Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
"Hôm nay tới đây thôi." Phi Minh bấm nút, căn phòng chấn động nhẹ sau đó liền quay trở lại như lúc ban đầu khi mọi người vừa bước vào.
Phi Minh chỉ tay vào Châu Thanh nói: "Cậu ở lại đây, những người còn lại về lớp hết đi."
Những người khác nghe vậy tò mò nhìn Châu Thanh, lúc rời đi có mấy người còn quay lại nhìn cậu.
Châu Thanh không hiểu gì hết đứng tại chỗ nhìn mọi người rời đi.
Chờ mọi người rời đi hết, Châu Thanh mới hướng Phi Minh hỏi: "Phi thiếu tá có gì dặn dò?"
"Cậu có sư phụ chưa?" Phi Minh hỏi.
Châu Thanh: "..."
"Tôi không có sư phụ." Châu Thanh lắc đầu. Cậu luyện đan từ trước đến nay đều một mình tìm tòi, không có bái sư ai cả.
Phi Minh nghe câu trả lời của Châu Thanh, trong lòng ông vui mừng. Rất tốt, một mầm non tốt như vậy lại chỉ có mình ông phát hiện, nếu thu cậu về làm đồ đệ sau này đối với ông tuyệt đối là có lợi.
Phi Minh híp mắt làm một bộ dáng cao nhân nói: "Ta thấy thiên phú luyện đan của cậu không tồi. Nếu cậu vẫn chưa có bái sư thì cậu có thể bái ta làm sư phụ."
Giờ thì Châu Thanh đã hiểu ký do vì sao Phi Minh lại kêu cậu ở lại. Phi Minh là một đan pháp sư cao cấp, nếu được ông nhận làm đồ đệ tiền đồ sau này chắc chắn vô lượng, tài nguyên đầy đủ không thiếu, đúng là một điều kiện tốt.
Chỉ là...
Châu Thanh lắc đầu cảm kích nói: "Cảm ơn đề nghị của ngài, nhưng tôi không có ý định bái sư."
Nghĩ sao mà kêu một Đại đan sư như cậu đi bái sư cơ chứ.
Có lẽ tính cả kiếp trước tuổi của Châu Thanh còn không cao bằng Phi Minh, thế nhưng về luyện đan cậu lại rất tự tin.
Phi Minh nhíu mày, không nghĩ tới Châu Thanh lại từ chối: "Cậu chắc chứ? Đây là một cơ hội tốt!"
Phải biết rất nhiều người muốn bái sư ông, Châu Thanh này vậy mà không biết nắm bắt cơ hội mà còn từ chối.
"Cảm ơn ngài, tôi đã nghĩ kĩ rồi." Châu Thanh gật đầu chắc chắn nói.
Thấy vậy, Phi Minh hơi thất vọng. Này là một mầm móng tốt đó, đáng tiếc người ta không muốn bái sư, ông cũng không thể ép Châu Thanh.
Phi Minh cảm thấy thật tiếc, nếu Châu Thanh không có ý định bái sư mà quyết định tự mình đi trên con đường luyện đan sợ là khó khăn. Cũng có nhiều người không có ý định bái sư như cậu, họ muốn tự mình thành công mà không cần giúp đỡ của ai, mà hầu hết những người như vậy đều dừng ở Trung cấp, hơn một nửa đều dừng ở cấp 4.
Châu Thanh tạm biệt Phi Minh xong thì đi tới lớp học của mình. Nhờ sự hướng dẫn của một học viên Châu Thanh cũng đến được lớp.
Vừa mới bước vào lớp Châu Thanh đã nghe một âm thanh chói tai: "Ngày đầu tiên đã vào lớp trễ, cho rằng đây là nhà của mình hay sao muốn đến lúc nào thì đến."
Liễu Hạnh đứng trên bục giảng nhìn xuống Châu Thanh, cô ta chán ghét nói: "Học trộm kĩ thuật luyện đan của người khác xong thì cho rằng mình là thiên tài không cần phải học thêm nữa."
Châu Thanh: "..."
Châu Thanh không biết vì sao Liễu Hạnh lại có thành kiến với cậu như vậy, hình như cậu chưa có chọc gì cô ta đi?
Nhưng đúng là cậu có đi trễ vì vậy cậu làm một động tác nghiêm quân đội nói: " Xin lỗi Liễu thiếu tá, Phi thiếu tá muốn cùng tôi nói chuyện."
Liễu Hạnh hừ lạnh, không tin lời Châu Thanh nói: " Đã vào lớp trễ còn viện lý do nói dối, cậu cho rằng tôi là trẻ con chắc?"
