Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 87: Luyện tập



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Trên đường quay trở về mảnh ruộng pháp thảo, Châu Thanh ngồi trên đỉnh đầu Đại Đằng tò mò hỏi Thiên Tử Dật đang nằm bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Hiệu trưởng gọi anh làm gì vậy?"

"Ông ta muốn thu anh làm đồ đệ." Thiên Tử Dật không có mở mắt ra lười biếng trả lời.

"Em cứ tưởng ông ta phát hiện ra cái gì." Châu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

"Thế anh trả lời ông ta thế nào?" Châu Thanh hỏi tiếp.

"Em nghĩ anh trả lời thế nào?" Thiên Tử Dật mở một mắt ra nhìn cậu hỏi lại.

"Chắc là...không?" Nhìn bộ dạng của Thiên Tử Dật chắc chắn sẽ không chịu gọi kẻ khác là sư phụ. Huống hồ cậu cảm thấy với thực lực của Thiên Tử Dật thì cũng không cần phải có sư phụ.

Lần trở về Đại Đằng không có dùng sức mạnh nên tốc độ hơi chậm, tận hai mươi phút mới về đến.

Lang Mẫu vẫn còn đang trong giai đoạn tiến cấp, hai tiểu bảo bối cũng đang đấu tập với nhau cách đó không xa, Tiểu Lang ham chơi nên vừa ngồi tu luyện xíu lại tiếp tục chạy nhảy cùng yêu thú của Thiên Sinh Đông, chỉ là yêu thú của Thiên Sinh Đông không có phản ứng với nó, nó đành làm trò điên một mình.

Yêu thú của Thiên Sinh Đông là một con sư tử lửa có cánh, Hỏa Thiên Sư, cấp 6. Hỏa Thiên Sư là yêu thú hệ lửa, thuộc dạng yêu thú cao cấp, cấp bậc cao nhất của giống loài Hỏa Thiên Sư là cấp 9.

Hỏa Thiên Sư có bộ lông màu cam nâu, bộ bờm rực lửa của nó lúc này cũng như những con sư tử bình thường khác, phần thân có đôi cánh màu lửa đang khép lại. Nó ngồi ở một bên xem Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây luyện tập với nhau.

Nghe Thiên Sinh Tây nói con Hỏa Thiên Sư này sở hữu hai ma pháp, một là hỏa ma pháp, còn lại là quang ma pháp. Hơn nữa con này còn là con đầu đàn, để bắt được nó Thiên Tử Dật cũng không dễ dàng gì.

Nhưng nghĩ lại con Hỏa Thiên Sư này quả thực hợp với Thiên Sinh Đông. Thiên Sinh Đông là pháp sư ba hệ thiên về công và tốc độ. Hỏa Thiên Sư cũng là một yêu thú có tốc độ, lại có quang ma pháp, có thể hỗ trợ cho nhóc.

Đột nhiên Thiên Tử Dật ngồi dậy, hắn nhảy xuống đầu Đại Đằng đi tới chỗ hai tiểu bảo bối đang luyện tập, hắn nói: "Hai đứa đánh với ta."

Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây ngừng lại động tác tấn công, bốn mắt lấp lánh nhìn Thiên Tử Dật.

Hai nhóc biết cha rất mạnh, hai nhóc luôn muốn cùng cha luyện tập, chỉ là cha cứ dính ba ba, hai nhóc đành phải tự luyện tập cùng nhau.

Luyện tập trong không gian giới rất tiện, bởi không gian ngập tràn năng lượng nên không lo kiệt sức. Ít nhất thì có thể kéo dài trận chiến.

Thiên Tử Dật dựng lên một cái kết giới, mọi sự phá hủy trong này sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.

Thiên Sinh Đông cả người bọc trong lôi ma pháp, cả hai tay phất lên hai ngọn lửa đỏ rực, vụt một cái liền biến mất.

Thiên Sinh Tây thiên về viễn chiến hơn, nhóc ở phía sau tạo ra những hắc cầu phóng về phía Thiên Tử Dật.

Thiên Tử Dật lách mình né hắc cầu, hắc cầu chạm đất, mảnh đất liền bị ăn mòn.

Lúc này bóng dáng Thiên Sinh Đông đột nhiên xuất hiện phía sau Thiên Tử Dật, nhóc mạnh mẽ vung hỏa đấm của mình về phía hắn. Nhóc biết Thiên Tử Dật rất mạnh, nhóc dùng toàn lực chưa chắc có thể làm hắn bị thương.

Thiên Tử Dật nghiêng người, hỏa đấm vụt qua người hắn, Thiên Tử Dật nắm lấy cánh tay nhỏ của Thiên Sinh Đông, hắn dùng lực làm một cú quật ngã mạnh mẽ.

