Xuyên Đến Tương Lai Làm Vợ Thiếu Tướng

Chương 84: 84: Thiệu Huyền Moah Maoh!




Liên Kỳ Quang lắc lắc lá trà trong ly, mặt than nhìn đám người không ngừng tới lui bên ngoài cửa sổ thủy tinh, con ngươi u ám một mảnh tĩnh lặng, làm người ta không thể đoán ra tâm tư của cậu lúc này.
“Ý cô là, anh ta là một tên cướp?” Đặt cái ly trong tay xuống, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Hạ Hầu Lạc Vũ ngồi đối diện.
“Đừng nói khó nghe như vậy.” Hạ Hầu Lạc Vũ xếp một chồng ly trước mặt, cười hì hì nói: “Là không tặc, chuyên nghiệp.”
“Đồng nghiệp?” Liên Kỳ Quang hơi nhướng mi.
“Xem là đối thủ đi.” Hạ Hầu Lạc Vũ ngẩng đầu, vuốt cằm chẹp chẹp miệng: “Trước kia vì tranh giành địa bàn đã đánh nhau không ít lần, nếu… bỏ qua cái tính tình đáng ghét của người nọ thì có thể xem là một đối thủ không tồi.”
“Kia vì sao anh ta lại xuất hiện ở Lam tinh?”
“Ai biết chớ.” Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Lạc Vũ cũng nhíu mày.
“Lam tinh là đại bản doanh nhân loại, có bảy phần quân đội đóng quân, theo lý mà nói đây chính là nơi không tặc kiêng kị nhất.

Lúc trước, bà đây… khụ! Lúc tôi trở thành không tặc, bình thường luôn tìm tới những tinh cầu hẻo lánh hoặc hoang sơ.”
“Hơn nữa, tên chết tiệt kia mất tích từ lâu rồi, sao tự nhiên…”
“…” Liên Kỳ Quang hớp một ngụm nước trà, nhích tới gần, ôm cánh tay không chút biểu cảm nhìn Hạ Hầu Lạc Vũ, chờ đối phương nói nốt vế sau.
“Lúc tôi còn chưa thoát thân, anh ta đã mất tích rồi.

Nghe nói là nội đấu, nửa đời mưu toan tính toán, đến cuối cùng lại bị đám anh em mình dưỡng phản bội, sau đó thì mất tung mất tích.

Có người nói anh ta đã chết, cũng có người nói đã bị phế, rốt cuộc là thế nào thì không ai biết.” Hạ Hầu Lạc Vũ bĩu môi, nhếch môi lộ ra trào phúng.
“Anh ta, vốn tên là Long Ảnh à?” Ngón tay chót chót vành chén, Liên Kỳ Quang nhạt nhạt nói.
“Làm nghề này thì làm gì có tên, giống như tôi, lúc bị nhóc đáng ghét Hạ Hầu Thiệu Huyền kia túm về mới biết bản thân tên là Hạ Hầu Lạc Vũ.

Cái tên kia, biệt hiệu là Mặc Long, mọi người xưng là Long đoàn, rất có danh tiếng trong số không tặc, ít ra không ai dám tùy tiện trêu chọc.
Mặc Long.

