Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 113: Tình anh em



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Ở thế giới trước, muốn trở thành đan sư cũng không có khó khăn như ở nơi này bắt buộc phải là hệ mộc.

Những thuộc tính khác như thủy, hỏa cũng đều có thể trở thành đan sư.

Nhưng có một điểm chung của hai thế giới chính là hệ mộc mới là thuộc tính thích hợp nhất trở thành đan sư.

Đan sư ở Đại Lục Tôn Minh không có yếu như đan pháp sư. Đan sư cho dù chuyên về luyện đan nhưng tay nghề đánh đấm vẫn phải có, cũng có chiêu thức riêng cho mình, chứ không như đan pháp sư không thể tạo hình ma pháp.

Kiếp trước Châu Thanh có tu vi tương đối cao, trình độ luyện đan cũng thuộc hàng đầu, mà kinh nghiệm đánh nhau cũng xem như vừa đủ, gặp kẻ yếu hoặc ngang bằng mình thì không bị người ta ép lợi thế, gặp kẻ mạnh hơn thì đủ công phu để chuồn đi.

Có điều sau khi xuyên tới tinh tế, cơ chế hoạt động ở đây hoàn toàn khác. Cậu may mắn có được linh hồn truyền thừa hệ mộc nên trở thành đan pháp sư, thế nhưng cậu lại không thể dùng hệ mộc công kích.

Châu Thanh vẫn luôn bất mãn với điều này, chỉ là cậu không có nói ra.

Dù sao nói ra cũng chẳng thể thay đổi được gì, cũng chỉ có thể đành chấp nhận.

Lúc này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, ma pháp đột nhiên biến dị, Châu Thanh như trở lại thế giới trước kia của mình.

Có trời mới biết, Châu Thanh kém cận chiến bao nhiêu, từ đó tới giờ cậu toàn đứng từ xa mà đánh, có bao giờ vác kiếm lên đánh tay đôi với người ta đâu.

Chỉ khi xuyên tới đây, ma pháp không dùng được nên mới bất đắc dĩ đánh cận chiến.

Châu Thanh vui mừng vô cùng, năng lực lúc trước của cậu đã quay trở lại, cậu đã có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương.

Châu Thanh dành một ngày trong không gian để tu dưỡng lại kinh mạch mà không hề hay biết bên ngoài đang có ba người vì cậu mà sốt ruột cả đêm không ngủ.

Sau khi Châu Thanh bất ngờ đi vào không gian, Thiên Tử Dật ở bên ngoài ngơ ngác một hồi. Hắn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ biết Châu Thanh đi vào không gian, mãi cũng không thấy trở lại.

Thiên Tử Dật lo lắng, nhưng hắn phát hiện mình bất lực chẳng thể làm được gì ngoài lo lắng. Điều này khiến Thiên Tử Dật cảm thấy rất khó chịu.

Thiên Tử Dật trước kia cao cao tại thượng, không có chuyện gì đối với hắn là không thể. Thế nhưng lúc này đây, người mà hắn yêu thương đang phải chịu đau đớn thống khổ, mà hắn lại còn chẳng nhìn thấy cậu.

Cho dù lúc mất đi kinh mạch trở thành kẻ tàn phế Thiên Tử Dật cũng không cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Cảm giác này đối với hắn mà nói là cực kỳ chán ghét, chán ghét bản thân mình vô dụng những lúc người yêu cần giúp đỡ.

Ngồi đợi một hồi mà không thấy dấu hiệu trở lại của Châu Thanh, Thiên Tử Dật hoảng hốt, không biết cậu xảy chuyện gì, lỡ như cậu không trở lại nữa thì phải làm sao?

Muôn vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật chưa từng cảm thấy bối rối không biết làm gì như bây giờ. Từ trước đến nay hắn luôn đưa ra quyết định nhanh lẹ, bởi vì chỉ cần hắn chậm trễ hay đắn đo một chút cũng có thể khiến hắn và những đồng đội mất mạng bất cứ lúc nào.

"Cha ơi, con xin lỗi, là tại con." Một giọng nói lí nhí run rẩy.

