Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 111: Nuốt phải vật lạ



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Đi qua thêm mấy khu vực, càng vào sâu bên trong cơ sở càng nhiều những loài sinh vật biến dị quái thai bên trong những máy thí nghiệm hình trụ, sinh vật sau so với sinh vật trước còn kinh tởm hơn.

Điều kỳ quái đáng sợ là một số sinh vật hình như là còn sống, bọn chúng mở mắt trừng trừng mà nhìn bốn người Châu Thanh. Thế nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, cũng không có làm gì khác.

Thiên Tử Dật một đường lạnh băng nhìn thẳng phía trước. Bộ dáng của hắn không khác thường ngày là bao nhiêu, Châu Thanh cũng không quá để ý.

Cậu rất ít khi thấy Thiên Tử Dật tức giận, cũng không biết bộ dạng của hắn lúc tức giận sẽ như thế nào.

Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây tuy rằng giết yêu thú từ nhỏ, móc tinh hạch từ đầu yêu thú ra cũng rất bình thường, chỉ là những con sinh vật trước mắt này đối với hai nhóc mà nói có chút kinh dị. Đặc biệt là khi bọn nhóc đi đến đâu, đám sinh vật đều nhìn tới đó, có con còn bẻ ngược cổ quyết tâm nhìn cho bằng được.

Đúng lúc này đột nhiên Châu Thanh ngừng lại, cậu hít mũi hai cái, xác định mình không có ngửi lầm.

Thiên Tử Dật luôn chú ý đến Châu Thanh, hắn cũng ngừng lại bên cạnh cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Châu Thanh chỉ tay về một căn phòng cách đó không xa, cậu hít mũi: "Em ngửi thấy mùi thảo dược. Chúng ta lại đó xem một chút được không?"

Ở tu chân giới có một điều rất kỳ quái mà không ai giải thích được. Người ta nói rằng, đan sư còn có một biệt danh khác gọi là y sư.

Tất nhiên không phải bởi vì đan sư có thể chữa bệnh mà được gọi là y sư, mà bởi vì không biết vì sao bất cứ đan sư nào dù cấp thấp hay cấp cao điều có một năng lực rất đặc biệt, đó là cực kỳ nhạy cảm với mùi thảo dược.

Thế nhưng cho dù nhạy cảm với thảo dược, đan sư cũng không thể chế thuốc chữa bệnh. Lý do mà đan sư còn được gọi là y sư là bởi vì ở giới tu chân có một loại bệnh chỉ có đan sư mới có thể chữa.

Tu luyện giả dù là tu vi thấp hay tu vi cao, tất cả mọi người đều sợ một loài yêu thú.

Ký sinh thú.

Ký sinh thú tu vi không cao, có điều nó có thể ký sinh trong cơ thể tu luyện giả bằng một cách nào đó mà các tu luyện giả không hề hay biết, sau đó từ từ hút tu vi của ký chủ.

Ký sinh thú không gây chết người, nhưng đối với tu luyện giả, tu luyện mà tu vi không tăng, còn liên tục giảm sút như vậy cũng chẳng khác chết là bao, còn có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Ký sinh thú gần như là bất bại, không ai có thể phát hiện ra nó, trừ đan sư.

Đan sư nhạy cảm với mùi thảo dược, người có ký sinh thú sẽ toát ra mùi thối, cũng chỉ có đan sư mới ngửi được, sau đó chế ra đan dược để loại bỏ.

Đây là lý do đan sư còn được gọi là y sư giới tu chân.

Châu Thanh là đan sư, có lẽ những đan pháp sư ở thế giới này sẽ không có năng lực kỳ quái đó nhưng Châu Thanh lại có, tuy rằng cách một cánh cửa, mùi không nồng nhưng Châu Thanh vẫn ngửi được.

Châu Thanh đối với những thứ về luyện đan đều cảm thấy hứng thú, hai mắt cậu lấp lánh nhìn Thiên Tử Dật.

Hai viên pha lê đen huyền sạch sẽ đầy mong đợi nhìn mình, Thiên Tử Dật thở dài trong lòng, hắn gật đầu: "Cũng được."

