Editor: Sunie
Thẩm Uyển dạo quanh, gian cửa tiệm này không tồi, ở chỗ phố xá sầm uất, dòng người qua lại trên đường phố, lượng người thì không thành vấn đề, chỉ là không hiểu vì sao chủ tiệm chịu bán miếng bánh trái thơm ngon này.
"Cô nương có điều không biết, thê tử tào khang của tại hạ bị nhiễm phong hàn, bệnh này sẽ không lập tức muốn mạng của bà ấy, chẳng qua là cần có người chăm sóc cẩn thận. Người già rồi, thân thể cũng không tốt, hai chúng tôi đã tính toán bán cửa hàng này, ra kinh tìm một chỗ tốt, an nhàn trải qua phần đời còn lại, đời này cũng coi như có một kết cục tốt." Ông chủ cửa tiệm lắc đầu than thở, có thể thấy được bệnh của thê tử còn rất nghiêm trọng.
(*) Tào khang: được dùng để chỉ tình nghĩa vợ chồng gắn bó từ thuở nghèo khó.
Thẩm Uyển gật đầu, mở hộp gỗ ra, lại lấy trong tường kép ra năm tấm ngân phiếu: "Ông cầm đi, cửa tiệm tốt như vậy vốn đáng giá hơn giá tiền này. Nếu có nhiều, coi như ta cho ngài và thê tử của ngài lễ gặp mặt."
"Cái này... Cái này..."
Chủ tiệm từ chối, Thẩm Uyển nhét vào trong tay ông: "Ngài cầm đi!" Nàng cười nói.
Phạm Vệ Lăng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn từng cử động của Thẩm Uyển.
Tiễn chủ tiệm đi, Thẩm Uyển cẩn thận từng li từng tí nhét khế đất vào hộp gỗ, không nghĩ đến ở thời không này lại có thể có một của tiệm của riêng mình, thật là ngủ cũng có thể cười tỉnh.
"Ngươi cười ngây ngô cái gì vậy?" Phạm Vệ Lăng nghiêng mắt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng.
Thẩm Uyển lập tức thu hồi nụ cười của mình, lạnh lùng nói một câu: "Không có gì."
"Làm xong việc rồi, bây giờ có phải nên bồi ta không? Ta đã bồi ngươi một buổi chiều." Phạm Vệ Lăng cau mày, mặt đầy vẻ đáng thương.
Thẩm Uyển quay đầu nhìn thấy mặt trời đã xuống núi, sờ hộp gỗ bảo bối và nói: "Ta mời ngươi ăn cơm! Tạ ơn ngươi đã dẫn ta đi tìm cửa hàng."
"Ngươi, mời ta?" Phạm Vệ Lăng có chút không thể tin được lỗ tai của mình.
Màn đêm buông xuống, người trên đường phố vẫn tới lui như cũ, náo nhiệt lạ thường. Thẩm Uyển lôi kéo Phạm Vệ Lăng tìm một quầy hàng nhỏ trên đường, muốn hai bát hoành thánh.
Phạm Vệ Lăng nhìn hoành thánh trong nước canh suông nhạt nhẽo trước mặt, tức giận nói: "Ta nói ngươi, tiểu tham tiền này làm sao chịu mời ta đi ăn chứ? Thì ra là muốn dùng một bát hoành thánh để đuổi ta đi!"
Thẩm Uyển không nhìn hắn, tự mình ăn hoành thánh mỹ vị, nhìn thoáng qua hắn ngay cả đũa cũng không động, lưỡi ép vào răng và môi lên xuống trong cái miệng nhỏ hỏi: "Ngươi ăn không? Không ăn thì ta ăn!" Nói xong không đợi Phạm Vệ Lăng đáp lời, lập tức đoạt bát hoành thánh kia trước mặt hắn.
Phạm Vệ Lăng ném đôi đũa trong tay lên bàn, khoanh tay trước ngực, thở phì phì trợn mắt nhìn nàng. Nàng lại giống như người không có chuyện gì nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
"Ợ ~ ăn ngon thật!" Thẩm Uyển ợ một cái, sờ lên bụng dưới hơi tròn trịa, vừa cảm khái.
Phạm Vệ Lăng đứng dậy, mày kiếm nhíu lại, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy tức giận. Nàng thì ăn no, hắn còn đói bụng đấy! Hôm nay nàng không cho hắn ăn no, chỗ nào cũng đừng nghĩ đi! Thở phì phì kéo tay nàng, đi nhanh về phía xe ngựa.
Thẩm Uyển bị kéo chạy chậm phía sau hắn: "Ngươi đừng đi nhanh như vậy! Đi chỗ nào hả!"
Phạm Vệ Lăng bế Thẩm Uyển lên, chui vào xe ngựa, hét lên với xa phu: "Hồi phủ!"
Hồi phủ? Hắn muốn đưa nàng về nhà? Này sao được, nàng là nữ tử thanh lâu, hắn lại là một nhân vật có máu mặt, nếu trong nhà có chính thê, có thiếp thất, vậy không phải nàng sẽ bị những nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống sao.