Thiên Tử Dật nhìn Thiên Sinh Tây, nhóc đang cúi đầu, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt lại, trên tay còn cầm chai lọ thuỷ tinh bị vỡ.

"Con nghe thấy một tiếng động lạ, vì tò mò nên đi nhìn thử." Thiên Sinh Tây nhỏ giọng giải thích.

Thiên Tử Dật yên lặng nhìn nhóc, đôi mắt vàng kim lấp lánh như sao tĩnh lặng, không biết là hắn có đang tức giận hay không.

"Trong cái lọ này có một viên đan pháp trong suốt, con thấy lạ nên cầm lên thử, không ngờ viên đan pháp đột nhiên như sinh vật sống khiến con giật mình mà làm rơi lọ." Thiên Sinh Tây sợ hãi mếu máo nói, nhóc còn đưa chai lọ bị vỡ cho Thiên Tử Dật xem làm bằng chứng.

Sau đó viên đan pháp kia bay vào miệng Châu Thanh.

Câu này không cần nhóc nói ra mọi người đều biết.

Thiên Sinh Tây vóc người nhỏ bé đứng trước một người cao lớn như Thiên Tử Dật như một con kiến nho nhỏ mà bất cứ sinh vật nào cũng có thể chà đạp giết chết. Cái đầu nhỏ màu vàng giống với Châu Thanh cúi thấp xuống, đôi mắt màu vàng kim giống với Thiên Tử Dật lấp lánh ánh nước, dường như là rất muốn khóc nhưng đang cố gắng kiềm lại.

Rõ ràng đây không phải là lỗi của nhóc, bất kể là ai trong trường hợp đó đột nhiên phát hiện đồ vật có thể cử động như sinh vật sống đều sẽ bị doạ cho giật mình.

Thiên Tử Dật biết rất rõ việc này Thiên Sinh Tây không hoàn toàn có lỗi, chỉ là hắn vẫn cảm thấy tức giận với nhóc, nếu nhóc không tò mò cầm lên thì đâu có xảy ra chuyện như vậy? Nếu nhóc không tự ý thì hiện tại hắn cũng không phải ngồi đây mà không biết tình hình của Châu Thanh như thế nào.

Thế nhưng tuy rằng Thiên Tử Dật tức giận với nhóc, hắn cũng không lớn tiếng mắng chửi nhóc. Thiên Tử Dật lạnh nhạt nói với Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây: "Hai đứa ở đây đợi, ta đi tìm lối ra. Nếu Tiểu Thanh xuất hiện phải lập tức thông báo cho ta ngay, biết không?"

Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu.

Thiên Tử Dật nhanh chân rời đi, hắn sợ mình ở lại đó giây phút nào lại không chịu được mà trút giận lên người Thiên Sinh Tây, cho dù hắn biết rõ ràng Thiên Sinh Tây không có lỗi nhưng hắn vẫn là không nhịn được.

Hơn nữa Thiên Tử Dật cũng biết hắn là trụ cột gia đình, cho dù không có Châu Thanh thì hắn vẫn còn hai đứa nhỏ, hắn cũng không thể vì mình mà làm liên luỵ tới hai nhóc. Hiện tại vẫn còn trong cuộc thi, tuy rằng đối với Thiên Tử Dật cuộc thì này chẳng có gì quan trọng nhưng cũng không thể để Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây ở lại chỗ này mãi được.

Ít nhất là đưa hai nhóc ra khỏi đây, sau đó hắn sẽ quay trở lại chờ Châu Thanh.

Đợi Thiên Tử Dật đi rồi, Thiên Sinh Tây mới thở ra một hơi, hai mắt cũng không chịu nổi mà rơi xuống một giọt rồi hai giọt nước mắt.

Có trời mới biết khi nhìn thấy Châu Thanh ôm bụng đau đớn nhóc hoảng sợ bao nhiêu, lại phát hiện nguyên nhân dẫn tới là do viên đan pháp trong suốt kỳ quái kia lại càng tự trách mình hơn. Nếu nhóc không tò mò cầm lên thì đã không có chuyện này, hiện tại ba ba thế nào nhóc hoàn toàn không biết được.

Ba ba có ổn không? Ba ba sẽ không chết chứ?

