Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 17: Hồi phục thuốc trung cấp



Ngày hôm sau Châu Thanh lại tỉnh dậy trong ngực Thiên Tử Dật, giữa đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống âm, rất lạnh. Châu Thanh thản nhiên ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Dù sao những ngày gần đây luôn như vậy, Châu Thanh cũng quen rồi.


Bởi vì có xe lăn, Châu Thanh không cần đem thau nước cho Thiên Tử Dật rửa mặt nữa, hắn có thể tự mình đi vào phòng tắm rửa mặt.


Như mọi ngày, Châu Thanh xuống bếp nấu đồ ăn sáng, sau đó là nấu nước thuốc, nhưng lần này là nước thuốc trung cấp.


Thiên Tử Dật sau khi rửa mặt xong cũng ra ngoài ngồi, xe lăn có nút, chỉ cần điều chỉnh là có thể chạy, không cần người đẩy.


Đầu tiên hắn đi vào bếp, nhìn thân ảnh Châu Thanh loay hoay trong bếp, trong đầu không khỏi hiện lên hai chữ vợ hiền, lại đi vào phòng hai đứa nhỏ thấy bọn nhỏ đang rửa mặt, hắn có cảm giác đây mới thực sự là một gia đình.


Hôm nay Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây dậy sớm hơn bình thường một giờ, hai nhóc biết nếu một giờ sau dậy thì đồ ăn đã xong. Hai nhóc ra ngoài liền nhìn thấy Thiên Tử Dật đang ngồi uống trà, không khỏi giật mình, hai nhóc vẫn chưa quen với việc cha có thể ra ngoài phòng.


"Chào buổi sáng, cha." Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây đồng thanh nói.


"Ừm, chào buổi sáng." Thiên Tử Dật gật đầu.


Bây giờ là 6 giờ sáng, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây bình thường 7 giờ mới dậy, sau đó sẽ vào bếp nấu đồ ăn, 8 giờ sáng đem vô phòng cho Thiên Tử Dật.


Thiên Tử Dật nhìn hai cậu trai nhà mình dậy sớm hơn bình thường, lại nhìn Châu Thanh đang loay hoay trong bếp, khoé miệng hắn khẽ cong, vợ con hắn đúng là ngoan quá mà.


Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây vào bếp, quả nhiên nhìn thấy Châu Thanh đang nấu cơm, người tu chân sẽ không thường ăn cơm, nhưng Châu Thanh là người đặc biệt. Trong một lần ăn đồ phàm, Châu Thanh cảm thấy rất ngon, nhưng ăn nhiều đồ phàm sẽ không tốt cho người tu chân. Châu Thanh là một người biết hưởng thụ, vì vậy cậu học nấu ăn và chế biến chúng với các loại nước thuốc tự chế của bản thân mình, không những không có hại cho tu luyện giả mà còn giúp thực lực tăng lên một chút xíu xiu.


Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây đi tới sau lưng Châu Thanh, Thiên Sinh Tây cậu nhóc sở hữu mái tóc vàng giống Châu Thanh, đôi mắt vàng của Thiên Tử Dật, cậu nhóc nhìn tấm lưng Châu Thanh, không hiểu sao nhóc cảm thấy nó thật dày rộng, tấm lưng này sẽ mãi che chở cho bọn nhóc.


Thiên Sinh Đông sỡ hữu mái tóc đen và đôi mắt vàng giống Thiên Tử Dật, nhóc nhìn Châu Thanh đang lựa mấy loại cỏ gì đó, bàn tay của cậu nhóc 10 tuổi cầm lấy áo của Châu Thanh, giựt giựt.


Châu Thanh quay lại thấy hai tiểu bảo bối nhà mình, mặc bộ quần áo cậu mua, một đen một vàng giống nhau như đúc nhìn đáng yêu cực kỳ, hai cậu nhóc ngượng ngùng nhìn cậu, Châu Thanh mỉm cười ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì sao?"


Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây nhìn nụ cười ôn nhu và ánh mắt tràn đầy sủng nịch của Châu Thanh, không biết tại sao hai nhóc rất muốn thân cận với Châu Thanh, rất muốn cậu dùng ánh mắt này, nụ cười này mãi đối xử với bọn nhóc. Hai nhóc không hi vọng quá nhiều, chỉ sợ một ngày nào đó Châu Thanh quay lại trước kia dùng ánh mắt chán ghét và những câu chửi đánh bọn nhóc. Nhưng vào phút này đây, hai nhóc thật hi vọng Châu Thanh sẽ mãi mãi sẽ đối xử với bọn nhóc như vậy.


"Bọn con có thể giúp gì không?" Thiên Sinh Đông ngẩng đầu hỏi.


Châu Thanh kinh ngạc nhìn hai nhóc, sau đó cậu cười vui vẻ, này có phải cậu đã thành công thân cận với hai nhóc rồi không, không nghĩ tới tác dụng của bữa cơm gia đình tuyệt vời đến vậy.


"Vậy hai đứa giúp ba vo gạo nấu cơm nha." Châu Thanh đưa hai nhóc nồi cơm cậu đã bỏ sẵn gạo vào nhưng chưa có nấu.


Hai nhóc cầm lấy nồi cơm ngoan ngoãn đi vo gạo, nhưng ngay lúc Châu Thanh xoay người, tay áo của cậu lại bị người nắm lấy, cậu quay lại nhìn thì thấy Thiên Sinh Tây, Thiên Sinh Tây nói: "Nấu cơm không cần hai người làm." Ngụ ý, ba mau giao công việc khác đi.


Thật ngoan quá đi!


Châu Thanh suy nghĩ một lát rồi hỏi Thiên Sinh Tây: "Tiểu Tây có biết cắt thịt không?"


Thiên Sinh Tây gật đầu. Châu Thanh lấy thau đựng thịt yêu thú cấp 1 xuống, đây là thịt của Hoả Ưng cấp 1, Hoả Ưng là một yêu thú dạng chim, tuy không mạnh nhưng bọn chúng sống theo đàn. Châu Thanh định làm Hoả Ưng xào, ăn với nước canh thuốc trung cấp.


Châu Thanh nói: "Vậy Tiểu Tây giúp ba cắt thịt nha."


Thiên Sinh Tây gật đầu, cầm lấy thau thịt đi qua một bên bắt đầu cắt thịt, trước đó khi nhóc còn ma pháp cũng đem chút thịt yêu thú về nấu nên cũng biết làm.


Châu Thanh nhìn hai góc phòng bếp mỗi bên một cục nắm, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Châu Thanh nhìn những pháp thảo cậu lấy ra từ trước, quyết định nấu hồi phục thuốc trung cấp.


Hồi phục thuốc trung cấp có thể gia tăng tốc độ hồi phục, những vết thương gãy xương mà hồi phục thuốc sơ cấp không thể chữa cũng có thể dễ dàng chữa trị, ngoài ra cũng giúp phục hồi thể lực và ma pháp tiêu hao.


Châu Thanh bỏ hết đám pháp thảo vào, đổ nước vào, bật bếp đậy nắp, sau đó nhắm mắt truyền mộc ma pháp vào nồi bắt đầu luyện chế.


Thiên Sinh Đông sau khi vo gạo nấu cơm xong, định hỏi Châu Thanh còn giúp gì nữa không, thì thấy cậu đang nhắm mắt, tay đặt lên đỉnh nắp canh. Nhóc nhớ tới nồi canh đặc biệt của Châu Thanh, nhóc chưa từng thấy cậu nấu loại canh đó, nhưng bây giờ nhìn thì có vẻ nồi canh đặc biệt không nấu theo cách thông thường.


Suy nghĩ một chút, Thiên Sinh Đông quyết định không làm phiền Châu Thanh, nhóc lấy một con dao khác đi tới bên Thiên Sinh Tây cắt thịt.


Một lát sau nồi canh bốc lên một mùi thuốc nồng đậm, mùi thuốc khiến Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây cảm thấy rất thoải mái, tinh thần cảm thấy rất nhẹ nhõm. Ánh mắt hai nhóc nhìn nồi canh sáng lấp lánh.


Khi Châu Thanh mở mắt ra chính là thấy cảnh này, cậu cười cười nhìn hai nhóc, hỏi: "Đã cắt thịt xong rồi sao?"


