Xuyên Đến Tận Thế

Chương 10: Ngoại truyện:Tương lai



100 năm trôi qua rồi... 

Đã có rất nhiều thứ thay đổi... 

Game ngày càng phát triển, ngày càng phổ biến... 

Người chơi ở đây cũng ngày một nhiều hơn... 

Nhưng họ đâu có biết, trước đây đã xảy ra chuyện gì? 

Họ cũng đâu biết, nơi này khi đó là đâu? 

Họ cũng đâu biết, đã có bao nhiêu người bỏ mạng tại đây? 

Có lẽ ở đây đã có rất nhiều câu chuyện xảy ra... 

Ai cũng rất vô tội... 

Phải chăng là họ xui xẻo? 

Vô Hạ từ trên cửa kính của biệt thự nhìn xuống, có một cô bé tpcs đen bước vào biệt thự

Làm sao có thể?! 

Chỉ có những người có huyết thống với Vô gia và Vũ gia là có thể vào. Mà Vũ gia... Đã không còn rồi... 

Vậy... 

Đây chắc là con của ca và tỷ... 

Họ đã ra sao rồi? 

Hi vọng là họ vẫn bên nhau đến khi chết.

Vô Hạ nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện rồi mới đi xuống tầng. 

Cô bé kia đã rời đi rồi... 

Trên mặt bàn có hai tờ giấy, một tờ thì rách nát, một tờ thì trông hơi cũ. 

Vô Hạ lật tờ hơi cũ lên, phát hiện đó là chữ viết của Vô Minh. 

Cô điềm tĩnh mở lá thư ra, bên trong có một bông hoa ép khô, là cái kẹp sách mà cô thích nhất! 

Vô Hạ nhắm mắt lại, thở dài rồi đọc lá thư. 

"Gửi Tiểu Hạ... 

Sống 1000 năm, liệu em có làm được không? Không có người thân, không có người yêu, liệu em có làm được không? 

Anh nhớ, hồi nhỏ, em nói người thân đối với em là quan trọng nhất! Thật ra... Anh cũng vậy! Nhưng... Cũng không phải như vậy, Tiểu Hạ, ca và tỷ đã ra ngoài đời thực, sinh con, nó là Vô Linh, trông rất giống em! 

Tiểu Hạ, đây không phải vì em, cũng không phải vì Anh, Anh chỉ hi vọng, em hãy sống tốt, mọi người sẽ chờ em ở địa ngục "

Lá thư kết thúc. 

Thật sự không liên quan đến nhau mà! 

Vô Hạ thở dài, quả nhiên ca vẫn là người không giỏi ăn nói. 

Đến lá thư rách nát kia, Vô Hạ không nhận ra đó là nét chữ của ai, nhưng mở ra, có lẽ đó là cha... 

"Gửi hai đứa con dễ thương của ta... 

Tiểu Hạ, Tiểu Minh, cha đang ở một nơi rất xa, rất xa mà các con không bao giờ đến được, có thể chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa, Tiểu Minh, cha biết con là người có thiên phú, cha cũng biết là con luôn che giấu tài năng của mình, nhưng con biết không, một là cha mẹ mất đi các con, hai là các con được sống và trở thành sát thủ, cha chỉ mong con có thể bảo vệ em gái của con, nó rất mỏng manh, nó quá tôn trọng tình ái, còn con thì không, Tiểu Minh, con là ca ca, con là con của ta, nhưng con lại quá xa cách với gia đình, hoà nhập vào đó, con sẽ thấy được họ quan trọng thế nào. 

Cha mẹ có lỗi với các con, mạng trả bằng mạng, vĩnh biệt"

Chính là cha

Đúng

Cô biết cha luôn luôn là cột dựa của gia đình

Mẹ cô là sát thủ, cha cô cũng vậy. 

Bọn họ cũng là bị ép, không muốn để con mình như vậy... 

Nhưng cuối cùng... 

Vô Hạ bỏ lá thư xuống

Đúng

Trước đây cô thật sự rất xem trọng tình ái. Bây giờ thì... Hình như tất cả đều được sắp đặt. 

Nếu như bạn đang sống trong một cuốn truyện thì sao? 

Xuyên đến tận thế? 

Thật không? 

Hay là lúc đầu đã là một tận thế rồi? 

Có lẽ câu chuyện sẽ còn tiếp tục. 

Cô thì hãy cứ đi trên con đường của mình

Bảo vệ chính mình đi đã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.