, có mấy người có thể lái xe đạp bán đồ.
Bây giờ thời gian còn sớm, rạp chiếu phim còn chưa mở cửa, tuy mọi người tới đây chiếm chỗ sớm, nhưng thực tế chưa buôn bán gì, bác gái bên cạnh Hoắc Nhung vô cùng nhiệt tình, lôi kéo Hoắc Nhung nói chuyện phiếm mãi, Hoắc Nhung lại khiến mọi người thích, bác gái lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy nói chuyện cũng mười phần ăn ý, không lâu sau, liền hỏi thăm được gần hết chuyện trong nhà của những người bán hàng trên con phố này.
Trước khi tới Đảng Thành Quân còn sợ cô không được chào đón, kết quả tới rồi mới phát hiện bản thân lo lắng nhiều, Hoắc Nhung chẳng có nửa dấu hiệu không được chào đón nào cả, có thể nói chuyện khí thế ngất trời với bất cứ ai, ngược lại là anh, đứng ở đằng sau bỗng nhiên giống như không có chuyện gì làm.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, người trên đường rốt cuộc bắt đầu nhiều lên, bác gái không còn rảnh để nói chuyện nữa, bắt đầu nghiêm túc chào hàng đồ của mình với người đi đường.
Hoắc Nhung lại không nói chuyện, từ trong hòm lấy ra một gói giấy dầu được gói kĩ trước đó, mở ra rồi đặt trên cái hòm.
Bánh mì trong gói giấy dầu đều là bánh gạo cô đã cắt trước đó, bánh gạo mềm mại trắng ngần được xếp ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hai người nam nữ trẻ tuổi tới gần hỏi: "Cô đây là bán cái gì vậy?"
"Bánh gạo." Hoắc Nhung vừa trả lời, vừa đưa cho cô gái một cây xiên tre dài, đưa gói giấy dầu tới trước mặt cô gái tiếp tục nói, "Bánh gạo có nhân, cô nếm thử trước, ăn ngon lại mua."
Cô vừa nói ra thử trước mua sau, cô gái cùng bác gái bên cạnh đều sửng sốt, cô gái còn chưa nói, bác gái dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô vài lần, vừa nhìn vừa nháy mắt ra hiệu, dáng vẻ cô làm như thế thì chịu lỗ lớn.
Cô gái cùng chàng trai đi cùng liếc nhau một cái, ngược lại càng thêm hiếu kì.
Cô gái nhận xiên tre, không sốt ruột ăn thử, hỏi trước: "Đây chính là cô nói nhé, nếu không ngon, tôi liền không mua."
Cô gái nói như vậy, bác gái càng sốt ruột, bánh gạo này làm từ gạo trắng, thời buổi này gạo trắng rất đắt, cô gái ngốc này thoáng cái cắt nhiều như vậy, vậy mà lại có thể tặng không cho người ta ăn, vừa nhìn chính là người chưa từng buôn bán, nếu chỉ ăn không mua, vậy không phải tổn thất quá lớn sao.
Đáng tiếc ở trước mặt người ta, mình cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ có thể đứng ở bên nhìn mà lo lắng suông.
Trái lại Hoắc Nhung không hề lo lắng chút nào, cô tràn đầy tin tưởng với bánh gạo của mình.
"Không có việc gì, tôi nói."
Lúc này cô gái không hề lo lắng, dùng xiên tre chọc một miếng bánh gạo, cho chàng trai đi cùng nếm thử một miếng, lúc này mới chọc cho mình một cái có nhân.
Bánh gạo mềm mại vừa vào miệng, biểu cảm của cô gái lập tức thay đổi, đôi mắt trừng lớn lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc lại cùng chàng trai nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Nhung: "Đây là bánh gạo nhân gì thế? Thơm quá."