"Đã xong ạ." Hai nhóc đồng thanh gật đầu, năm phút trước đã xong.


"Cảm ơn hai con, việc còn lại để ba làm được rồi, hai con lên trước chơi đi." Châu Thanh xoa đầu hai nhóc.


Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây nghe lời rời khỏi phòng bếp, bước vào phòng khách thấy Thiên Tử Dật đang xem TV, vì vậy hai nhóc cũng ngồi xuống cùng xem. Vật dụng bình thường ở thế giới này không mắc, dù nhà Châu Thanh nghèo nhưng vật dụng cần có vẫn rất đầy đủ.


Châu Thanh nhìn thau thịt đã được cắt, cậu lấy chảo, đổ dầu vào sau đó mở lửa lớn. Thịt yêu thú so với thịt bình thường thì dày hơn, vì vậy phải cần lửa lớn nhiệt độ cao, yêu thú càng cao cấp, thịt càng dày, cho đến một mức độ nào đó lửa bình thường sẽ không thể dùng.


Mười lăm phút sau, Châu Thanh dọn đồ ăn lên bàn, nhà cậu không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng ngủ có một phòng tắm nhỏ riêng, một phòng bếp và một phòng cách kiêm luôn phòng ăn.


Châu Thanh đặt đồ ăn lên chiếc bàn duy nhất trong phòng khách, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây thấy cậu dọn đồ ăn lên cũng nhanh chóng chạy vào bếp phụ giúp. Châu Thanh nhìn một màn này vui mừng không thôi, bảo bối nhà cậu quả nhiên thật ngoan.


Bốn người ngồi vào bàn, Thiên Tử Dật gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, hắn kinh ngạc nhìn Châu Thanh: "Thịt yêu thú?"


Tuy hắn không có ma pháp, nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng trong thịt, ăn vào có thể giúp người bình thường khoẻ mạnh hơn, hơn nữa hương thơm cũng thơm hơn thịt bình thường. Nhưng vấn đề là không phải ai cũng có thể nấu thịt yêu thú, thịt yêu thú rất khó nấu, bởi vì độ dày của thịt, cho dù thịt yêu thú thơm ngon hơn thịt bình thường, nhưng nếu không canh đúng nhiệt độ, nấu không đều tay có thể đốt cháy hết năng lượng trong thịt, như vậy chẳng khác gì thịt bình thường cả trừ việc thịt thơm hơn.


Thông thường người muốn nấu thịt yêu thú sẽ phải tập luyện rất nhiều mới có thể canh chính xác nhiệt độ của lửa, nhưng hiển nhiên hắn chưa từng thấy Châu Thanh nấu thịt yêu thú.


Mười năm qua hai đứa con hắn đem về không ít thịt yêu thú nhưng chưa từng có một lần nấu thịt còn nguyên vẹn năng lượng cả.


"Ừm, là Hoả Ưng." Châu Thanh gật đầu nói.


Châu Thanh đợi Thiên Tử Dật và hai tiểu bảo bối ăn xong, liền múc cho ba người canh thuốc, cậu cười nói: "Thử xem, là hồi phục thuốc trung cấp."


Ba người uống thử, quả nhiên mùi vị so với hồi phục thuốc sơ cấp thì thơm hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ chữa trị kinh mạch cũng tăng cao, mặc dù cũng chẳng cao bao nhiêu. Thế nhưng kỳ thật đấy, tuy rằng là nước thuốc, nhưng không hiểu sao lại có hương vị ngon như vậy.


"Không tồi." Thiên Tử Dật nhìn Châu Thanh tán thưởng.


Châu Thanh hất cằm khinh thường: "Còn không xem người nấu là ai." Chỉ là nước thuốc trung cấp mà thôi, đối với đại đan sư như cậu chỉ là chuyện nhỏ, nấu bừa một lát liền xong. Chờ đến lúc cậu nấu nước thuốc cao cấp, sẽ doạ chết Thiên Tử Dật luôn, bởi vì so với nước thuốc cao cấp, trung cấp chẳng là gì cả.


Thiên Tử Dật: ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.