Liên Kỳ Quang mặt than nhìn lá trà nổi lềnh bềnh trong ly, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ.
“Tiểu Quang, cần cô út ra tay không?” Hạ Hầu Lạc Vũ chống tay lên bàn, nháy nháy mắt: “Nể tình là người một nhà, cô út ưu đãi cho nhóc còn bảy phần thôi.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Ai nha nha! Đã có chồng rồi, đừng thẹn thùng vậy mà.” Hạ Hầu Lạc Vũ trừng mắt, hào khí vỗ vỗ ngực: “Nhóc yên tâm, cô út đã ra tay thì dọn cả đoàn bọn họ cũng không thành vấn đề.”
“Không cần.” Thổi vào ly một hơi, nhìn lá trà tản ra rồi tụm lại, chút hơi nước phả lên gương mặt lãnh tĩnh của Liên Kỳ Quang.
“Tiểu Quang, đừng mà, ưu đãi còn sáu phần?”
“Năm phần?”
“Bốn phần”
“Được rồi! Chắc giá, hai phần, không thể ít hơn nữa, bằng không cô út thật sự lỗ nặng a.” Thấy Liên Kỳ Quang không phản ứng, Hạ Hầu Lạc Vũ vỗ vàng, vẻ mặt đau đớn.
Đối mặt với Hạ Hầu Lạc Vũ cò kè mặc cả, Liên Kỳ Quang chậm rì rì uống một ngụm trà, khẽ nhai nhai lá trà trong miệng, nhấc mí mắt, mặt than liếc nhìn Hạ Hầu Lạc Vũ một cái.
“Dám tìm anh ta đánh nhau, tôi sẽ mét Thiệu Huyền.”
“Ngao! ! Tiểu Quang! Không được làm vậy! !” Hạ Hầu Lạc Vũ ngao một tiếng, hai móng vuốt vươn tới.
Liên Kỳ Quang đạp mũi chân lên bàn, ngã ra sau, né tránh tập kích của đối phương.
“Tiểu Quang! Cô út không lấy tiền, phục vụ miễn phí luôn, được không?” Hạ Hầu Lạc Vũ mím môi, ủy khuất hề hề nhìn Liên Kỳ Quang.
“Không được.”
“Tiểu Quang! ! !” Một tiếng kêu rên, Hạ Hầu Lạc Vũ nằm sấp xuống bàn gào khóc thảm thiết: “Nhóc không biết đó thôi! ! Cái tên khốn kia, lúc làm không tặc không ít lần khi dễ cô út, nhóc là tâm can bảo bối của nhóc Thiệu Huyền, cô út sợ nhóc mệt mới không để nhóc động tay, để cô út đánh một trận đi, mặc kệ thắng thua, phải để cô út tháo gỡ nút thắc trong lòng bao lâu nay a a a! !”
“Là cô muốn tìm ngược lại đánh không lại người ta đi.” Liên Kỳ Quang mặt không biểu đổi mở miệng.
‘Loảng xoảng!’ Trái tim Hạ Hầu Lạc Vũ vỡ nát rơi đầy đất.
“Ai nói chứ!” Hạ Hầu Lạc Vũ vỗ mạnh lên bàn, lớn giọng rống giận.
“Lúc tôi còn làm không tặc, đánh khắp vì sao không địch thủ, nhóc vẫn còn đang ăn kẹo làm nũng ấy! Tên khốn Mặc Long kia là cái đinh gì chứ, bà thu thập ba người như anh ta cũng dễ như ăn bánh.”
“Chuyện này tôi sẽ chứng thực với anh ta sau.” Liên Kỳ Quang một ngụm uống hết ly trà, không nhìn tới Hạ Hầu Lạc Vũ lửa giận ngập trời, mặt than đứng dậy.
“Tôi uống xong rồi, cô cứ tiếp tục.


Không cần chạy tới nhà tôi gây rối, bằng không, thu thập cô.”
“Tiểu Quang! ! Nhóc ăn cháo đá bát a! !”
“….” Trực tiếp không nhìn tới.
“Ai ai! Tiểu Quang! !” Thấy Liên Kỳ Quang thực sự không thèm để ý tới mình, Hạ Hầu Lạc Vũ cũng vội vàng xoay người, bám lấy lưng ghế, gọi Liên Kỳ Quang.
“Học viện sắp tới kỳ nghỉ rồi, nhóc có tính toán gì không?”
Nghỉ? Lỗ tai giật giật, Liên Kỳ Quang dừng bước, quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Lạc Vũ.
“Nhóc không biết à?” Hạ Hầu Lạc Vũ nhếch môi, cười gian: “Nghỉ tận một tháng nha? Nếu không có gì làm thì theo cô út lăn lộn, thế nào? Một chuyến lữ hành lãng mạn, cô út mang nhóc đi hưởng thụ tốc độ cùng kích thích.”
Mặt than nhìn Hạ Hầu Lạc Vũ, trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang xoay người bỏ đi.
“Những lời cô vừa nói tôi đã thu lại, để Thiệu Huyền tìm cô nói chuyện.”
Hạ Hầu Lạc Vũ hóa đá.
Thật lâu sau, một tiếng hét thảm vang vọng trong phạm vi mấy dặm.
“Ngao! ! Không! ! Tiểu Quang! Nhóc không thể đối đãi tôi như vậy! Nhóc quên là ai ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để giải đáp bất an cùng hoang mang trong lòng nhóc sao…”
Cáo biệt Hạ Hầu Lạc Vũ, Liên Kỳ Quang trực tiếp trở về học viện, chui vào ký túc xá, ngã xuống giường.
“Có tâm sự sao?” Nhìn Liên Kỳ Quang chui rúc trong ổ chăn, Hạ Hầu Thiệu Huyền khó nén ý cười.
“Không có.” Ngồi dậy, Liên Kỳ Quang cuộn trong chăn ngốc ngốc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi đi gặp cô út.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Anh biết hết rồi còn hỏi tôi.” Liên Kỳ Quang dẩu mỏ, mặt than lườm Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Cậu mới không tin Hạ Hầu Thiệu Huyền không biết gì hết.
“Em tính toán làm thế nào?”
“Nhức đầu, không muốn suy nghĩ.”

