Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 2: Sống lại



Căn phòng rộng lớn sáng ánh đèn xanh mờ ảo. Một nửa cảnh vật chìm trong bóng tối. Người đàn ông cất giọng nói khô khốc:

- Đã hoàn tất chưa?

- Thưa chủ nhân, đã sẵn sàng để khởi động.

Đáp lời là một giọng nữ, mặc dù rất trong nhưng nghe lại vô cảm, còn rất cứng nhắc. Giọng nữ vừa dứt, lại có tiếng thở dài.

- Ngắt kết nối đi, NR-001.

Im lặng một lát, rồi giọng nữ lại đáp lời:

- Đã ngắt kết nối, thưa chủ nhân.

Hy Mã Kỳ đột nhiên bị cuốn đi, hiện tại trong người cảm thấy rất khó chịu. Lắng nghe xung quanh một lát vẫn không nghe thấy gì, cô chỉ cảm thấy có cái gì đó đang rút ra khỏi người cô. Cô rất muốn mở mắt xem cái quái gì đang xảy ra ở đây. Nhưng cô không mở mắt được, vì mi mắt nặng trĩu. Cô không hiểu tại sao lại như vậy nữa. Rõ ràng xuyên không thì cơ thể là của mình, có thể tự do điều khiển cơ mà!

Nhắc lại xuyên không, Hy Mã Kỳ lúc này mới nhớ. Hiện tại ngoại trừ tên, tuổi, thông tin cá nhân của Hy Mã Kỳ cô kiếp trước và một số chuyện vui vẻ thì chỉ còn lại lần nói chuyện với Lăng Tự Tiên là cô còn nhớ. Xem ra đúng là chỉ giữ có một nửa kí ức cũ. Nhưng còn kí ức của kí chủ thì sao?

Đột nhiên một dòng điện chạy qua làm Hy Mã Kỳ tê cả người, theo đó ký ức đổ vào trí não. Chậm rãi tiếp nhận tất cả ký ức của thân thể này, Hy Mã Kỳ lẳng lặng sắp xếp lại những việc xảy ra.

Cô gái này tên gọi là Dạ Sở Kỳ, tự nhiên mà trùng hợp, tên cô cũng có một chữ "Kỳ". Dạ Sở Kỳ có một anh trai là Dạ Sở Hiên. Cô ta từ bé đã mang trong mình bệnh tật, cụ thể là thế nào cô không rõ nhưng đến mười tuổi thì cô ta không thể tự đi đứng hay hoạt động nữa, chỉ có thể ngồi một chỗ. Bệnh của cô ngày một nặng, có thể rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào. Anh trai cô đã đưa cô về nhà, nhưng cô ngay lập tức chết sau đó.

Hy Mã Kỳ cơ bản chỉ biết tới đó, mà những kí ức lúc trong bệnh viện hay cái gì mà thời gian thân thiết cùng anh trai hay người thân cũng không có. Xem ra đúng là thiếu cái này thêm cái nọ, lấy một chút kí ức cũ đổi lấy kí ức của kí chủ.

- Cập nhật thông tin.

Giọng nói khô khốc lại vang lên, kèm theo một tiếng động máy móc kéo dài. Một luồng điện chạy qua người Hy Mã Kỳ làm cô thấy đau. Nếu không phải linh hồn đang không lay động được thể xác, Hy Mã Kỳ cô nhất định sẽ đập chết tên nào dám đem cô ra châm điện.

- Chủ nhân, cập nhật hoàn tất.

- Vậy để nó đứng dậy đi. Sau đó thì kiểm tra các khớp và ngắt nguồn điện.

- Vâng.

Cô gái dứt lời, luồng điện hành hạ Hy Mã Kỳ cũng mất. Cô cảm nhận được có gì đó đang nâng cô lên, các khớp tay chân đều tự cử động. Một lúc sau, xung quanh đều im lặng. Hy Mã Kỳ thử mở mắt, mọi thứ xung quanh đều rất mờ và tối.

Ngăn lại hoảng hốt trong lòng và nhìn quanh, Hy Mã Kỳ ngạc nhiên. Chỗ này thật sự rất rất rất hiện đại. Máy tính thì như trong phim khoa học viễn tưởng, là một hình ảnh ảo màu xanh lơ lửng trước mặt người dùng, những sợi dây dẫn năng lượng màu xanh chạy khắp căn phòng, tại chỗ cô đang đứng là một bục cao riêng. Cô tròn mắt nhìn quanh.



(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)

Phía dưới có một nhóm người người, nhưng Hy Mã Kỳ thấy nổi bật hơn hết là một người đàn ông trẻ tuổi và một cô gái. Cô gái trạc tuổi với Hy Mã Kỳ, rất xinh đẹp nhưng trông khá lạ. Cô ta có mái tóc xanh với đuôi tóc phát quang dài mềm mượt, nhưng đôi mắt lam lại rất vô cảm. Người đàn ông khoảng hơn hai mươi, dáng bộ tương đối. Có vẻ sự tùy tiện với cặp mắt kính lệch một bên và mái tóc trắng rối bù xù đã làm giảm đi giá trị nhan sắc của anh ta. Đôi mắt lam của anh ta tỏ ra nét vui mừng như điên, song lại cố kiềm chế.

- NR-001, mau đi gọi cho nhà tài trợ báo cáo đi. Lần thí nghiệm thứ 28 đã khởi động thành công rồi.

- Vâng, thưa chủ nhân.

Cô gái cúi đầu chào rồi đi ra ngoài. Nhìn theo cô ta biến mất sau cánh cửa, chàng trai thở phào. Rồi anh ta nhìn về phía Hy Mã Kỳ, kích động tiến lại.

- Nghiên cứu suốt một năm, cuối cùng cũng thành công rồi! Tiểu Kỳ, cuối cùng anh cũng cứu được em!

Hy Mã Kỳ ngơ ngác. Tiểu Kỳ... hình như là cách mà Dạ Sở Hiên gọi Dạ Sở Kỳ. Đây không lẽ là anh trai của Dạ Sở Kỳ?

Trong phút chốc Hy Mã Kỳ hiểu ra. Thì ra người anh trai này của Dạ Sở Kỳ là vì muốn dựa vào công nghệ cứu em gái nên mới đưa cô từ bệnh viện về nhà. Anh ta không cam lòng nhìn em gái ngày một yếu nằm chờ chết trong bệnh viện với ánh mắt khao khát được chạy nhảy nhìn ra ngoài.

Cô sống lại rồi, còn có một người rất yêu thương cô....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.