Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 22: Mỹ nam trong rừng vắng, không lẽ là yêu quái?



Bất giác mở mắt ra, không rõ mình đã ngủ bao lâu, Hiểu Linh leo xuống tiếp tục cuộc hành trình. Lên đến đỉnh núi, thứ đập vào mắt cô là một bãi sắn ở chếch phía sườn bên kia núi. Hiểu Linh há hốc mồm: cái này… cái này làm sao có thể. Ở nơi cô sống, rõ ràng sắn ban đầu không có ở đất nước cô, theo lịch sử là mới du nhập vào khoảng 200 năm mà thôi. Nơi này lại có. Điều này… Hiểu Linh ngây ngốc một hồi rồi tự gõ đầu mình, lẩm bẩm: mày bị khùng hả… quê mày không có không có nghĩa nơi này không có. Dù sao đây không phải là quê hương mày.

Lại sững người trong năm phút, Hiểu Linh thở dài rồi đi tới cây sắn gần nhất. Cô cũng không rõ thời gian sinh trưởng của loài cây này thế nào nên đành đào một cây lên xem củ nó ra sao đã rồi tính tiếp. Cô dùng dao đào xung quanh gốc cây, vừa đào vừa lung lay gốc. Tới khi cảm thấy có thể nhổ bật nó lên, Hiểu Linh đứng dậy, hơi khom người xuống, tay nắm chặt thân cây sắn rồi thầm đếm: 1… 2… 3. Cây sắn bật lên cả củ làm cô loạng choạng xuýt ngã. Cô lại được một lần nữa ngạc nhiên. Cây sắn này có chùm năm củ to, mỗi củ phải nặng đến hai cân là ít. Này… thực quá khủng bố đi. Hay là do là sắn mọc hoang nên cây này phải vài năm rồi mới to như vậy a. Hiểu Linh nhổ chừng năm cây. Số còn lại phải để khi khác rồi.

Bản thân cô có thể khẳng định đây thực sự là giống sắn mì ở quê cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về nhà thử một chút mới biết được. Cẩn thận xếp lại gùi một lần nữa, đặt hết số sắn xuống dưới rồi mới đưa mấy cây gia vị lên trên, Hiểu Linh quyết định xuống núi. Cô hôm nay đã cực gặp vận may rồi. Hẳn là sẽ không gặp gì thêm nữa đâu.

Thế nhưng, hình như hôm nay trời rất thích cô thì phải. Hiểu Linh còn bắt gặp nấm sò. Cô không hề biết bất kỳ loại nấm nào ngoại trừ mộc nhĩ, nấm hương, nấm kim châm và nấm sò. Hơn nữa, nấm sò còn là loại nấm yêu thích của chị em cô nên thường xuyên ăn. Chỉ cần liếc qua, cô cũng có thể chắc chắn chính là nó: hình dáng này, mùi này… không thể lầm lẫn được. Cô còn định nếm thử một chút. Nhưng cũng may lý trí kéo cô dừng lại. Đâu thể biết nó có độc hay không? Ngộ nhỡ là một loại hình dạng giống y hệt nấm sò thì sao? Nghĩ vậy, cô lấy dao nhỏ cẩn thận đào cả gốc bụi nấm ấy cùng mấy bụi xung quanh lên. Về nhà cô sẽ hỏi mọi người biết loại này không. Nếu thực sự không ai biết, cô không ngại thử một chút. Còn vì sao cô đào cả gốc lên ư? Rất đơn giản. Vì nếu là nấm sò, thì cô sẽ trồng nó. Trước đây bởi vì yêu thích nó, cô đã tìm hiểu cả cách thức trồng và chăm sóc nấm. Cái này chắc giống ông bà ta nói: yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Nhìn ánh nắng yếu dần làm cô biết trời sẽ tối rất nhanh nên Hiểu Linh quyết định xuống núi luôn mà không để ý thêm bất kỳ điều gì nữa. Nhưng tốc độ của cô cũng không nhanh như vậy. Mệt mỏi cả ngày, đào đào bới bới, lại còn đeo một cái gùi không nhẹ hơn 40 cân nên cô phải vừa đi vừa nghỉ. Dừng lại lấy nước ra uống một chút, Hiểu Linh nhìn cái gùi – thành quả cả ngày hôm nay của mình bất giác mỉm cười. Cô hôm nay thực sự là thu hoạch lớn: sắn, nấm sò, một mớ cây gừng, nghệ, giềng con và cả mấy cành vú sữa chiết kia nữa. Quên mất, còn cả rừng đào, mơ, mận kia, nếu quả ngon sẽ bán được không ít đâu. Dường như nghe thấy tiếng gì đó, Hiểu Linh nhíu mày chăm chú nghe:

- Làm ơn…. Có ai không… giúp với… có… ai… không….

Hiểu Linh im lặng nghe lần nữa. Xác định thực sự có tiếng kêu cứu, cô nhanh chóng thu dọn đồ của mình lần từng bước về phía âm thanh, vừa đi vừa gọi:

- Ai đó… ở đâu… lên tiếng đi….

Cứ như thế lần theo âm thanh, Hiểu Linh nhìn thấy hai người nam tử. Cả hai ăn mặc rất đơn giản nhưng lại không phải kiểu quê mùa như cô. Áo khoác bên ngoài nhìn giống áo tứ thân của nữ nhân, nhưng áo tứ thân vốn chỉ là khóac, áo này có một hàng cúc đính dọc trước ngực, viền mép áo cả hai tà áo đều được trang trí hoa văn trang nhã, ở eo thắt một cái đai nhỏ. Một người bộ dáng lo lắng, sợ hãi đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người đã đáp lại họ, thỉng thoảng đánh mắt nhìn vết thương của người kia. Nam tử còn lại ngồi trên một tảng đá nhỏ, dựa người vào thân cây, hai chân duỗi thẳng. Một chân ở phần mắt cá đã sưng đỏ đến đáng sợ. Người đó … thực đẹp. Hiểu Linh ngay trong đầu nảy ra từ đó. Là vẻ đẹp ôn nhu như ngọc, im lặng ngồi đó cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng và ấm áp.

Hiểu Linh nhíu mày, nơi đây là rừng núi, làm sao lại có hai nam tử lạc trong này, hơn nữa nhìn trang phục không phải người ở thôn dã. Ban đầu cô tưởng ai đó đi núi bị ngã mà thôi. Nhưng cái này thì thực quá lạ kỳ rồi. Mỹ nam bị thương trong rừng. Đột nhiên làm cô nghĩ tới Tây Du Ký với câu kết luận chắc chắn của Tôn ngộ không khi đó: Trong rừng mà có mỹ nhân và đồ ăn ngon thì chắc chắn chỉ có thể là yêu quái. Hiểu Linh bị ý nghĩ vớ vẩn của mình làm phì cười. Lúc nào rồi cô còn tưởng tượng được đến như vậy a. Chuyện cứu người quan trọng hơn, không rõ thương thế của người kia thế nào. Mong là chỉ chặc chân một chút, nếu là gãy chân thì thực phiền toái. Trời cũng đã gần tắt nắng rồi, phải nhanh lên. Hiểu Linh cất tiếng hỏi:

- Hai người bị thương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.