Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 93: Thế chiến



Tin tức đi nhanh.

- Cái gì? Hủy đơn kiện? - Vũ Anh Anh đập bàn.

Ninh Diễm Kiều gật đầu.

- Điên à? Phải nhân lần này khiến KM phá sản, phải hành hạ chết... - Vũ Anh Anh phát rồ điên điên khùng khùng độc thoại.

Ninh Diễm Kiều chỉ lắc đầu không nói. Cô cảm thấy, Dạ Sở Kỳ hình như lần này có chút suy tính gì đó.

- Phải rồi, Kiều Kiều, chiến trận phía eo biển Medicas thế nào?

Vũ Anh Anh cuối cùng cũng an tĩnh, quay qua Ninh Diễm Kiều. Ninh Diễm Kiều đổi sắc mặt, âm trầm cười lạnh.

- Thật không ngờ tới lại là người quen. Đáng tiếc không thể bắt được cô ta, bởi vì cô ta không có mặt tại chiến trận. Phía eo biển Medicas trên mặt nước đạn rơi như mưa, phía dưới đáy tàu ngầm đánh dậy sóng. Bây giờ chiến báo vẫn chưa có, nhưng hành tung Ngao Kim đã truy ra được.

Vũ Anh Anh nhíu mày.

- Ý là?

Ninh Diễm Kiều thở dài.

- Chiến trận trên biển là giả, Đại lục địa mới là thật. Chuyện này Công Hội cũng đã sớm biết, nhưng đều giao cho phía chúng ta xử lý rồi. Nếu như di chuyển quân lực e sẽ mất đi eo biển Medicas, vì thế nên...

Vũ Anh Anh mày nhíu chặt hơn nữa.

- Tin tưởng chúng ta như vậy?

Ninh Diễm Kiều lắc đầu.

- Không, là tin tưởng người đứng sau chúng ta. Tiêu gia, Ninh gia cùng, cựu "đế vương /Lục Địa Đen/" cũng không phải tầm thường.

- Đều là thế lực lớn chi phối thế giới cả. - Vũ Anh Anh tỏ ra cáu kỉnh.

Ninh Diễm Kiều từ chối cho ý kiến.

Có tiếng chuông.

- Nghe đây. - Ninh Diễm Kiều nhấn gì đó trên màn hình cảm ứng của đồng hồ đeo tay, bật loa ngoài - Có chuyện gì?

- Có Anh Anh ở đó không? - Giọng của Sử Ngao Kim.

Ninh Diễm Kiều đánh mắt qua. Vũ Anh Anh bĩu môi, bất đắc dĩ ho một tiếng để đánh động, cũng không nói gì.

- Một lực lượng lớn đổ về /Khu Bầu Trời/. Nơi này đang hỗn loạn, ta cần thêm lực lượng. Hơn nữa, chỉ chúng ta không đủ chỉ huy nơi này đâu.

Ninh Diễm Kiều ngờ vực.

- Ý của cậu là...?

- Chính là muốn ba mẹ con cũng ra tay, cả hai ngài "đại thần" phía kia nữa. - Giọng của một người đàn ông cắt ngang cuộc trò chuyện - Chuyện này đã quá sức của mấy đứa rồi, giao cho người lớn đi.

Ninh Diễm Kiều có chút bất ngờ. Theo giọng nói, cô có thể nhận ra được ba của Sử Ngao Kim, Sử Từ Nha.

- Ở phía đó...

- Có chú, cùng với người Tiêu gia.

Ninh Diễm Kiều và Vũ Anh Anh nhìn nhau. Người nhà Tiêu gia, vậy không phải liền có cả Tiêu Thần Hành cùng vợ của ông ta là Đường Phương Phương sao? Chẳng lẽ chiến trận này...?

- Đây là đại chiến. Đến lúc bắt đầu, mấy đứa đều không kham nổi đâu.

Ninh Diễm Kiều hít một hơi khí lạnh. Bọn họ xuất sắc, nhưng chiến trận lớn thế này nên rút lui thì hơn. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, nó là thế chiến.

- Bọn con biết rồi.

Tại /Ải Hoang Phế/, khu số 5.

- Chúng ta thật sự tới đó sao?

Người tóc trắng không biết đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ cười.

- Xuất quân, chúng ta đi đến /Khu Bầu Trời/.

- Nhưng trận chiến này thật không đáng...

Người tóc trắng liếc mắt, sau đó không nói lời nào bỏ đi.

...

/Khu Bầu Trời/, khu số 30.

- Như thế nào? Vì sao đều tới đây?

Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn Tiêu La Khải cùng Sử Ngao Kim. Tiêu La Khải thở dài, ngồi xuống ghế.

- Tìm chỗ trú. Ngoài kia có đại chiến rồi, an toàn nhất vẫn là ở chỗ của cậu đó người anh em. Dù sao thế lực cũng là của ba tôi, tôi không phải loại thiên tài tự mình tạo nổi một đại thế lực như cậu.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày, cũng ngồi xuống ghế.

