Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 142: Chương 142




Buổi trò chuyện cùng thầy Chu diễn ra rất lâu.

Bà cũng dặn đi dặn lại Hiểu Linh nếu chưa thể chắc chắn những điều mình nghĩ thì không nên để người thứ ba biết nàng có tấm bản đồ này.

Rất có thể đó là họa diệt môn.

Hiểu Linh đương nhiên biết tầm quan trọng của tấm bản đồ nên cất giữ vô cùng kỹ càng.

Thầy Chu cũng đưa cho Hiểu Linh thêm mười cuốn sách khác để cô đọc.

Lần này chủ đề mở rộng hơn một chút khi có cả một số cuốn tạp văn mà theo thầy Chu có thể giúp ích cho cô.

Hiểu Linh cũng không thắc mắc gì, bà ấy đưa gì cô liền nhận lấy.

Thời gian nói chuyện với Chu Thanh An khiến cô biết được con người này học vấn rất sâu rộng, chỉ là đôi khi nghiêng quá nhiều vào học thuật mà ít áp dụng cho thực tế.

Khi Chu Thanh An nhìn thấy việc Hiểu Linh làm thì vô cùng nhiệt tình giúp đỡ và ủng hộ.
Hiểu Linh cất số sách mới vào một bên rồi lại một mình vào xem tình hình những bịch nấm.

Lần trước cô có chút thất vọng khi những bịch nấm từ bào tử phát triển chậm hơn so với gốc nấm có sẵn.

Bình thường trong kỹ thuật trồng nấm cô biết, nấm bào tử còn phải được nuôi cấy một thời gian để lớn hơn một chút gọi là meo nấm mới được đem ra gieo trồng.


Cô thì lấy trực tiếp nấm bào tử nên hẳn là chậm nhiều.

Thời gian ủ tối cái kia chừng một tháng thì nuôi bằng bào tử này chắc phải hai tháng.

Lần này xem kỹ, nấm đã ra rất nhiều..

Ân..

tuy lâu hơn nhưng năng suất cao hơn, cũng đáng.

Hơn nữa xét về lâu dài, phương pháp này giúp Phạm gia chủ động mọi lúc trong cung cấp giống.
Cô rời nhà nấm thì thấy Tiểu Đông và Lập Hạ lại đang ngồi thêu ở cửa nhà dưới.

Cô tới gần, tự rót cho mình ly nước rồi nói:
- Ngày mai ta lên trấn gặp Hà gia chủ bàn chuyện về nấm.

Huynh đệ hai người có chuyện gì cần lên trấn không thì đi cùng ta.
Hai huynh đệ nhìn nhau một cái.

Hôm qua bọn hắn còn định lúc nào rảnh lên trấn một chút bán đi số khăn thêu này thì hôm nay Hiểu Linh đã có ý đi, thật là trùng hợp.

Tiểu Đông nói:
- Ta định lên trấn bán đi số khăn thêu này.

Ngày mai ta đi cùng ngài.
Hiểu Linh gật đầu nhưng cũng không quên dặn dò:
- Mọi người rảnh rảnh thêu thì được, đừng cố.

Nhà ta nay cũng đủ ăn đủ mặc, công việc cũng bận rộn cả ngày, tối cũng nên nghỉ sớm.

Không được thêu đêm, biết chưa.
Lập Hạ đáp:
- Bọn đệ không thêu đêm.

Cũng chỉ là mấy ngày nay mùa màng đã giản mới có chút thời gian thêu này nọ cho đỡ quên tay nghề mà thôi.
Hiểu Linh chợt nhớ ra đàn gà cũng đến tuổi đẻ trứng nên quay sang Tiểu Đông:
- Huynh xem làm vài cái ổ gà đi.

Gà cũng sắp đến tuổi đẻ trứng rồi.

Làm ổ trước để tránh sau này tụi nó đẻ lang lại mệt lắm.


Truyện Sủng
Tiểu Đông vâng dạ rồi cũng nói:
- Hai con heo đón về trộm vía lớn nhanh như thổi.

Ta giống như thấy chúng khác ngày một vậy.
Lập Hạ cũng hớn hở góp chuyện:
- Đàn vịt con cũng vậy.

Nhìn thật sự quá thích mắt.
Hiểu Linh khẽ cười trêu ghẹo:
- Chỉ cần chịu khó chăm sóc, cho chúng ăn no đủ chất thì sẽ béo mập nhanh thôi..

Ta đã thành công nuôi ba người trắng trắng tròn tròn nên ta biết rõ nha…
Lập Hạ ban đầu không hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn thấy gương mặt Đông ca đỏ bừng thì nhận ra tỷ tỷ đang trêu bọn họ.

Thật sự tử ngày tỷ tỷ đến, bọn hắn đã thay đổi nhiều lắm.

Giờ hắn thậm chí cao nhất trong lứa bạn cùng tuổi rồi.

Tiểu Hàn trước kia nho nhỏ, gầy gò vàng vọt, giờ cũng đã trở thành cục bông tròn tròn đáng yêu của cả làng.

Ai nhìn thấy đệ ấy đều muốn ôm nựng một cái cho thỏa lòng.

Hắn lườm tỷ tỷ một cái rồi đáp:
- Tỷ lại trêu chúng ta.
Hiểu Linh cười rồi chợt nhớ ra vụ mộc nhĩ liền hỏi:
- Đệ trồng mộc nhĩ sao rồi? Mấy nay hay có mưa đêm, có khi mộc nhĩ cũng lên cây rồi.
Lập Hạ mím môi cười:
- Ân… đệ sáng nay lùa vịt ra sông cũng vừa ra xem..


mộc nhĩ nhú mầm nhiều lắm.

Tai nấm nhỏ xíu, đáng yêu cực kỳ.

Ta chưa báo tỷ là muốn chờ khi chúng lớn một chút.
Hiểu Linh gật đầu, đáp:
- Phân xanh ủ hoai ngoài kia, đệ chắt chút nước pha loãng tưới cho chúng.

Cái gì thì cũng cần dinh dưỡng mới lớn được.
Ở nơi này mọi người thu hoạch xong rau củ cũng chỉ đắp đống lại một chỗ chờ nó hoai mục đi thì bón lại cho đất nên thời gian có phân xanh khá lâu.

Hiểu Linh liền tận dụng mấy cái chum dò ngoài vườn làm thử một chút theo cách ở thành phố hay lắm.

Ở nơi cô sống, nhiều nhà trồng rau trên sân thượng, tận dụng rác thải sinh hoạt là chất hữu cơ để ủ phân bón cây nên cô cũng biết chút chút.

Nước phân hủy từ rau củ chẳng lấy gì là dễ chịu nhưng dinh dưỡng lại không thể chê vào đâu được.

Mọi thứ đều được tận dụng lại sạch sẽ.

Đương nhiên vì nhà cô trồng rau nhiều nên Hiểu Linh chỉ áp dụng một chút còn lại vẫn ủ phân theo cách truyền thống, có chăng kỳ công hơn khi rắc thêm vôi bột giữa các lớp để đẩy nhanh tốc độ phân rã.
Tính toán ra thì chỉ còn việc trồng dâu nuôi tằm là nhà cô vẫn còn phải hoãn lại đến tháng 11 mới có thể bắt tay vào làm.

Mà từ giờ tới lúc đó cũng còn tới 4 tháng nữa, đất vừa vặn trồng thêm chút rau củ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.