Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 39: Đao tốt vô song được tẩm bổ bằng máu tươi



Editor: Sunie

"Qua một thời gian, ta sẽ đi biên thùy." Phạm Vệ Lăng mặc y phục xong, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Biên thùy?"

"Không nên hỏi nhiều." Hắn xoay người lại, vẻ bất kham trước kia trở lại trên mặt, đầy nghiêm túc, "Cạnh phía đông Mi Sơn, ngoại ô phía Tây, có một sơn động ở lưng chừng núi, đó là nơi ta bồi dưỡng tử sĩ. Khoảng vài trăm người, nhưng đều có thể lấy một chọi mười, thực lực không thua gì hơn một ngàn người trong quân doanh."

Thẩm Uyển không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nói những điều này, cau mày, chỉ nghiêm túc ghi nhớ mỗi một câu mà hắn nói. Trực giác nói cho nàng, điều này rất quan trọng.

"Nàng cầm thanh chủy thủ này đi." Phạm Vệ Lăng đưa thanh chủy thủ mang theo bên mình cho Thẩm Uyển, Thẩm Uyển nhất thời không dám đưa tay nhận lấy.

"Cầm lấy." Hắn không cho nàng nói chen vào, trong giọng nói mang theo cảm giác uy nghiêm bẩm sinh.

Thẩm Uyển đưa tay nhận lấy, mới phát hiện cái này nặng hơn chủy thủ, cảm nhận lạnh băng khiến nàng bất giác dựng thẳng lông tơ, rút lưỡi dao ra, ánh sáng phản chiếu thẳng vào trong mắt nàng, nàng bất giác nheo mắt, khẽ nói: "Đao tốt."

Phạm Vệ Lăng mỉm cười, thanh chủy thủ này của hắn đương nhiên là tốt, là tự tay hắn thiết kế, dùng nguyên liệu tốt nhất, tìm thợ rèn giỏi nhất toàn bộ hoàng thành để chế tạo. Đã ở bên người hắn suốt mười năm, vong hồn dưới đao nhiều vô kể, là đao tốt vô song dùng máu tươi để tẩm bổ ra.

"Chủy thủ này, nàng không được làm mất. Nếu như gặp phải tình huống cấp bách gì, thì đi Mi Sơn tìm bọn họ. Thấy đao như thấy ta, nàng có thể tùy ý ra lệnh cho bọn họ."

"Cái này..." Thẩm Uyển lập tức cảm thấy trong tay chính là một miếng khoai lang nóng phỏng tay, cái này cũng quá quý giá, hắn trăm phương ngàn kế vạch kế hoạch lâu như vậy, những tử sĩ đó cũng là tâm huyết của hắn, sao nàng có thể cứ như vậydễ như trở bàn tay lấy đi mười mấy năm tâm huyết của hắn.

Dường như Phạm Vệ Lăng nhìn ra sự lo nghĩ của nàng, môi mỏng khẽ mở: "Ta bảo nàng cầm thì nàng cứ cầm, tự ta có đạo lý của ta."

Thẩm Uyển nặng nề gật đầu, giấu chủy thủ ở dưới gối. Phạm Vệ Lăng thấy vậy cúi đầu cười, nhớ đến lúc trước nàng giấu ngân lượng, cũng cẩn thận từng li từng tí như vậy, giống như một con hamster nhỏ cất giữ lương thực, thật sự rất đáng yêu.



"Xuất thân của nàng e rằng không mấy người có thể sánh bằng ở hoàng thành này, vẫn chưa tính toán chuộc thân sao?" Phạm Vệ Lăng chuyển đề tài câu chuyện.

"Chuộc." Thẩm Uyển đáp lại, trân châu các của nàng đã mở mười mấy chi nhánh lớn nhỏ ở hoàng thành, đang định tiến quân vào các thành trấn khác, có tiền bạc, đương nhiên nàng muốn chuộc thân. Nhưng mà..., "Nhưng mà Hồng Trần tỷ tỷ đối xử với ta không tệ, Hồng Lâu đang gặp khó khăn, nguyên khí bị thiệt hại lớn, ta không thể thờ ơ mặc kệ."

Phạm Vệ Lăng gật đầu, quả thật nàng là một người nghĩa hiệp, xem ra mình lựa chọn không sai...