Cả bốn người đi tới căn phòng mà Châu Thanh chỉ, căn phòng này dùng cửa sắt kéo ngang, trên tường còn có một máy tính bảng, muốn đi vào phải nhập mật khẩu.

Cho dù bị bỏ hoang nhiều năm nhưng nguồn điện vẫn còn, nếu bây giờ phá cửa đi vào rất có thể sẽ kích hoạt cái gì đó không hay.

Thế nhưng muốn đi vào thì phải nhập mật khẩu, mà mật khẩu là cái gì đương nhiên Châu Thanh không biết.

Châu Thanh còn đang suy nghĩ cách mở cửa, Thiên Tử Dật ở bên cạnh đột nhiên đưa tay lên chạm vào màn hình máy tính bảng, ngay sau đó bàn tay hắn lóe lên tia điện. Máy tính bảng xẹt một cái liền bị chập mạch, màn hình liên tục nhấp nháy, cánh cửa cũng vì vậy mà mở ra đóng vào rồi lại mở ra.

"Vào thôi." Thiên Tử Dật nói.

Châu Thanh yên lặng theo sau Thiên Tử Dật đi vào, trong lòng cậu thầm nghĩ, hình như Thiên Tử Dật trừ không sinh con được thì cái gì cũng không làm khó được hắn.

Vừa vào, mùi thảo dược lập tức tràn vào mùi Châu Thanh, xen kẽ còn có mùi bụi bị bỏ hoang nhiều năm.

Hai đứa nhỏ hắt xì một cái, tiếng hắt xì lập tức được căn phòng phóng đại gấp mấy lần.

Bởi vì bị bỏ hoang nhiều năm, khắp nơi đều là bụi bẩn, dơ bẩn bám khắp phòng. Trong phòng có những tủ gỗ bốn kệ xếp sát vào nhau, trên những kệ tủ đặt rất nhiều chai lọ thủy tinh có kích cỡ khác nhau. Chỉ có một thứ giống nhau giữa bọn chúng là mỗi một chai lọ đều chứa một viên đan pháp.

Mùi thảo dược mà Châu Thanh ngửi được cũng là từ những viên đan pháp này.

Do bị bỏ lâu, lại còn nằm trong chai lọ đậy kín nên mùi hương rất nhạt, nhưng bởi vì số lượng nhiều cho nên Châu Thanh mới có thể ngửi thấy.

Châu Thanh thử cầm lấy một lọ thủy tính lên xem, một viên đan pháp màu trắng phấn lăn lóc bên trong, lọ thủy tinh phát ra tiếng kêu lách cách khi viên đan pháp chạm vào thân lọ.

Châu Thanh mở nắp, bụi dính trên nắp lọ bay lên không trung, Châu Thanh ngửi phải, cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu, một cơn buồn nôn nhẹ dâng lên, nhưng rất nhanh cũng biến mất.

Châu Thanh không để ý, cậu đổ lọ thủy tinh lên tay mình, viên đan pháp tròn trịa trắng phấn liền lăn ra, nó lăn vòng trong lòng bàn tay cậu.

Châu Thanh tóm lấy viên đan pháp, cầm viên đan pháp, Châu Thanh theo thói quen mà sử dụng linh hồn truyền thừa hệ mộc của mình để xem đây là đan pháp gì. Mặc dù Châu Thanh đã mơ hồ đoán được.

Trong đầu cậu lập tức hiện ra dòng chữ.

Phục Cốt Đan, có thể chữa lành xương cốt bị đứt gãy, không gây cảm giác đau đơn trong quá trình chữa trị.

Châu Thanh mở to mắt, cậu lại lấy một lọ thủy tinh khác. Rút kinh nghiệm, lúc mở nắp Châu Thanh để xa mặt mình, bụi bẩn bay lên cậu cũng không cảm thấy khó chịu.

Cầm viên đan pháp trên tay, trong đầu cậu xuất hiện một dòng chữ.

Tích Tinh Đan, có thể tăng 1 sao trong ba giờ.

Châu Thanh khó tin, cậu tiếp tục lấy những viên đan pháp khác lần lượt kiểm tra, càng kiểm tra càng thấy những viên đan pháp này đều kỳ quái.