“Vậy đừng nghĩ.” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang không tốt, Hạ Hầu Thiệu Huyền thả lỏng âm thanh.
“Đúng rồi.” Nhớ tới chuyện kỳ nghỉ mà Hạ Hầu Lạc Vũ nói, Liên Kỳ Quang nhích nhích thân mình, biểu tình cũng có tinh thần hơn: “Trường tôi sắp nghỉ.”
“Anh biết.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười.
“Cô út nói muốn dẫn tôi đi lăn lộn.” Liên Kỳ Quang không chút do dự bán đứng Hạ Hầu Lạc Vũ.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt.
“Không cho đi!”
“Vì cái gì?”
“Đầu óc cô út không bình thường, em sẽ bị dạy hư mất.”
“Thế tôi đi tìm anh, được không?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ánh mắt có chút lóe sáng.
“Vợ à, bên anh gần nhất có hơi loạn.” Nếu là trước kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ ước gì xách vợ yêu tới, mỗi ngày để sát bên người, chỉ là gần nhất thú biến dị bên này giống như phát điên, luôn kích động bạo loạn, không phân ngày đêm.

Anh thì sớm đã tập thành thói quen, nhưng vợ anh đáng yêu như vậy, nếu bị thương, anh sẽ hối hận chết mất.
Mặt không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi tối sầm.
“Vợ…”
“Tôi phải đi lăn lộn với cô út.”
“Em dám!” Hạ Hầu Thiệu Huyền hùng hổ.
“Có bản lĩnh tới bắt tôi đi.” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngây ngô khiêu khích.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Vợ à, mình không cãi nhau, được không?” Nhìn ánh mắt khiêu khích của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền nản chí.

Anh có phải thật sự có chút chịu ngược không a? Sao lại cảm thấy vợ mình đáng yêu vô cùng?
“Là anh muốn cãi.”
“Vợ.”
“Cô út ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, hóa giải bất an cùng hoang mang trong lòng tôi.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Tôi phải theo cô út đi diệt không tặc.”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Tôi muốn cùng cô út đi du lịch lãng mạn suốt cả tháng, để cô út mang tôi đi hưởng thụ cái gì là tốc độ cùng kích thích.”
“Vợ à! Em dám đi anh liền… anh liền nhốt em lại.” Trừng phạt không được, mắng không được, nghĩ cả nửa ngày, Hạ Hầu Thiệu Huyền phun ra một câu như vậy.
“Hắc ám không thể trói buộc được quang minh, anh không thể ngăn cản trái tim của tôi hướng tới trước.” Không thèm để tâm tới lời hăm he của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang mặt than quyết tâm làm một thiếu niên đầy chí tiến thủ.
“Vợ à, này là ai dạy em?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt nghiêm nghị hỏi.
“Xem trong sách, cảm giác thực có thú vị.”
“Về sau không cho xem loại sách này nữa! Ném đi cho anh… không! Xé đi! Sau đó đốt rụi thành tro! !”
“Không!”
“Vợ…”
“Anh không cần tôi.”
“Anh có mà.”
“Tôi phải chia tay với anh.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt, cố nén tức giận: “Sau khi nghỉ thì ngoan ngoãn chờ, anh sẽ bảo người tới đón, hai chúng ta hảo hảo nói chuyện nhân sinh cùng lý tưởng.”
“Tốt.” Nhếch môi, ngốc ngốc ngây ngô nói: “Tôi chờ anh.”
Nhìn bộ dáng ngơ ngác đáng yêu của vợ mình, trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền mềm nhũn.

Một câu tôi chờ anh thôi đủ làm toàn bộ lo lắng của anh tan biến, bầu trời lại quang đãng chói sáng.
“Vợ à, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon Thiệu Huyền, tôi yêu anh, moah moah

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Vợ! ! ! Sau này không được xem cái loại sách loạn thất bát tao này nữa! ! !” Lửa giận ngập trời.
“Không! !” Sạch sẽ lưu loát cúp máy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.