"Gian Vũ, cô đang mơ tưowbgr điều gì đấy? "Vô Minh cười như không cười, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Không... Không hề! Vô Minh, Anh thích tôi mà phải không, bây giờ hắn chia tay tôi rồi, mau giết hắn cho tôi, mau giết hắn! "Gian Vũ chỉ vào Phan Ngạo, mặt tức giận
"Cậu không làm thì tôi làm! "Gian Vũ đứng bật dậy, cầm một chiếc dao ra
"Ể? Cô bảo cô thích hắn cơ mà? " Vô Hạ bước sang bên Gian Vũ, cườikhinh bỉ.
"Phan Ngạo, cậu muốn thế nào? "
"Đừng... "Gian Vũ và Phan Ngạo run lẩy bẩy
"Chúng ta đã từng là bạn thân"Hai người Vô Hạ Vô Minh nói đồng thanh như đã hẹn trước, thương đâm vào ngực, tên bắn vào tim.
Phụt
Máu phọt ra từ trong lồng ngực
Kinh tởm!
Kí ức của bọn họ lại quay về
"Tiểu Vũ Tiểu Vũ, tớ tìm được một cái xẻng! "Một cô bé tết tóc màu bạc chạy tới, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ
"Tiểu Hạ, hôm nay phải về ăn cơm sớm đó, Minh ca đã nhắc rồi mà"
Một cô bé thả tóc màu đen trông hơi bối rối
"Vậy để Anh đi cùng"Một cậu bé tóc vàng mỉm cười
"Ừm"Hai cô bé đều tán thành
Bóng ba người bước đi trên đường tung tăng...
Đến nơi, bọn chúng thấy một cậu bé tóc đen đã ngồi ở đó từ đời nào rồi
"Ca! Cô bé tóc bạc vô cùng ngạc nhiên
"Tiểu Hạ, Tiểu Vũ, A Ngạo, mau vào đây trồng cây, Anh đã mang hạt giống vào rồi! "Cậu bé trên mặt dính đầy bùn bẩn, tươi cười dịu dàng
Bốn người cùng nhau, khoảng khắc ất thật vui...
Vô Hạ nhìn xuống cái xác, ánh mắt rời đi, chạy nhanh về một ngôi nhà, mặc trời mưa
"Ca"Anh ấy đã ở đấy từ lâu rồi.
"Tiểu Hạ, chúng ta lại giết thêm người rồi"Vô Minh nhìn bàn tay ướm máu của mình, gợi lại những kỉ niệm không hay.
"..."
"Ca, mau nghỉ ngơi thôi"
Vô Hạ tắt hệ thống của mình, ngy dưới sàn nhà ẩm ướt.