Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 154: Tôn thị hối hận không kịp 2



"Có tiền gì chứ, vì một việc làm ăn thua lỗ mà việc ruộng đồng cũng không có ai làm." Triệu lão thái thái đột nhiên chen vào, mắng: "Tức phụ lão đại, ta thấy ngươi không cần làm việc này nữa, nhìn xem cỏ dại trên ruộng nhà ngươi đã sắp cao bằng người rồi, chờ nửa tháng sau người khác thu hoạch lương thực, còn ngươi thu hoạch một đống cỏ về cho gà ăn."

Mọi người quay đầu lại nhìn về phía ruộng lúa, cỏ dại cao bằng người đâu không thấy, chỉ thấy nơi nơi đều có vịt con đang đạp nước.

Đuổi vịt tới trong ruộng lúa không phải là phá hỏng lương thực sao? Vốn đang cảm thấy nương Đại Sơn đáng tin cậy, vậy mà nàng lại bắt đầu làm những việc không ai làm?

Tôn thị đứng bên ngoài tức giận cắn răng.

Lão thái thái thật sự là trợn tròn mắt nói dối, nếu đại tẩu không kiếm được tiền, sao có thể trả tiền công cho nam nhân nàng ta cao như vậy.

Sợ đại tẩu bị người trong thôn ghen tỵ, lão thái thái còn soạn ra một lời nói dối nữa.

Nàng ta càng muốn nói cho mọi người biết đại tẩu kiếm được tiền, xem lão thái thái còn giở trò quỷ thế nào.

Tôn thị bưng theo một giỏ hạt thạch hoa chen vào: "Đại tẩu, hai mươi bốn cân cỏ lồng đèn thu được hôm qua đã tách xong rồi, đại tẩu tính xem bao nhiêu tiền."

Trình Loan Loan ước tính cân nặng rồi trả cho nàng ta mười hai văn tiền.

Tôn thị cố ý đếm từng văn tiền một.

Người trong thôn đều sợ ngây người, tách một giỏ như vậy mà tiền công đến mười hai văn? Từng ấy hạt có đủ làm ra một thùng thạch băng không.

Làm bọn họ còn tưởng nương Đại Sơn buôn bán lời nhiều tiền, cứ tính như vậy thì một chén thạch băng hai ba văn tiền, căn bản không có lời lãi gì.

Theo cách nhìn của bọn họ, nương Đại Sơn chính là quá lười, nếu tự mình hái cỏ lồng đèn, tự tách hạt, có thể giảm bớt toàn bộ phí tổn, sẽ kiếm được tất cả tiền.

Nương Đại Sơn lười nhưng như vậy không phải bọn họ có thể nhân cơ hội kiếm chút đỉnh sao. Có phụ nhân mở miệng: "Hóa ra nương Đại Sơn thu hạt trong cỏ lồng đèn hả, hai nha đầu nhà ta suốt ngày không có việc gì làm. Ta bảo chúng nó tách xong rồi đưa lại đây, được không?"

Vừa nghe lời này, Tôn thị ngây dại.

1

Không giống với trong tưởng tượng của nàng ta, không phải người trong thôn nên thăm dò xem rốt cuộc đại tẩu buôn bán lời bao nhiêu tiền sao?

Nàng ta lập tức bảo vệ lợi ích của mình: "Đây là việc của ta, đừng hòng cướp."

"Tức phụ Hữu Tài, lời này của ngươi nghe không lọt tai, mọi người đều có tay, sao lại là việc của một mình ngươi được. Một đôi tay của ngươi cũng làm không hết, không phải sao? Nương Đại Sơn làm ăn tốt như vậy, Trịnh chưởng quầy người ta đều tự mình tới lấy hàng, động tác của người quá chậm, lỡ như cắt đứt nguồn cung hàng hóa thì sao."

"Đúng vậy, đúng vậy, nương Đại Sơn, nhà của ta cũng có thể tách hạt xong rồi đưa tới, được không?"

Tôn thị thiếu chút nữa bị tức chết.

Nàng ta chỉ là tính kế đại tẩu mà thôi, sao có thể để những người này cướp công việc của mình.

1

Nàng ta còn muốn nói gì đó nhưng Triệu lão thái thái đã lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái: "Đại tẩu ngươi làm ăn buôn bán không dễ dàng gì, cũng không thể bị ngươi trì hoãn, một mình ngươi có bận chết cũng không cung cấp đủ, những người khác cùng bắt tay làm thì mới có thể buôn bán lâu dài."

Trình Loan Loan hơi bật cười.

Lão thái thái vừa nãy còn mắng nàng buôn bán lỗ vốn, bây giờ lại lo lắng không thể buôn bán lâu dài.

Mẹ chồng này của nàng thật sự là càng ngày càng đáng yêu.

Nàng không thèm liếc mắt nhìn Tôn thị một cái, nói với mọi người: "Cỏ lồng đèn hai văn tiền một cân, hạt cỏ lồng đèn tách sạch mười văn tiền một cân, bất kể là cái gì, đều đưa đến nhà cũ bên kia thanh toán."

Người trong thôn nhanh chóng tính toán, khoảng bốn cân cỏ lồng đèn có thể tách ra một cân hạt. Nói cách khác, tách bốn cân được hai văn tiền công, hai cân được một văn, giá cả này thật sự công bằng. Dù sao tách hạt cũng không phải việc lớn gì, một ngày lên núi thật ra cũng có thể hái một hai cân cỏ lồng đèn, tách hết toàn bộ cũng chưa tới một canh giờ, chuyện tốt như vậy ai lại đẩy cho người khác.

"Nương Đại Sơn thật là người sảng khoái."

"Vậy ta trở về bảo đứa nhỏ nhanh chóng tách hạt ra."

Ánh mắt Tôn thị trừng lớn, tuy rằng kiếm được từng đó tiền rất vất vả, nhưng quả thật đều vào tay mình.

Nhưng hiện tại, ngay cả công việc vất vả này cũng không còn.

Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt liếc nàng ta một cái: "Đáng đời."

Người xem náo nhiệt ở cổng nào có tâm tư cười nhạo Tôn thị, bon họ nhanh chóng bảo đứa nhỏ lên núi hái thêm cỏ lồng đèn về, tách hạt, đem đi đổi tiền.

Trong đám người, một đôi mắt ghen tỵ nhìn Trình Loan Loan, là quả phụ Trương thị trong thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.