Hồng Trần tiếp nhận Hồng Lâu, mấy ngày qua các kỹ nữ từ trên xuống dưới được nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, việc làm ăn trong khoảng thời gian ngắn có chút ảm đạm. Lúc Thẩm Uyển khiêng hai rương hoàng kim đến phòng nàng, bất giác hốc mắt có chút ướt át.

"Anh Cơ, ngươi làm gì vậy?"

"Chuộc thân."

"Vậy cũng không dùng nhiều ngân lượng như vậy!"

"Còn có nhập cổ phần."

"Nhập cổ phần?" Hồng Trần không hiểu, gõ cái tẩu thùng thùng ở góc bàn, gió thổi qua, tàn thuốc rải ra đầy đất.

Thẩm Uyển mỉm cười, đương nhiên tỷ ấy không hiểu nhập cổ phần nghĩa là gì, bèn giải thích: "Chính là ta bỏ tiền để giúp đỡ tỷ, nhưng nếu có lợi nhuận, ta cũng muốn được chia tiền."

Hồng Trần nhíu mày, nàng không ngờ sau khi trưởng thành tiểu nha đầu này lại có gan lớn như vậy. Quả thật bây giờ nàng cần tiền, cũng thật sự không nghĩ ra Thẩm Uyển có lí do gì để làm hại nàng, bèn chậm rãi gật đầu.

"Có thể, vậy ngươi muốn chia mấy phần?"

Thẩm Uyển không muốn coi Hồng Lâu là cái cây rụng tiền của mình, việc làm ăn của trân châu các cũng đã đủ cho nàng không lo ăn lo mặc.



"Mười phần trăm."

"Mười phần trăm?" Trên khuôn mặt tĩnh tại của Hồng Trần lộ ra vẻ khó tin.

Thẩm Uyển gật đầu, đã nhìn ra sự nghi hoặc của tỷ ấy: "Hồng Trần tỷ tỷ, ta giúp tỷ, là bởi vì tỷ có ân với ta, không vì cái gì khác."

Hồng Trần ngẩn ngơ ở nơi dơ bẩn này đã lâu, nàng luôn ích kỷ, đối xử tốt với Thẩm Uyển cũng chỉ để củng cố cho địa vị của mình, tuy rằng Thẩm Uyển quả thật làm cho người khác thích, nhưng nàng không nghĩ đến, tiểu nha đầu này lại có ơn tất báo như vậy. Điều này làm cho người đã quen với sự ích kỉ như nàng có phần không thể tin được, một cô nương có tình có nghĩa như vậy lại đi ra từ Hồng lâu này!

Hồng Trần nhướn cặp mày thanh tú lên: "Được. Cảm ơn ngươi đã giúp ta."

Hồng Trần lại nói "Cảm ơn", từ lúc Thẩm Uyển đến thời không này, trong mười năm qua, vẫn là lần đầu nghe được, Thẩm Uyển bất giác có chút vui vẻ, nắm lấy tay Hồng Trần: "Không cần phải nói cảm ơn! Ta còn có một chuyện muốn nhờ đây!"

"Nói đi! Nha đầu thúi!" Hồng Trần duỗi tay, búng vào cái mũi cao và thẳng của Thẩm Uyển.

"Bọn nha đầu trong Hồng Lâu thật sự quá đáng thương, bất kệ muốn hay không muốn, đều không thể trốn khỏi sự khống chế của vận mệnh, nhưng ta muốn cho các nàng một cơ hội lựa chọn!"

"Ồ?" Hồng Trần hiển nhiên có chút hứng thú, ý bảo nàng nói tiếp.

"Chờ các nàng trưởng thành, để cho các nàng tự chọn, là bán mình hay là bán nghệ, đương nhiên, đại đa số đều sẽ lựa chọn bán nghệ, cho nên kỳ thật có thể cân bằng một chút, nếu bán nghệ, vậy bạc nhận được mỗi tháng sẽ thấp, nếu bán mình, mỗi tháng ta sẽ cho nhiều hơn. Có thể chứ?"

Thẩm Uyển không phải thánh mẫu, huống chi loại kỹ viện như Hồng Lâu ở thời không này là hợp pháp, nàng tự biết không có năng lực chống lại cả xã hội, chỉ có thể vì các nàng tranh thủ một chút quyền lợi nho nhỏ.

Hồng Trần cúi đầu, dường như suy xét một hồi rồi đáp: "Được."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.