Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 tieucamap210.
___________
Thời gian từ từ trôi qua, chỉ còn nửa tiếng nửa là đến thời gian quy định. Lúc này trên sàn đấu lục tục có người thành đan, nhưng cũng có người bùm một phát, đan hư. Những người này sau khi thất bại thì lập tức xuống sàn rời đi, dù sao chỉ còn nửa tiếng, bọn họ cũng không kịp luyện lại.
Đôi mắt những người thất bại vào phút chót căm hận nhìn bóng lưng Châu Thanh, tất cả đều tại tên này. Lúc bọn họ sắp thành đan, đột nhiên một mùi thuốc nồng hơn của bọn họ gấp mấy lần xuất hiện, bọn họ kinh ngạc mở mắt ra nhìn, thế là hư đan.
Cũng không thể trách bọn họ, bởi vì gần đó cũng có một giáo sư đan luyện đan, kết quả cũng y như bọn họ. May mắn vị giáo sư kia chỉ luyện đan sơ cấp, nếu không Châu Thanh lại không biết mình lại vô tình đắc tội người ta. Tuy rằng bây giờ cậu không biết mình đắc tội những người luyện đan thất bại.
Lúc này thời gian lại trôi qua thêm 15 phút, trên sàn đấu chỉ còn một mình Châu Thanh, mọi người sốt ruột nhìn cậu.
"Sao còn chưa thành đan nữa?" Người xem đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm đan lô Châu Thanh, như muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc đã thành đan hay chưa.
"Lẽ nào thất bại rồi?"
"Sao có thể? Mùi thuốc so với lúc nãy còn nồng hơn nữa mà."
"Nếu vậy chắc cũng sắp thành rồi."
Lời vừa dứt, mùi thuốc so với mùi nãy giờ bọn họ ngửi được còn nồng hơn.
Bọn họ nhìn thấy Châu Thanh từ trong đan lô lấy ra một viên đan pháp.
Châu Thanh cầm lấy viên đan pháp dưới ánh mắt nóng rực của mọi người thong thả đi tới chỗ kiểm tra phẩm chất.
Châu Thanh đặt viên đan pháp lên khay, người kiểm tra nhìn đan pháp đang lăn trong khay, nhưng vẫn không cầm lên kiểm tra.
Châu Thanh nhìn phản ứng của anh ta có chút dở khóc dở cười, cậu lên tiếng nhắc nhở: "Có vấn đề gì sao?"
Người kiểm tra hoàn hồn lại, anh ta cầm lấy đan pháp bỏ vào máy kiểm tra.
Mấy giây sau máy kiểm tra liền đưa ra kết quả.
Tên: Hóa Thương đan.
Cấp bậc: Cấp 3.
Phẩm Chất: Thượng phẩm.
Số lượng: 1.
Thượng phẩm...
Lúc này toàn sân đều yên tĩnh.
Tuy rằng bọn họ không phải là đan pháp sư nhưng điều cơ bản về luyện đan thì vẫn có.
Dùng pháp thảo hạ phẩm để luyện đan thượng phẩm không phải không có khả năng, chỉ là rất ít người có thể làm được. Bởi vì đòi hỏi đan pháp sư phải khống chế tốt ma pháp trong quá trình chắt lọc tạp chất.
Ở phần luyện đan cấp 3, Châu Thanh đứng đầu bảng.
Sau khi tin tức được truyền ra, rất nhiều giáo sư ở đan pháp chạy tới sàn đấu, đáng tiếc lúc bọn họ chạy tới là đang bắt đầu phần thi của cấp 4.
Bọn họ ở lại coi một chút, phát hiện không có gì đặc sắc mới tiếc nuối rời đi.
Đúng lúc này một giáo sư nói: "Đi tới phòng giám sát."
"Tới đó làm gì?" Một giáo sư khác khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là tới coi lại cảnh thí sinh kia luyện đan chứ sao." Giáo viên kia khịt mũi coi thường.
"Ờ ha!"
Thế là một đám giáo sư rủ nhau tới phòng giám sát.
...
Sau khi kết thúc bài kiểm tra, mọi người lại rời khỏi học viện chờ đợi thông báo nhập học của học viện.
Vừa ra khỏi học viện, Trần Dương Linh lập tức kích động hưng phấn nói: "Tôi không biết cậu lợi hại như vậy."
Buổi sáng nhìn Châu Thanh yểu xìu hắn còn lo lắng cậu thi không được.
"Cậu làm quá lên rồi." Châu Thanh cười nói.
Trần Dương Linh lắc đầu: "Không đâu. Dùng pháp thảo hạ phẩm luyện đan thượng phẩm không dễ chút nào, ít nhất thì rất ít người có thể làm được."
Châu Thanh kinh ngạc: "Vậy hả?"
