Trình Loan Loan nhặt rau dại đa nhổ trước đó lên, bước vài bước đi đến thửa ruộng nhà mình.
Nàng ngồi xổm trên bờ ruộng nhổ rau, dưới ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, mồ hôi như hạt đậu từ trán nàng lăn xuống, quần áo phía sau lưng cũng ướt đẫm.
Cũng không biết nhổ bao lâu, mãi đến khi thương thành nhắc nhở đã ba cân rồi thì nàng mới dừng lại.
Khi đứng lên, nàng liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Nàng nhớ lại trên đầu còn có vết thương chưa xử lý, cũng không uống thuốc hạ sốt gì đó, nếu như nhiễm trùng lây nhiễm, ở cổ đại chính là chuyện liên quan đến tính mạng.
Ba cân rau diếp đắng bán được 30 văn, tiêu 20 văn ở thương thành mua sắm nước sát trùng và thuốc hạ sốt.
Cực cực khổ khổ kiếm tiền, còn dư lại 10 văn, Trình Loan Loan không dám tiêu lung tung nữa.
Nàng xoa xoa cái lưng già nhức mỏi, cất bước đi vào trong nhà.
Mới vừa đi đến cửa nhà, nàng liền nghe được trong phòng truyền ra âm thanh nói chuyện náo nhiệt.
"Đại ca, cháo rau dại ăn ngon thật!"
"Bụng của đệ rốt cuộc cũng no rồi!"
Nàng đi vào sân, nhìn thấy bên cạnh bàn ăn ở nhà chính có bốn người ngồi, là bốn đứa con trai ruột của nguyên thân.
Con trai lớn Triệu Đại Sơn, năm nay mới vừa tròn mười tám, năm trước cưới tức phụ, xem như trụ cột cái nhà này.
Con thứ hai Triệu Nhị Cẩu, năm nay mười sáu tuổi, là đứa trẻ tương đối thông minh trong mấy đứa con trai của nàng.
Con thứ ba Triệu Tam Ngưu, năm nay mười bốn tuổi, lớn lên rất cường tráng, vóc người thoạt nhìn không khác lão nhị là mấy.
Con trai út Triệu Tứ Đản, năm nay mới vừa tròn mười tuổi, vóc dáng nho nhỏ, vừa thấy liền biết dinh dưỡng không đủ, lúc này hắn ôm chén bể, đầu lưỡi nhỏ liếm chén một vòng, quét sạch một chút cháo còn sót lại vào trong bụng.
Trình Loan Loan không nghĩ tới, một chút cháo rau dại như vậy lại được phân cho năm người ăn, hơn nữa mỗi người đều mang vẻ mặt thỏa mãn.
Nàng rõ ràng nhận thức được, cái nhà này thật sự quá nghèo, nếu không nguyên thân vẫn luôn hướng về nhà mẹ đẻ cũng sẽ không về nhà mẹ đẻ đòi nợ.
Nhìn thấy nàng trở về, bốn đứa con trai đều đứng lên.
Triệu Đại Sơn: "Nương, người đã trở lại."
Triệu Nhị Cẩu: "Nương, con đã gánh hai xô nước về rồi."
Triệu Tam Ngưu: "Nương, con đã chặt củi rồi."
Triệu Tứ Đản: "Nương, con có đào một chút rau dại."
Trình Loan Loan mím chặt môi.
Đến đứa con trai lớn nhất cũng chỉ có 18 tuổi, ở hiện đại đại khái mới vừa học xong cấp ba, vẫn là một đứa trẻ được cha mẹ sủng ái.
Nhưng ở thời đại này con trai út mới mười tuổi cũng đã gánh vác một phần công việc trong nhà.
【Ting! Phát hiện dương xỉ dại thiên nhiên không ô nhiễm! 】
Trình Loan Loan nhìn lại, lão tứ kiếm trở về đúng là dương xỉ dại, thương thành nhắc nhở 30 văn một cân.
Nàng đào ba cân rau diếp đắng mới bằng một chút dương xỉ ấy...... Tâm mệt, thân thể càng mệt hơn!
Nàng khom lưng cầm dương xỉ dại lên, đi vào trong phòng.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, trước kia làm xong việc trở về, nương đều sẽ dạy dỗ chỉ trích bọn họ đủ kiểu, đặc biệt là hôm nay nương còn ở Trình gia bị tức giận ăn đánh, không phải càng nên hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận hay sao, không nói một lời là có ý gì đây?
Trình Loan Loan bán dương xỉ dại, tiêu 10 văn ở thương thành mua năm cân gạo, khoản tiền còn thừa lại trên tay là 30 văn.
Nàng vô cùng may mắn, thôn Đại Hà ở biên giới nam bắc, phương bắc ăn nhiều mì phở và ngô, mà phương nam lại ăn gạo rất nhiều.
Nàng là người phương nam, thích nhất là ăn cơm tẻ.
Nàng xách ba cân gạo đi ra ngoài, ném ở trên bàn nhà chính.
"Đây là...... Gạo trắng!"
"Sao lại có gạo trắng!"
Thôn Đại Hà năm trước xảy ra nạn châu chấu, thu hoạch rất ít ỏi, dựa vào quan phủ cứu tế mới qua tới năm nay, cả thôn không có nhà ai có gạo trắng để ăn.
Cho dù không có thiên tai, sau khi thu hoạch vụ thu, các nhà trong thôn đều sẽ đem gạo gánh lên trấn trên đổi thành ngô hoặc kiều mạch, một cân gạo có thể đổi hai ba cân ngô...... Lương thực phải đủ nhiều, cả nhà mới có thể ăn no bụng, mới có thể chống chọi đến vụ thu hoạch tiếp theo.