Tiếng nói của Triệu Đại Sơn giống như là cứu tinh, Trình Loan Loan vội vàng gọi hắn vào hậu viện.
Nàng nhét con thỏ đã chết vào trong lòng ngực đại nhi tử: "Lão tứ bắt được một con thỏ, con lột da nó ra trước đi."
Triệu Đại Sơn đi nhặt mấy cây cỏ khô trở về, sau đó bó thành dây thừng, treo con thỏ lên rồi ngay sau đó lột da bắt đầu từ miệng con thỏ đi xuống......
Trường hợp máu me như này, Trình Loan Loan không đành lòng nhìn tiếp nữa, nàng quay đầu đi chuẩn bị đồ ăn khác.
Một nhà sáu người, chỉ ăn một con thỏ khẳng định không đủ, thịt thỏ hầm khoai tây rất ngon, nhưng thời đại này hình như còn chưa có khoai tây, vườn rau cụ thể có rau gì Trình Loan Loan cũng không rõ lắm.
"Tứ Đản!"
Nàng hô một tiếng.
Triệu Tứ Đản khóc thút thít đi tới, trên mặt đều là nước mắt, tay nhỏ lau một cái khiến gương mặt tèm lem.
Trình Loan Loan múc một chút nước trong rửa mặt cho hắn, bất đắc dĩ nói: "Đám người Trương Đại Cương sẽ không lại đến đoạt con thỏ nữa, con khóc cái gì?"
Triệu Tứ Đản hít hít cái mũi, nuốt nước mắt trở về, khụt khịt nói: "Con không khóc..."
Dù sao con thỏ đã chết rồi, dù có khóc thế nào thì con thỏ cũng chẳng sống lại.
"Đây là năm văn tiền, con đến nhà chính bên kia đổi chút rau đi." Trình Loan Loan lấy tiền đồng từ trong hầu bao ra đặt ở trên tay hắn, "Tốt nhất mang một củ cải trở về, thịt thỏ hầm củ cải rất ngon, muốn ăn không?"
Triệu Tứ Đản tưởng tượng một chút, nước miếng liền chảy ra, hắn nhanh chóng nuốt trở về.
Con thỏ là bạn tốt của hắn, hắn kiên quyết chống lại thịt thỏ.
Hắn cất năm văn tiền đi đến bên nhà chính.
Nhà chính Triệu gia ở ngay trung tâm thôn, Triệu gia có ba đứa con trai nên nhà ở được xây rất lớn, tổng cộng có năm phòng, tọa lạc ở dưới cây hòe lớn, trước hay sau này đều có đất trồng rau, vào mùa khô hạn này cũng chỉ có Triệu gia nhiều người, có thể sắp xếp vài người đi xếp hàng gánh nước, mới có thể giữ cho rau trong đất trồng không chết.
Triệu Tứ Đản đẩy cửa sân ra liền đi vào, hô to một tiếng: "Bà nội!"
Ban ngày ban mặt, cũng không phải giờ cơm, nhà chính Triệu gia chỉ có Triệu lão thái thái và tức phụ Triệu lão tam ở trong nhà.
Triệu lão thái thái đang phơi rau dại khô, mùa màng không tốt, thừa dịp trên núi rau dại nhiều, bà cần phải phơi nhiều một chút để dự trữ, tránh cho đến lúc đó trong nhà mười mấy nhân khẩu phải uống gió Tây Bắc.
"Tứ Đản, sao cháu tới đây?"
Triệu Tứ Đản mở miệng nói: "Nương bảo cháu tới lấy một củ cải về."
Vừa nghe lời này, sắc mặt tức phụ Triệu Tam liền xị xuống, lúc trước đại tẩu mang theo hai mươi lượng bạc cùng mười mấy mẫu ruộng chia ra ở riêng mà sống, đã nói sẽ không liên quan gì đến Triệu gia nữa, còn lập chứng từ, hiện tại lại công khai sai con trai út tới nhà chính đưa tay đòi đồ ăn, dưới bầu trời này sao có thể có người mặt dày như vậy được chứ!
Sắc mặt của Triệu lão thái thái cũng không đẹp cho lắm: "Nương cháu chính là cái đồ lười, lúc đầu xuân mọi người đều trồng củ cải, chỉ có nàng ta không trồng, mỗi ngày xách chân đi nói xấu khắp nơi, hiện tại hay rồi, nhà ai hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lương thực dự trữ, chỉ có nhà các ngươi còn phải đào rau tiểu nga để ăn, trên núi cũng không phải không có dương xỉ, nàng ta cứ thích làm ra mấy chuyện khiến người ta chế giễu!"
Hơi nước không đủ, củ cải rất nhỏ, lão thái thái lại nhổ thêm hai củ, nhét vào trong tay Triệu Tứ Đản.
Tức phụ Triệu Tam tim đang nhỏ máu, đại tẩu đã quá đáng như vậy mà mẹ chồng còn thiên vị cả nhà đại tẩu như thế còn không phải là vì đại tẩu có thể sinh con trai hay sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng tức phụ Triệu Tam chua xót, nàng chỉ sinh hai khuê nữ, là tội nhân nhà họ Triệu, ở toàn bộ thôn Đại Hà cũng không dám ngẩng đầu, cho dù mẹ chồng bất công cỡ nào thì nàng đều không thể hé răng, ai bảo nàng không sinh được con trai như đại tẩu cơ chứ...
Triệu Tứ Đản ôm củ cải còn dính bùn đất vào trong ngực, sờ sờ trong ống tay áo, rốt cuộc lấy ra năm đồng tiền: "Cảm ơn bà nội."