Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 263: Tăng thuế 1



Bây giờ là cuối tháng bảy.

Ánh nắng mặt trời vẫn còn gắt, nhiệt độ rất cao, thôn Đại Hà chính thức bước vào vụ thu hoạch mùa thu.

Không riêng gì thôn Đại Hà mà tất cả các thôn của trấn Bình An, tất cả các huyện trấn của Hồ Châu cũng đều thu hoạch lúa vào hai ngày này. Nửa tháng bận rộn nhất của các hộ nông dân đã tới.

Mấy chiếc xe ngựa đang dừng trên con đường lớn của một thôn trang thuộc Hồ Châu, bên cạnh xe ngựa là mấy nam nhân mặc quan phục đang đứng.

Đứng trước nhất là một nam nhân đang khoanh tay, dáng vẻ bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt uy nghiêm: "Phía Bắc khô hạn, phía nam lũ lụt, Hồ Châu ở giữa ranh giới nam bắc cũng không thể tránh được. Nhưng cũng may là một số huyện trấn khai thác nguồn nước, hợp lực diệt châu chấu, bảo vệ phần lớn ruộng lúa. Tình hình trấn Phượng Hoàng, trấn Bạch Vân, trấn Bình An phía tây nam rất tốt. Ranh giới phía đông bắc Hồ Châu cũng đã có lưu dân. Thu thuế năm nay phải tăng thêm."

Người nói chuyện là Tri phủ đại nhân của Hồ Châu, là vị quan lớn nhất Hồ Châu, lên trên nữa là Tuần phủ đại nhân của tỉnh thành. Tuần phủ đại nhân là quan lại kinh thành, là sự tồn tại triều đình ở kinh thành phái đến đây để cùng quan viên địa phương kiềm chế quyền lực lẫn nhau.

Thẩm huyện lệnh làm quan nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ gặp qua Tuần phủ đại nhân một lần từ xa, cách quá xa nên cũng không thấy rõ ràng.

"Hồi bẩm Tri phủ đại nhân, hạ quan đã bảo chủ bộ trù hoạch lại hạn mức thu thuế lần nữa, trong trấn Bình An, ngoài thôn Đại Hà ra, thu thuế của tất cả các thôn khác đều từ ba phần mười đến bốn phần mười." Thẩm huyện lệnh cúi đầu chắp tay nói: "Năm nay thu nhập đột nhiên giảm xuống, nhưng thu thuế lại tăng lên, lương thực thu được có thể ngang bằng với năm ngoái."

Hơn nửa tháng trước lúc đào kênh mương, hắn cũng đã báo cho những thôn dân đó, bất luận là thôn nào, nếu cần huyện nha đứng ra giải quyết vấn đề nguồn nước thì năm nay đều sẽ tăng mức thu thuế, so với việc để ruộng đồng mất mùa không có thu hoạch thì tăng thuế rõ ràng ở trong phạm vi tiếp nhận của những thôn dân đó.

Mấy Huyện lệnh khác trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Huyện lệnh.

Con bê quắt queo[1] này chỉ nói cho bọn họ biện pháp đào kênh rạch, chưa từng nói đến việc phải tăng thuế.

[1] Dạng một câu chửi

Nếu thời điểm mùa thu hoạch đột nhiên cưỡng ép thu thêm nhiều lương thực, thôn dân trong khu vực quản lý của bọn họ khẳng định sẽ mặc kệ, nếu các thôn báo cho nhau biết làm ầm ĩ lên thì cũng là một phiền toái lớn khiến người đau đầu.

Nhưng một phần ba ruộng đồng ở Hồ Châu không có lương thực, khẳng định cần lương thực của khu vực khác nộp lên bổ sung vào, nếu không lưu dân tụ tập cùng nhau, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Trịnh Huyện lệnh cúi đầu nói: "Tri phủ đại nhân yên tâm, trấn Phượng Hoàng nhất định sẽ nộp đủ số lượng lương thực."

Huyện lệnh mấy huyện trấn còn lại cũng đều bày tỏ thái độ.

Tri phủ đại nhân sờ sờ râu, gật đầu nói: "Sưu cao thuế nặng cũng là việc bất đắc dĩ, việc này phải nói rõ cho dân chúng để tránh khiến dân chúng mâu thuẫn phản kháng. Còn nữa, mùa thu hoạch, thổ phỉ cũng sẽ hoành hành rộng khắp, trong khu vực quản lý phải tăng mạnh thủ vệ tuần tra, còn cần phải ngăn chặn thương nhân tích trữ lương thực bán giá cao...."

Một đám Huyện lệnh đều gật đầu ghi nhớ những điều này.

Sau khi Tri phủ đại nhân nói xong thì lên xe ngựa rời đi. Thẩm Huyện lệnh lập tức bị những người khác vây quanh.

"Thẩm huynh, ngươi không sớm báo tin cho chúng ta biết về việc nộp thuế, xem như là hại chúng ta khổ sở rồi." Trịnh Huyện lệnh thở dài: "Trấn Phượng Hoàng đều là một đám điêu dân, cũng không biết sẽ gây rối thế nào, đầu tóc này của ta đều bạc trắng vì lo âu mất."

Thẩm huyện lệnh lạnh lùng xua đi: "Nếu ta nói các ngươi có nghe không, như ngày hôm trước ta nói việc giữ lại cọc lúa, một đám các ngươi đều coi thường, còn cho rằng ta ăn nói bậy bạ. Đợi năm sau lúc châu chấu tàn phá bừa bãi thì các ngươi sẽ biết điều ta nói có phải là thật hay không."

Các Huyện lệnh ở đây vẫn chưa để việc này ở trong lòng.

Mặc dù bọn họ không hiểu việc ruộng đồng nhưng bọn họ có thể đọc sách, đọc sách sử cũng biết, mấy trăm năm nay, nạn châu chấu chưa bao giờ xảy ra liên tục ba năm, đã xảy ra hai năm rồi, sang năm sẽ không có nữa, cũng không cần thiết bảo nông hộ giữ cọc lúa lại.

Thẩm Huyện lệnh lắc lắc đầu, chỉ đọc sách mà không nghe lời nói của nông dân giàu kinh nghiệm sẽ bị thiệt thòi lớn.

Hắn nghe theo lý chính và Triệu Trình thị của thôn Đại Hà hai lần thì cả lần lần đều hóa giải được nguy cơ, lần này cũng nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.

Hắn đứng dậy lên xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.