Thiên Tử Dật chú ý đến hành động của Châu Thanh, hắn hỏi: "Mấy viên đan pháp có vấn đề à?"

Thiên Tử Dật biết rõ đáp án nhưng hắn vẫn hỏi. Dù sao những viên đan pháp này ở bên trong căn cứ nghiên cứu, mà đồ vật nghiên cứu thì có cái gì bình thường đâu.

Châu Thanh gật đầu: "Đúng vậy. Các đan pháp ở đây đều tốt hơn đan pháp bình thường."

Thiên Tử Dật nhướn mày, hắn vốn cho là mấy viên đan pháp này hẳn đều là độc. Bên ngoài là một đám sinh vật biến dị quái thai, như vậy đan pháp cũng chẳng phải dạng gì tốt.

"Phục Cốt Đan có thể phục hồi xương cốt, có điều quá trình hồi phục rất đau đớn thống khổ. Vậy mà viên Phục Cốt Đan này lại có thể xóa bỏ tác dụng phụ đó." Châu Thanh đưa cho Thiên Tử Dật viên đan pháp màu trắng phấn.

"Tích Tinh Đan có thể tăng một sao trong nửa giờ. Viên đan pháp trong lọ này cũng là Tích Tinh Đan nhưng lại có thể tăng một sao tận 3 giờ." Châu Thanh lắc lắc lọ thủy tinh chứa Tích Tinh Đan.

Rõ ràng hai viên đan pháp này tác dụng so với bản gốc tốt hơn rất nhiều, đối với một đan pháp sư biết được thông tin này nhất định phải rất hưng phấn, nhưng Châu Thanh thì không như vậy.

Trong phòng còn có mấy cái bàn, trên bàn đầy những tờ giấy ghi chép. Châu Thanh cầm lên nhìn thử, là bản ghi chép quá trình tạo ra một viên đan pháp cải biến.

Tuy rằng những viên đan pháp này công dụng tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn biểu cảm của Châu Thanh, Thiên Tử Dật biết những viên đan pháp này chắc chắn có vấn đề, ít nhất là không tốt như vậy.

Quả nhiên, hắn nghe Châu Thanh lạnh lùng nói: "Có điều tác dụng phụ là ăn mòn sinh mệnh."

Đúng lúc này đột nhiên một tiếng xoảng vang lên, sau đó một vật thể trong suốt bay tới, chuẩn xác mà canh lúc Châu Thanh mở miệng mà bay vào miệng cậu.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, vật thể còn là trong suốt, tốc độ của nó lại nhanh cho nên dù là Thiên Tử Dật cũng không phản ứng kịp.

Châu Thanh theo bản năng phun ra, thế nhưng vật thể lạ vừa vào miệng cậu liền tan ra, cậu muốn phun cũng không phun ra được.

Đột nhiên cả người Châu Thanh nóng rực lên, làn da trắng nõn đỏ ửng lên một cách rõ rệt. Cậu đau đớn gục xuống ôm lấy bụng của mình, cảm giác trong bụng bỏng rát, như có một ngọn lửa cực nóng thiêu đốt ở bên trong.

Thiên Tử Dật lập tức chạy lại đỡ lấy Châu Thanh, cả người cậu như sốt 40 độ, mồ hôi đầm đìa thấm vào áo cậu, khiến trang phục cậu ướt đẫm.

"Đau." Châu Thanh đau đớn ôm lấy bụng mình kêu lên, cậu phun ra một ngụm máu sau đó liền ngất đi.

Thiên Tử Dật để tay lên bụng cậu, bàn tay hắn sáng lên tia sáng màu vàng dịu dàng ấm áp nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng hắn lúc này có bao nhiêu gấp gáp và hoảng sợ.

Thông qua quang ma pháp Thiên Tử Dật cảm nhận được tình hình bên trong bụng Châu Thanh.

Trong bụng cậu, đúng hơn là kinh mạch của cậu, đang bị một sức mạnh vô hình nào đó thiêu đốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, kinh mạch Châu Thanh chắc chắn sẽ bị hủy, cậu sẽ mất tất cả ma pháp và cấp bậc, trở thành một dân thường không có ma pháp.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Cá: Buff!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.