Thiên Sinh Tây cảm thấy Thiên Tử Dật chửi mình còn tốt hơn là im lặng rời đi như vậy.

Thiên Sinh Đông nhẹ nhàng nâng mặt Thiên Sinh Tây lên, dịu dàng mà lau đi giọt nước mắt nóng hổi mặn chát của Thiên Sinh Tây, nhóc dỗ dành: "Đừng khóc, không phải lỗi của em, tất cả chỉ là sự cố không ai ngờ tới."

Nếu nói hai đứa nhỏ ai giống Thiên Tử Dật nhất thì đó chính là Thiên Sinh Đông. Nhóc bình tĩnh thông minh phán đoán, không vội vàng kết luận.

Có lẽ lúc này Thiên Sinh Tây đang hoảng loạn nên không nhìn ra vấn đề rõ ràng, nhưng nhóc không như vậy, nhóc biết chuyện này  không phải lỗi của Thiên Sinh Tây. Nếu đổi lại là nhóc, gặp phải viên đan pháp như vật sống cũng giật mình.

Vì vậy Thiên Sinh Đông không hoàn toàn trách Thiên Sinh Tây, nhóc biết cha có lẽ cũng nghĩ như vậy nên mới không chửi mắng Thiên Sinh Tây.

Cảm nhận được sự ôn nhu ấm áp của Thiên Sinh Đông, Thiên Sinh Tây nhịn không được mà ôm lấy người anh sinh đôi của mình, mọi cảm xúc vỡ oà mà khóc lên: "Nhưng...nhưng nếu em không tò mò thì ba ba sẽ không có chuyện gì."

Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây là anh em sinh đôi, từ nhỏ bị nguyên chủ đánh đập phải dựa vào nhau mà chịu đựng nên hai đứa rất thân nhau.

"Cha cũng không nói gì, rõ ràng là do em mà cha lại im lặng. Có phải cha ghét em không muốn nhìn thấy em nữa không?" Thiên Sinh Tây nức nở, giọng nghẹn ngào, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.

Thiên Sinh Đông ôm lấy Thiên Sinh Tây, nhóc đưa tay dịu dàng vỗ về sau lưng đứa em sinh đôi duy nhất của mình, giọng nói trẻ con nhỏ nhẹ dỗ dành: "Ngốc quá, anh đã nói không phải lỗi của em là không phải. Hơn nữa cha không có giận em đâu, cha thông minh như vậy, biết rõ đây không phải là lỗi của em nên mới không có nói gì đó."

Lúc này nhìn vào chỉ là hai đứa nhỏ 10 tuổi ôm nhau khóc, những Thiên Sinh Đông rõ ràng biểu hiện mình là một người anh lớn hơn Thiên Sinh Tây, có thể là chỗ dựa vững chắc cho đứa em nhỏ của mình dựa vào.

Nếu Châu Thanh mà ở chỗ này nhìn một màn này, có khi còn cho là đứa nhỏ nhà mình bị ai đoạt xá mất rồi.

Thiên Sinh Đông trong mắt cậu chính là đứa nhỏ bé bỏng ngây thơ chứ không có bộ dạng người lớn như vậy.

Tình cảm của hai đứa nhỏ vẫn luôn rất tốt, luôn đùm bọc che chở hỗ trợ cho nhau, chỉ là từ lúc Châu Thanh xuyên tới, đối xử tốt với hai nhóc, đánh đập cũng không còn, vì vậy hai đứa nhỏ cũng ít khi thể hiện ra tình cảnh như lúc này.

Nếu là lúc trước sau khi bị nguyên chủ hành hạ, Thiên Sinh Tây sẽ vừa khóc vừa chữa thương cho mình và Thiên Sinh Đông, còn Thiên Sinh Đông sẽ ở bên cạnh dỗ dành Thiên Sinh Tây.

Đừng nhìn bình thường hai đứa nhỏ vui vẻ ngây thơ nhưng thật ra Thiên Sinh Tây là một đứa nhỏ dễ mau nước mắt, còn Thiên Sinh Đông thì lại mạnh mẽ kiên cường.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Cá: Anh em yêu thương nhau quá( ◜‿◝ )♡


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.