- Sao thế hả? Mấy ngày không gặp liền tự biến thành đồ đần rồi?

Tiêu La Khải hung hăng trợn mắt với Hạ Cảnh Dực.

- Anh, bọn thủ hạ của anh đều ở đây chứ? Còn cậu thế nào? - Sử Ngao Kim hỏi.

Hạ Cảnh Dực có vẻ thờ ơ. Bản thân hắn trước giờ đều là loại người vẻ mặt lạnh lùng, tâm hắn lạnh bao nhiêu chẳng ai đo nổi. Lúc trước trong giới hắc đạo, hắn cũng có một phen nổi tiếng là tâm cơ thâm sâu.

- Thủ hạ đều ở đây, đại chiến anh nhất định sẽ tham gia. Còn lão gia kia thì chỉ việc của KM đã bận tối mắt tối mũi rồi, chắc không có thời gian đâu.

Sử Ngao Kim cũng không nói gì. Im lặng lúc lâu, đột nhiên bên ngoài có người xông vào.

- Lão đại, vừa mới nhận được tin tức. Chiến trận ở Medicas đã thất thủ, người của /Lục Địa Đen/ đang đổ bộ tới đây. Phía KM cũng có tin báo tới, hệ thống đột nhiên bị virus tấn công các phần mềm thông tin rồi.

- Cái gì!?

Hạ Cảnh Dực bật dậy, mắt lạnh lẽo nhìn nhìn người kia. Sử Ngao Kim cùng Tiêu La Khải nhìn nhau, tỏ vẻ đều nằm trong dự đoán. Vừa lúc, một nhóm người xông vào.

- Anh Dực, xung quanh đây đã bị chiếm giữ rồi. Nhanh chóng đưa thủ hạ của anh ra mặt đi!

Đi vào là một nhóm người, không đông cũng không ít. Dẫn đầu đi đến là Ninh Diễm Kiều, phía sau còn có Vũ Anh Anh một mặt u uất rất không muốn đi theo. Cô lên tiếng:

- Đây là một đám thủ hạ tinh anh của bọn tôi, tạm thời phối hợp với anh trấn giữ /Khu Bầu Trời/. Đợi ba mẹ chúng ta dẫn người phối hợp Công Hội giành lại được eo biển Medicas và tiến công /Lục Địa Đen/ thì coi như ổn cả rồi.

Hạ Cảnh Dực nhấc mắt nhìn qua.

- Đảm bảo?

Vũ Anh Anh không thèm trả lời. Hạ Cảnh Dực cũng không câu nệ câu trả lời, quay qua tên thủ hạ.

- Gọi người của chúng ta ở eo biển Medicas, thông báo giữ thế bị động, có tin tức lập tức truyền về. Còn nữa, tập trung lực lượng để phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu trong mọi trường hợp.

- Rõ!

Người kia liền rời đi. Hạ Cảnh Dực lâm vào trầm ngâm. Ninh Diễm Kiều cùng Vũ Anh Anh tiến tới, cùng ngồi xuống. Đám người phía sau không nói gì, lặng lẽ quan sát người trẻ tuổi vừa mới tỏ ra là người lãnh đạo kia.

- Chỗ này an toàn chứ? - Vũ Anh Anh liếc mắt.

Hạ Cảnh Dực cũng không để ý thái độ của Vũ Anh Anh, gật đầu.

- Đường vào đây có rất nhiều hệ thống bảo vệ, nếu là người ngoài thì tuyệt đối không có cách nào vào được.

- Người ngoài?

Vũ Anh Anh đột nhiên bật cười. Tiếng cười của cô đầy chế nhạo, cô ôm bụng cười. Hành động này của cô khiến Hạ Cảnh Dực nhíu mày.

- Đây đúng là chuyện cười lớn nhất thế gian mà!

Ninh Diễm Kiều thở dài, đứng dậy.

- Nếu đã vậy thì không bằng ra ngoài xem tình hình, ở đây cũng không an toàn rồi.

Vũ Anh Anh ngừng cười, ném cho Hạ Cảnh Dực một ánh mắt khinh bỉ rồi bước theo Ninh Diễm Kiều mang đám người đi. Hạ Cảnh Dực nhìn theo, trong mắt một tia âm u. Tiêu La Khải quan sát khuôn mặt hắn, cuối cùng mở miệng:

- Cậu thật sự không nhận ra à?

Hạ Cảnh Dực im lặng không đáp. Thật lâu sau hắn mới thở dài, có phần miễn cưỡng đáp một tiếng:

- Không.

Tiêu La Khải chỉ có thể lắc đầu. Sử Ngao Kim một lời không nói, nhưng đáy mắt che giấu một tia lạnh lẽo đã sớm không giữ được. Hạ Cảnh Dực kín đáo nhìn thấy, song cũng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.