Liễu Hạnh biết Phi Minh những năm gần đây muốn thu nhận đồ đệ, chỉ là mãi vẫn chưa có ai.
Châu Thanh chỉ là một kẻ thường dân, cậu chỉ là một đan pháp sư cấp 3, cho dù cậu có thiên phú luyện đan đi chăng nữa thì cũng chỉ có vậy, còn có nhiều người khác tài giỏi hơn Châu Thanh. Huống hồ cô ta vẫn không tin kỹ thuật luyện đan của Châu Thanh là của cậu, mà là cậu học trộm của người khác.
Liễu Hạnh mới không tin Phi Minh muốn nhận cậu làm đồ đệ.
"Nếu cậu cúi đầu xin lỗi thì tôi sẽ cho cậu vào học. Đầu tiên là xin lỗi đi trễ, hai là nói dối, ba là vô lễ với giáo sư." Liễu Hạnh kéo ghế ra ngồi xuống, cô ta hất cằm với Châu Thanh.
Châu Thanh nhíu mày, đi trễ thì cậu không nói, hơn nữa cậu cũng đã xin lỗi rồi. Nói dối và vô lễ là cái gì? Cậu không nói dối cũng không vô lễ với Liễu Hạnh, việc gì cậu phải cúi đầu xin lỗi cô ta. Huống hồ cậu cũng đâu có đi trễ lắm đâu, nhìn dáng vẻ của Liễu Hạnh thì chắc cũng vào lớp trước cậu một hai phút.
Châu Thanh cảm thấy Liễu Hạnh thật sự là nhắm vào cậu, chỉ là cậu không biết mình làm gì đắc tội cô ta.
Liễu Hạnh là người của gia tộc Korly, Korly và Châu Thanh có xích mích, cô ta đương nhiên là phải giúp Korly chèn ép Châu Thanh. Huống hồ cô ta cũng không ưa gì Châu Thanh, một kẻ thường dân học trộm đáng khinh.
Bởi vì là thường dân nên Liễu Hạnh biết Châu Thanh chắc chắn sẽ vì kiến thức mà cúi đầu xin lỗi, đến lúc đấy cô ta lại nói cậu xin lỗi không thành tâm, bắt cậu xin lỗi nhiều lần.
Nghĩ thật hay, nào ngờ đâu Châu Thanh lại nói: "Như vậy, xin phép." Nói xong liền bỏ đi một cách dứt khoát.
Liễu Hạnh: "???"
Liễu Hạnh tính thật hay, nếu là người khác có lẽ cô ta đã thành công. Chỉ là cô ta chọn sai đối tượng.
Huống hồ Châu Thanh cũng nhìn ra Liễu Hạnh không thích mình, cho dù có ở lại lớp thì chắc cô ta cũng chẳng dạy gì nên hồn cho cậu, còn không bằng cậu tự học.
Mục đích Châu Thanh vào học viện rất rõ ràng, cậu muốn biết đơn thuốc cấp 4 trở lên. Trải qua một tháng ở đây Châu Thanh biết có thể vào thư viện xem các loại đơn thuốc, tuy nhiên cũng chỉ xem mà thôi, không được ghi chép hay mang ra khỏi thư viện nhưng như vậy đối với Châu Thanh là đủ.
Trong học viện có hai loại học viên, một loại là lên lớp thường xuyên, học tập theo phương pháp của học viện. Loại hai là loại không lên lớp. Những người thuộc loại hai thường là những pháp sư chiến đấu, họ chuyên đi làm nhiệm vụ, học tập trong trận chiến. Một số khác thì là đã bái sư, họ sẽ học dưới sự chỉ dẫn của sư phụ.
Sắc mặt Liễu Hạnh xanh trắng một trận, cô ta không ngờ Châu Thanh lại hành động như vậy.
Đúng lúc này một cậu bạn học viên lên tiếng, người này chính là người đã cứu nữ học viên trong rừng mô phỏng. Anh nói: "Liễu thiếu tá, Phi thiếu tá thật sự tìm cậu ta."
Liễu Hạnh trừng mắt với cậu bạn học viên kia, cô ta tức giận nói: "Cho dù là vậy thì với cái thái độ vô phép tắc đó lớp tôi chứa không nổi."
Cậu bạn kia còn muốn nói gì đó thì nghe Liễu Hạnh lạnh lùng nói: "Nếu cậu muốn cũng có thể đi theo cậu ta."
Cậu bạn kia nghe vậy cũng không lên tiếng nữa.