Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 275: Nương, ngài thật tốt 1



Tiếng đánh lúa liên tục vang lên.

Trời càng lúc càng tối.

Một số nhà có nhiều người vẫn còn đang bận rộn.

Trình Loan Loan kêu bọn nhỏ nhanh chóng rửa mặt nằm lên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn phải thu hoạch, thức suốt một đêm lại mệt mỏi một ngày, con người rất dễ sinh bệnh.

Lúc nàng đi vào trong phòng, hai chủ tớ còn lăn qua lộn lại trên mặt đất nhà chính, rõ ràng là không quen nên không ngủ được.

Nàng nhìn thấy trên mặt Thẩm Chính có mấy vết xước, trên người A Phúc cũng có vết thương, Thẩm Chính cũng mới mười sáu tuổi, A Phúc thoạt nhìn khoảng mười bốn tuổi, hai hài tử này rời khỏi nhà, ở chỗ này bị sợ hãi còn bị thương, buổi tối nếu lại gặp ác mộng, sợ là bị ác mộng đến phát sốt.

Nàng đi vào trong phòng, từ thương thành mua một ít thuốc chống viêm, còn có thuốc an thần, đi đến trong nhà chính.

Nàng lạnh nhạt nói: "A Phúc, xử lý vết thương trên người thiếu gia các ngươi một chút, viên thuốc này là an thần, mỗi người ăn một viên."

A Phúc ngửi ngửi nước thuốc tiêu viêm, chỉ cảm giác thấy không giống với thuốc trước kia hắn từng dùng, nhưng mà cũng có thể hiểu được, thứ thiếu gia bọn họ dùng thuốc mỡ quý giá, nơi này là thôn Đại Hà, nước thuốc này chắc là do thảo dược hoang dại trên núi nấu ra, hắn chưa từng thấy qua cũng bình thường, hữu dụng còn tốt hơn là không có gì.

A Phúc cẩn thận bôi thuốc chống viêm cho Thẩm Chính, hầu hạ Thẩm Chính nuốt thuốc vào.

Thẩm Chính rất muốn có cốt khí từ chối tất cả, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi quá đau, chỉ đành im lặng tiếp nhận tất cả.

Sau khi uống thuốc, hai chủ tớ nhanh chóng ngủ say.

Trình Chiêu trải cỏ khô ở vị trí cách bọn họ nửa thước, cũng nằm xuống chìm vào mộng đẹp.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Chính đã tỉnh dậy.

Hắn ngồi một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu, trên người là quần áo đầy mụn vá, dưới người là rơm rạ, trong phòng xám xịt, bên ngoài có tiếng gà vịt kêu, còn có tiếng chó con sủa gâu gâu.

A Phúc không có ở bên cạnh, cũng không biết đang làm gì.

Hắn đứng dậy, mang giày và bước qua ngưỡng cửa.

Trời mới tờ mờ sáng nhưng toàn bộ thôn Đại Hà đã thức dậy.

Có tiếng nói chuyện phát ra từ trong sân.

"Tứ Đản, tóc con bị làm sao vậy, sao lại bẩn thành như vậy, ta nói sao trên giường khắp nơi đều là bùn thì ra đó tóc con mang lên." Trình Loan Loan tức giận nói: "Tối hôm qua con lên giường cũng không biết rửa một chút sao, lại đây nằm xuống, ta tùy tiện gội đầu cho con một chút..."

Triệu Tứ Đản từ chối: "Nương, một lát nữa bận rộn lại đầu đầy mồ hôi, buổi tối lại gội đi."

Trình Loan Loan mắng hắn: "Vậy đồ ăn tối hôm qua con ăn, hôm nay có thể không ăn sao, bẩn thì phải rửa sạch, sao có thể tích góp đến buổi tối lại rửa, lại đây."

Triệu Tứ Đản đành phải nói: "Con tự mình làm."

"Được rồi, bảo con nằm xuống thì nằm xuống, đừng nhiều lời nữa."

Trình Loan Loan đè hắn nằm trên băng ghế, trong nhà không có đồ tẩy rửa gì, dùng nước gội bao nhiêu lần cũng không gội sạch được.

Nàng tới gội cho, còn có thể lén lút bỏ thêm chút dầu gội.

Tóc Tứ Đản rất dài, cởi vải vấn tóc ra, có ba hoặc bốn mươi cm, tóc hơi dầu, còn có bùn và cọng cỏ, không phải là bẩn bình thường nữa.

Sau khi làm ướt tóc, nàng thoa dầu gội không sủi bọt, rửa sạch với nước, sau đó lấy lược chải tóc tháo bím tóc ra...

Thẩm Chính từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Dưới ánh nắng ban mai mỏng manh, trong một góc sân, ánh mắt một phụ nhân dịu dàng chải tóc cho đứa nhỏ, trong sân có gà vịt, có chó con, trên mặt đất xung quanh đầy hạt lúa, ánh sáng buổi sáng được lúa phản chiếu ra màu vàng nhạt, làm cho cảnh tượng này trở nên đặc biệt ấm áp.

"Nương, người thật tốt..."

Triệu Tứ Đản trông mong nhìn Trình Loan Loan, không nhịn được cảm thán một câu.

Thẩm Chính dời tầm mắt, trong ấn tượng của hắn không có nương, nhưng rất nhiều người đều muốn làm nương của hắn, hắn luôn cảm thấy mình lớn rồi, không cần có thêm một người nương nữa đến quản thúc mình, nhưng bây giờ, nhìn thấy cảnh này trong sân nhỏ, hắn bắt đầu hâm mộ Triệu Tứ Đản, bởi vì hắn cũng muốn cho phụ nhân này chải tóc cho hắn.

"Thiếu gia, nước rửa mặt đã có rồi."

A Phúc đi tới, cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Chính.

Thiếu gia nhà hắn buổi sáng phải dùng nước ấm rửa mặt, hắn cố ý đun nước, lại pha nước ấm, nhiệt độ nước vừa phải, không lạnh không nóng.

Thẩm Chính đi qua rửa mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.