Ngay sau đó thân ảnh Thiên Tử Dật biến mất, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Thiên Sinh Tây, hắn vung tay làm một cú móc thẳng vào bụng nhóc, Thiên Sinh Tây đau đớn ôm lấy bụng ngã xuống đất.

"Con quá tập trung vào việc tạo hắc cầu dẫn tới sơ hở đầy mình." Thiên Tử Dật nhìn Thiên Sinh Tây nằm dưới đất nói.

Ở bên kia Thiên Sinh Đông từ từ đứng dậy, cả người nhóc trùm trong lôi ma pháp, nhóc nhìn Thiên Tử Dật ở phía xa, vụt một cái biến mất.

Lần nữa xuất hiện là phía sau Thiên Tử Dật, nhưng nhóc chỉ vừa mới xuất hiện, Thiên Tử Dật đã nhấc chân đá một phát, Thiên Sinh Đông lập tức bị đá bay đi.

Thiên Sinh Đông ngã xuống đất ôm bụng ho, Thiên Tử Dật thản nhiên nói: "Tốc độ quá chậm."

Châu Thanh ngồi ở một bên xem ba cha con đánh nhau. À không, đúng hơn là xem hai tiểu bảo bối nhà mình bị Thiên Tử Dật đánh.

Thiên Tử Dật còn chưa có dùng đến ma pháp mà Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây đã bị hắn đánh cho bầm dập.

Nhìn một màn này Châu Thanh đau lòng không thôi nhưng cậu không có lên tiếng ngăn cản. Cậu biết để Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây trở nên mạnh mẽ thì đây chính là điều cần thiết.

Nghỉ ngơi một hồi, cả ba người lại tiếp tục luyện tập, đương nhiên kết quả vẫn không thay đổi.

...

Rời khỏi không gian giới, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây mệt mỏi trở lại phòng mình, tắm rửa sạch sẽ sau đó liền lên giường ngủ luôn.

Ngủ một giấc đến nửa đêm hai nhóc bị đói tỉnh. Tập luyện với Thiên Tử Dật đúng là quá hao thể lực, đồ ăn ở bữa tiệc đều bị hắn vắt kiệt hết.

Hai nhóc đi xuống bếp, phát hiện trên bàn có hai hộp giữ ấm, mở ra mới phát hiện bên trong là cơm cùng với thịt yêu thú nóng hổi.

Đây là Châu Thanh chuẩn bị trước, luyện tập cùng Thiên Tử Dật hai nhóc khẳng định phải dùng hết sức mình, thể lực khẳng định tiêu hao rất nhiều, chắc chắn sẽ đói bụng.

...

Trong màn đêm, lúc mọi người chìm vào giấc ngủ. Ở một góc khuất trong học viện, Liễu Hạnh ngó nghiêng xung quanh, xác định không có người nào, cô ta đi vào bụi cây.

Phía dưới bụi cây là một cái hố, Liễu Hạnh rơi xuống cái hố đấy, cô ta nhẹ nhàng tiếp đất.

Bên dưới cái hố có một con đường, không biết là dẫn đi đâu, nhìn không thấy góc cuối.

Liễu Hạnh đi theo con đường đấy, đi mười phút thì tới đoạn con đường chia làm nhiều ngã rẽ, Liễu Hạnh không đắn đo suy nghĩ liền chọn một ngã rẽ đi tiếp, cứ thế xuất hiện nhiều ngã rẽ hơn, cứ như là một mê cung dưới lòng đất.

Đi một hồi cũng thấy điểm ra, là bên dưới gầm cầu bên ngoài học viện.

Liễu Hạnh chui ra, lập tức có mấy bóng đen xuất hiện.

Liễu Hạnh lạnh lùng nhìn một nhóm người trước mặt, cô ta nói: "Đầy đủ chưa?"

Một tên áo đen trong đó hình như là người dẫn đầu, gã gật đầu.

"Theo tôi." Liễu Hạnh chui lại vào đường hầm. Nhóm áo đen kia cũng nhanh chóng đi theo cô ta.

Xung quanh học viện có kết giới, muốn đột nhập vào cũng chỉ có thể đi đường hầm này. Đường hầm này chỉ có những người có chức cao trong học viện mới biết được, bên dưới như một cái mê cung khổng lồ, hơn nữa còn có bẫy khắp nơi, không cẩn thận là có thể bỏ mạng ngay lập tức.

Liễu Hạnh nhìn bọn người áo đen, cô ta lạnh lẽo khinh thường nói: "Đi theo dấu chân của tôi, nếu không đừng trách sao chết cả lũ."

Gã thủ lĩnh nhìn bộ dạng của Liễu Hạnh, hàn ý ngập tràn mắt, gã đáp một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.