Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 62: Học sinh mới



Tiêu La Khải nghiên người làm chiếc ván lướt không của cậu ta ép sát xe lướt không của Hạ Cảnh Dực. Hắn liếc mắt nhìn qua.

- Gì đây?

Tiêu La Khải xoa hai tay vào nhau, cười lấy lòng.

- Cảnh Dực à, sắp tới KM có một buổi ra mắt sản phẩm...

- Không đi! - Hạ Cảnh Dực ném luôn một câu.

Tiêu La Khải tỏ vẻ đã trúng sát thương, quay qua.

- Đừng có tuyệt tình thế chứ, tôi còn chưa nói hết. Nghe nói lần này ra mắt sản phẩm có Robot Android The And AL-003 nữa mà?

- Tôi không quan tâm.

Tiêu La Khải cảm thấy muốn bỏ cuộc thật đấy.

- Dù gì năm trước cậu cũng đã thuyết phục ba cậu đồng ý tài trợ cho vụ này mà! Nghe ba tôi nói, nó là một con robot trí tuệ nhân tạo độc lập.

Mặt Hạ Cảnh Dực trầm xuống. Hắn tăng tốc.

- Chẳng qua là thứ đồ vật được lập trình sẵn mà thôi.

Tiêu La Khải vội chạy theo Hạ Cảnh Dực, thật sự là muốn tự đập chết mình luôn rồi.

- Cậu đừng có một lời là từ chối luôn được không? Sau này cậu tiếp nhận KM, chẳng lẽ cứ thù ghét mấy con robot mãi?

Hạ Cảnh Dực khinh thường trả lời. Tiêu La Khải ảo não lắc đầu.

- Được rồi, cậu không muốn đi, nhưng tôi muốn. Nó được tổ chức ở /Thành Phố Khởi Nguyên/, gần /Vùng Đáy Biển/ đấy. Tôi mới quen vài người bạn ở đó, muốn gặp cậu. Đám người kia cũng tới. Sao? Đi không?

Hạ Cảnh Dực hơi suy nghĩ. /Thành Phố Khởi Nguyên/? Ở nơi cô nhóc kia sống sao?

- Được!

Hạ Cảnh Dực dứt khoát nói một câu, làm Tiêu La Khải sợ đến ngây người. Gì thế? Đột nhiên đồng ý dễ dàng vậy?

Hạ Cảnh Dực đáp xuống một bên lề đường của /Khu Bầu Trời/, đi thẳng vào trong biệt thự. Tiêu La Khải liền điều khiển ván lướt không chạy theo.

Vào trong, Hạ Cảnh Dực đem xe bỏ qua một bên rồi vào nhà. Phong cách của hắn vẫn thế, hơi u tối. Hắn đưa tay xác nhận dấu vân tay rồi lấy chìa khóa mở cửa. Tiêu La Khải ngạc nhiên.

- Gì thế Cảnh Dực? Cậu mà cũng dùng loại khóa này sao? Con bà nó loạn hết rồi!

Hạ Cảnh Dực mở khóa xong, đưa mắt liếc nhìn thằng bạn không chịu im lặng với ánh mắt bất đắc dĩ. Tiêu La Khải giật chiếc chìa khóa từ tay hắn.

- Gì đây? Móc chìa khóa? Thật không khoa học! Cậu lại dùng thứ đồ này? Còn là loại đáng yêu thế này? Thật chẳng hợp với cậu tí nào! Ha, nhìn xem, cũng thú vị đấy. Cái mặt liệt của cậu cũng được làm cho thành dễ thương thế này? Hắc, cái gì đây? Tên? Còn thêu sai? Này, cậu rốt cuộc mua ở đâu thế?

Hạ Cảnh Dực giật lại chiếc chìa khóa, mở cửa vào trong, miệng quăng lại một câu:

- Của cô ấy.

Tiêu La Khải chạy theo Hạ Cảnh Dực vào nhà.

- Gì? Đừng nói với tôi cậu lắp khóa là để cái móc đó có chỗ dùng đấy! Kiểu này là tuyên bố hẹn hò luôn rồi hay sao? Hai người đi lúc nào đấy? Con bé đó cũng lãng mạn phết, tự tay làm cho cậu đúng không? Có tặng hoa cho cô ta không?

Tiêu La Khải lẽo đẽo theo sau Hạ Cảnh Dực, hỏi đủ thứ chuyện.

- Cậu nhiều lời quá.

- Này, Cảnh Dực, cậu đừng khinh thường tôi. Mau nói...

Lúc này Dạ Sở Kỳ đang dự tiết học, ngồi chăm ngoan nghe Lục Hà Di giảng bài. Thực tế mà nói, trước mắt cô game đã kịch tính đến độ không thể rời mắt rồi.

Winner!!!

Mới 15 phút đã chơi xong làm Dạ Sở Kỳ suýt chút hét lên. Còn may, cô quen kìm chế rồi nên chưa làm gì dại dột. Phá xong đảo game, cô bắt đầu đảo mắt khắp nơi trong khi mò game mới. Mắt cô dừng lại ở một người đang lấp ló ngoài cửa.

Không nghe thấy tiếng giảng bài nữa. Lục Hà Di đã phát hiện có người đứng ngoài cửa. Các học sinh cũng tò mò nhìn qua.

Dạ Sở Kỳ cười thích thú. Lúc mới vào lớp cô cũng đứng nấp trước cửa như thế.

Không biết hai người nói gì, Lục Hà Di dẫn người kia vào lớp. Dạ Sở Kỳ lúc này đã bắt đầu 1 minigame nên không chú ý. (tg: bôi bác hết sức.)

- Xin chào mọi người, tôi tên là Hy Mã Kỳ, học sinh mới. Hi vọng mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.

Dạ Sở Kỳ gật gù cho có lệ, sau đó trước mắt liền có thông báo game over.

Gì? Hy Mã Kỳ? Cô có nghe nhầm không?

Dạ Sở Kỳ ló đầu khỏi khu vực bàn học bị che chắn của mình, nhìn lên trên nơi học sinh mới đang đứng. Vừa mới nhìn một cái cô liền bị người trùng với tên kiếp trước của mình dọa cho ngẩn ra luôn.

Người trên kia có biểu cảm chẳng khác tí nào.

Dựa vào! Sao lại giống đến thế?

- Tại sao cậu lại giống tôi như vậy? - Cả hai người đồng thanh.

Cả lớp cũng ngạc nhiên. Hai người thật sự rất giống, cùng mặc đồng phục lại càng giống hơn nữa. Nhìn bọn họ, nói không có quan hệ gì cũng thật khó tin.

Lục Hà Di tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Cô vỗ tay.

- Được rồi, phía sau còn chỗ, em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục bài học nào. Theo định lý này thì nguyên tử Dioren kết hợp với nguyên tử...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.