"Chứ gì nữa. Bộ cậu không thấy phản ứng của mọi người nhìn cậu à?"
"Hóa ra là như vậy." Châu Thanh gật đầu như đã hiểu gì đó.
Trần Dương Linh nhìn mà không hiểu gì hết.
Hắn không biết dùng pháp thảo hạ phẩm luyện đan thượng phẩm, ở kiếp trước Châu Thanh đã quá quen rồi. Linh thảo thượng phẩm nào có dễ trồng như vậy.
Ở đại lục Tôn Minh, đại đan sư tài giỏi rất nhiều, chuyện dùng nguyên liệu hạ phẩm luyện thành thượng phẩm không hiếm gặp. Châu Thanh cũng phải tốn mấy năm mới có thể luyện ra một tay nghề như vậy.
Vừa về tới khách sạn lập tức có tin nhắn gửi vào quang não Châu Thanh, là của học viện Magnus với thông báo cậu đã đạt kiểm tra, ngày mai tới học viện báo danh nhập học.
Ba người Thiên Tử Dật và cả nhà Trần Dương Linh đều nhận được 1 tin như vậy, riêng Cát Hải Thịnh thì chả thấy bóng dáng đâu.
...
Ngày hôm sau bảy người đến học viện báo danh.
Châu Thanh phát hiện lượng người báo danh nhiều hơn so với số người đạt bài kiểm tra.
Những người này đều là người không đạt kiểm tra, nhưng học viện thấy bọn họ có tiềm năng, có thể bồi dưỡng vì thế cũng phát thông báo cho bọn họ.
Đại khái có khoảng 2000 người như vậy.
Châu Thanh đưa thông báo của học viện Magnus cho người báo danh xem, sau đó dưới sự hướng dẫn của người báo danh bước vào một cái máy, bảo là đo chiều cao cân nặng gì đó để lấy đồng phục.
Sau khi báo danh xong có một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi nhưng khí chất không tầm thường tới dẫn mọi người đi.
"Chào mừng các bạn đến học viện Magnus, tôi là Đình Tâm, cấp bậc Trung tá, mọi người gọi tôi là Trung tá Đình." Đình Tâm giới thiệu.
"Vâng, Trung tá Đình." Mọi người đồng loạt hô.
Đình Tâm hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Như mọi người đã biết, đây là học viện quân đội, tại đây các bạn sẽ dùng cấp bậc quân hàm để nói chuyện. Hiện tại các bạn chỉ là học viên, đợi kiểm tra ba tháng sau sẽ dựa vào năng lực của các bạn mà chia cấp quân hàm, rõ chưa?"
"Rõ!" Mọi người đồng loạt hô, lần này so với lần trước còn hùng hổ hơn.
"Rất tốt, bây giờ tôi sẽ dẫn các bạn tới ký túc xá và phân chia phòng." Đình Tâm dẫn đầu đi về một hướng, mọi người cũng nhanh chóng theo sau.
Dọc đường đi Đình Tâm nói cho mọi người quy luật ở học viện.
Bên trong học viện không sử dụng tinh tệ, tiền lưu thông trong học viện là điểm cống hiến, bên trong học viện có cửa hàng, đồ bên trong đều tính giá điểm cống hiến.
Ngoài ra mỗi ngày 7 giờ sáng đều phải tập trung ở sân huấn luyện.
Lúc này bọn họ đi qua một hành lang, trên hành lang treo rất nhiều tranh chân dung, tất cả đều là những anh hùng mấy nghìn năm qua.
Đột nhiên một bạn học lên tiếng: "Đây có phải là Đan Pháp Thần, Hoàng đế đầu tiên không?"
"Không tồi, chính là ngài ấy." Đình Tâm tán thưởng nói.
Bạn học kia nghe vậy ngại ngùng cười.
Đó là một bức tranh chân dung được người vẽ lại từ lâu. Người trên đó có một mái tóc đen dài, đôi mắt vàng kim lạnh băng, khuôn mặt nghiêm nghị. Ông khoác trên người bộ trang phục hoàng gia chỉ có Hoàng đế mới có thể mặc, tay chống quải trượng, phía sau ông là chiếc ghế mạ vàng rồng. Tư thế của ông uy nghiêm như chính bản thân ông.
Không biết vì sao Châu Thanh nhìn người đàn ông trên bức tranh cảm thấy rất quen mắt, đặc biệt là đôi mắt vàng kim kia.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tử Dật.
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Thiên Tử Dật cúi xuống nhìn Châu Thanh, đôi mắt vàng kim lấp lánh dưới trời nắng cực kỳ mê hồn, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Châu Thanh rủ mắt lắc đầu: "Không có gì." Nói xong cậu cũng không nhìn hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước nhìn những bức tranh khác.